–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

38. Thuyết Minh Ứng Hiện

15 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 28270)
38. Thuyết Minh Ứng Hiện
“Sự ứng hiện là sự chờ khai thị chứng minh, ngoài ra không thể dùng vọng tưởng, thường tưởng nào mà đặng sự ứng hiện.” –T.V.

Bậc tu thành thật tâm cầu giác ngộ đều ứng thân nguyện gặp bậc Thiện Tri Thức mới được bậc này hiện thân khai thị, đến chừng tỏ thông đặng chứng minh. Nếu tu chưa gặp Thiện Tri Thức không có ứng thân đúng đắng sẽ không được hiện. Không thể ngồi yên suy nghĩ ảo vọng xa xôi mà đến đựơc, chúng sanh có sẵn như nhiên tự giác nhưng khó phát triển hình thành vì quyền lực Ma Lực khó thấy, khó biết, khó có đủ công năng để thắng nó.

“Bằng bậc có sẵn căn tánh của Thiên hoặc Tiên Thần Thánh Hóa, bị sanh ứng hiện trong cõi đời, phải chịu sống theo sáu đường như tất cả nhân loài.” –T.V.

clock_lucdao_1Căn tánh có sẵn Thiên hoặc Tiên là căn tánh hàm chứa chất thanh cao, quyền uy thống trị thiên hạ. Căn tánh Thần chính trực quang minh. Căn tánh Thánh đi đứng nằm ngồi trong tứ thời nặng hình thức được tôn sùng, nặng nhắm mắt lim dim, thiện căn. Những bậc trên dù có tu đến mức nào, bao lâu cũng còn nằm trong vòng đai pháp giới, phải bị ứng trực hiện thân sanh tử trong lục đạo như chúng sinh chớ chưa được giác ngộ rốt ráo. Tuy sống trong đời theo dòng sanh tử chưa thoát sinh được nhưng tư cách họ vẫn khang trang, đàng hoàng, cử chỉ thanh thoát đẹp hơn chúng sanh.

“Nhưng có một nỗi, nặng về hình sắc quan niệm nơi Thân Phật Thị Hiện, hơn là tu hành tự tánh. Nặng chiêm ngưỡng lễ bái hơn là lãnh giáo của Chư Tăng. Do nơi Thiên Pháp tập nhiễm thọ chấp, tu như thế khó thành tựu chứng tri Bồ Tát Hạnh được gọi là Nhị Thừa Tu Chứng.” –T.V.

Số đông bậc tu xuất gia ở chùa, cốc, núi chú trọng hình tướng cho giống Phật nhưng lại ít quan tâm sửa tánh, ít xem xét tật xấu hóa giải cho thông. Lại nặng cúng lạy tu cầu Phật hơn là đào sâu chân lý. Vì căn tánh tập nhiễm nên chưa được nhập vào dòng Bồ tát hạnh. Chúng sanh tánh biết hướng thượng, hỷ xả trở thành Bồ Tát Tánh.

“Bậc có sẵn căn tánh của Thiên hoặc Tiên Thần Thánh Hóa, bị sanh ứng hiện giữa cõi đời như trên đã nói: Nếu gặp đặng Phật. Nhãn quang phong phú, nhìn đặng thể cách bình dị của Như Lai thị hiện, sinh lòng ái kính. Khi nghe đặng lời khai thị, toàn thân long mạch của bậc ấy viên thông, tất cả sơn hà đại địa rung chuyển, liền lễ bái thọ trì xưng tán, chưa bao giờ nghe, nay đặng nghe lời khai thị, chưa bao giờ thấy nay đặng thấy Chơn Tướng Trực Giác, liền đặng giải tâm sắc tướng về Như Tướng tu hạnh Bồ Tát Nguyện.” –T.V.

