
Tôi nghe như vầy: Khi khai thị về Vũ Trụ với Con Người, Đức Tịnh Vương hóa thân Đức Di Lạc cho biết, tuổi thọ con người từ lúc khai sinh 8000 tuổi một kiếp, đến nay chỉ còn lại 100 năm. Tuổi thọ của con người bị giảm dần xuống thấp vì tư tưởng loạn gọi là “gỉa tưởng” cùng “tâm ý” ngăn cách quá nhiều trở thành eo hẹp.
Ngài đã tìm ra con người thời Hiền Kiếp hấp thụ “NGUYÊN TINH” bồi dưỡng thân thể đầy đủ. Đến thời Hạ Kiếp, con người hấp thụ “NGUYÊN TINH” yếu kém, nhiếp thu vào thân thể thiếu hụt mà tuổi thọ phải giảm dần do tánh xấu nhiều.

Con người cùng các nhà khoa học không hề hay biết tuổi thọ bị tiêu giảm là do chính con người tự tạo ra. Chính sự đau khổ, tham lam, nóng giận, sợ sệt trong cuộc sống phức tạp thời Hạ Kiếp làm giảm tuổi thọ. Muốn tuổi thọ tăng dần trở lại, con người cần thư thả thân tâm để tiếp nhận đủ “Nguyên Tinh.”
Các tôn giáo bảo tâm rộng rãi không mắc miếu, tư tưởng thanh cao, trí tuệ thoát sinh là tối cần cho con người. Họ chỉ biết có bấy nhiêu đó là tận cùng. Còn Đức Di Lạc dạy rằng: Thời này Chánh Pháp ra đời, Mạt Pháp sắp tàn canh, Ngài công bố chất “NGUYÊN TINH" cho con người biết nên thực hành làm tuổi thọ tăng mà hưởng lấy. Đối với bậc tu Thiền, việc thu nhận “NGUYÊN TINH” không có gì là khó nhưng nó cũng có hại cho bậc không hiểu rõ pháp môn Thiền. Nếu Thiền say đắm làm thu nhận “NGUYÊN TINH” quá nhiều mà trí tuệ còn kém, tư tưởng còn tham mau thành Tiên, Phật thì bị nguy hại.

Trong đời sống có một con người tối tăm, hay thất bại nhiều trên trường đời nếu Thiền Định đúng, sẽ sáng suốt trở nên thông minh giải quyết việc gì cũng đúng đắn chính xác.
Theo các nhà y học, thân thể con người luôn biến đổi, mỗi ngày có hàng triệu tế bào chết đi được bài tiết ra ngoài và được thay thế bởi hàng triệu tế bào mới sinh ra. Thân thể con người được thay đổi hoàn toàn tế bào mới trong vòng bảy năm rưỡi. Do sự thay đổi đó mà con người đi từ chỗ trẻ đẹp đến chỗ già nua xấu xí theo thời gian.
Có lắm người quyền uy, giàu có tìm đủ phương thức để sống lâu ngang với trời đất nhưng chẳng được kết quả gì. Người Phương Tây cũng lo âu, sợ sệt về cái chết giống như người Phương Đông. Nền y khoa của Phương Tây tìm ra được một loại thuốc nào hay liền thế gian xuất hiện một thứ bệnh ngặt nghèo mới.