Bậc Thiên, Tiên, Thần, Thánh khi bị sanh ở thế gian, do tập nhiễm sẵn quan niệm: Phật phải sống kỳ lạ khác thế giới. Nếu bậc này biết nhìn thực tế lối sống ở đời Chư Phật sống bình dị, không cầu kỳ, không nhắm mắt lim dim, không phải lúc nào tay cũng bắt ấn, bậc như vậy được cái nhìn thực tế phong phú. Đó chính là cuộc sống hồn nhiên của Như Lai, liền biết nhận định sự bình dị của Đức Phật Di Lạc đương thời thị hiện bằng thân người đang trụ thế gian, biết ái kính, tín thành, thiết tha tâm, chừng đó một lời khai thị của chư Phật liền trực giác được pháp thực tiễn, toàn thân tứ đại liền tiếp nhận nguồn sống mới, phấn khởi tiếp được chân lý sống động ngay tại chỗ chớ không phải ở đâu cao sang.

Toàn thân chuyển, tế bào được đánh thức đổi mới hoàn toàn. Quan niệm ảo, sai lầm bỗng chốc tan biến gọi là toàn thân long mạch viên thông. Sơn hà đại địa ý chỉ thân tứ đại của bậc tu gồm đất, nước, gió, lửa cũng được đổi mới nhờ xóa được nghiệp do quan niệm mê lầm từ xưa bảo thủ mà thọ chấp.

Từ giờ, thân đã đổi mới ứng hiện theo Như Pháp mà lâu nay chưa bao giờ được nghe, nay được tự nghe, chưa bao giờ được thấy nay được tự thấy, chưa bao giờ được biết nay được tự biết, trở thành trực giác không còn chấp sắc tướng âm thanh cầu đạo nữa mà nương theo vạn pháp ngay thế gian, hòa nhập, nguyện tự tu tự hành. Đó mới là Bồ Tát Nguyện.

Đương thời Hạ Lai Mạt Pháp Đức Di Lạc Tôn Phật, Vị Long Hoa Tăng Chủ đã chứng kiến tôi nghe hầu như số đông bậc tu đều lạc Tiên, Thiên, Thần, Thánh đạo. Đạo giác ngộ rất hiếm thấy bậc thực hiện độ chúng sanh.

“Những bậc này thường đứng về Nhân Thiên Hạnh trong hàng Trưởng Giả Chúng tu tập.” –T.V.

Những bậc Thiên - Tiên – Thần - Thánh sau khi trực giác tu con đường giác ngộ thường là những bậc Trưởng Giả, theo hạnh Trưởng Giả tu tập.

Hàng Hộ Pháp Chúng, hàng Trưởng Giả Chúng, hàng Thị Giả Chúng, hàng Tín Đồ Đạo Chúng gọi là bốn chúng tu tập quanh Phật đều được giác ngộ.

“Phật ra đời không thể nào khai thác căn nghiệp của chúng sanh, mỗi một khi chúng sanh thọ giới bị thọ chấp căn nghiệp kiến tạo thành hình Nhị Thừa Tu chứng hoặc giả thọ căn nghiệp Tiên Thần Thánh hóa, hay ngạ quỷ - súc sanh đến địa ngục Phật đành phải chịu. Chỉ có những bậc tự nơi bản thân của mình, nhất niệm hóa giải lấy mình thoát khỏi căn nghiệp của mình mà thôi. Đó là lời chân thật nên có câu: Phật bất hóa độ vô duyên. Bất hóa độ định nghiệp.” –T.V.

Chúng sanh thọ chấp tạo nghiệp căn cố định chấp thủ thành bậc tu tánh tướng không tương song gọi là nhị thừa tu chứng hoặc thọ nghiệp Tiên Thần Thánh hóa, khi được đại nhân duyên gặp Phật khai mở cho nhận được nghe thấy biết trực giác, nếu không nhận lãnh đặng, không ý thức tự nơi bản thân, không quyết tâm bền chí hóa giải vạn pháp, Phật cũng đành chịu.

“Khi gặp thời căn nơi chúng sanh đầy đủ sung túc lại bị chìm đắm nơi tướng dục hư vọng, tưởng vọng xa hoa Lọng Phướng, Phật bảo phải xuất gia tu tập Thiên Thừa Hạnh, cốt xuất ly Danh giả tướng, áp dụng bằng “chữ không” lối này điều ngự dục vọng, khắc phục tham vọng trở về Như Nhiên Trực Giác.” –T.V.

Thời Đức Bổn Sư cuộc sống chúng sinh vật chất thật giản dị nhưng lại chấp đắm giai cấp cao sang, quý trọng, đi đâu, ở đâu cũng có người dưới quyền hầu hạ, họ độc quyền đối với lớp chúng sinh hạ cấp. Phật tận biết phải hóa giải cho xuất gia, lìa bỏ gia đình, không còn đắm danh vọng giả tạm. Lấy không nhà, ở nơi Tịnh xá, đạo tràng tu tập cho đạt đến “Chữ không” lại đi khất thực sống đạm bạc qua ngày, tất cả cốt yếu điều ngự căn tánh không còn ham danh vọng, không còn ngã, không còn sở hữu thành tựu hồn nhiên trong vạn pháp, như nhiên tự tháo gỡ được chấp pháp, thanh tịnh tâm đến Chánh Giác.

“Đến thời căn chúng sinh đói khổ, dùng nơi năng lực khai thác mưu sinh trong hiện vật để sinh sống, ngành trí hóa văn minh thực chất chẳng thể nào dụng lối không hướng dẫn trên con đường Tri Kiến, nên chi Phật Thị Hiện phải Đồng Hóa chúng sanh. Dụng lối có để Hóa Độ. Khi đã dụng lối có thì có trăm phương vạn lối diễn hành. Tâm không nhiễm trước giác hoàn thể chân.” –T.V.

Đến thời Hạ Lai Mạt Kiếp này, căn cơ chúng sinh đói khổ, phải dùng sức lao động hằng ngày, làm các ngành nghề trong thế gian để kiếm sống. Ngành khoa học phát minh đủ thứ mới lạ đầy hấp dẫn, hiếu kỳ, Đức Tịnh Vương hóa thân Đức Di Lạc tường tận sự bộc phát Như Lai Tạng đang diễn hành quá mạnh, nếu cho bậc tín tâm tiếp tục tu xuất gia ở chùa, cốc, am như cách đây 2500 năm, không vào các ngành nghề, ngành trí hóa khoa học, bậc tu sẽ bị lạc hậu không tỏ tường sự tiến hóa thời Hạ Lai, còn nặng học kinh, nặng nghiên cứu kinh thuyết giảng mà thực tế trước mắt không thấy biết vạn pháp di chuyển.

Do đó ngài phải dụng pháp tu tại gia để bậc tín tâm nhận định được, tu tập được hành dụng Như Lai Tạng. Khi bậc tu có gia đình, có vợ chồng con cái, có thân nhân phải lo cuôc sống đương nhiên vạn pháp diễn hành không thiếu sót động, tịnh. Bậc tu nương theo động – tịnh tâm không trụ chấp, không mắc miếu ắt đặng tỏ thông hiện tại thật vi diệu. Thật là một lối tu cải cách thực tiễn trong gia đình mà vẫn đảm bảo chỉ tiêu Chân Giác.

“HỶ, NỘ, ÁI, Ố, THƯỜNG, LẠC, NGÃ, TỊNH là pháp môn Diệu Dụng của Phật tùy căn tánh Phật phải thị hiện để hướng dẫn Bồ Tát thọ chủng tánh, chớ chẳng phải nơi trụ xứ chứng tri của Phật.” –T.V.

Bậc tu hành gặp nhiều diễn cảnh buồn không qua được, Phật phải dụng Hỷ cốt hóa giải cho họ lướt qua không còn nhiễm phiền não. Bậc tin Phật tu hành nhưng không vâng lời hạnh nguyện, Phật phải Nộ cho bậc tu hồi hướng tu hành. Bậc tu ưa thích nương chìu Phật phải dụng Ái hóa độ cho họ lần tiến. Bậc tu Tịnh Biệt nằm sâu trong pháp giới Phật phải dụng ố tức phi tướng, bất tịnh cho họ hành nguyện được đầy đủ chân giác. Bậc tu loạn tưởng đảo điên Phật phải dụng thường lạc ngã tịnh cốt yếu cho bậc tu liễu ngộ. Sự diệu dụng của Phật cứu độ chúng sinh không thể nghĩ bàn. Vì chúng sinh Phật tùy thuận bệnh mà thị hiện cứu độ chứ Phật không có bị nhiễm bao giờ./-