–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

53. Đạo Phật Triệt Thấu Siêu Đẳng Khoa Học

15 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 29364)
53. Đạo Phật Triệt Thấu Siêu Đẳng Khoa Học
Đạo Phật rất tân tiến, không phải Đạo Phật cổ truyền, Đạo Phật chính là một nền tảng văn minh vô tận, chẳng phải Đạo Phật đem nhân loại tứ loài thụt lùi nghìn xưa cổ hũ, vì như thế cho nên

Đạo Phật thời nào cũng đặng tôn sùng sống động, thời nào cũng vẫn có đủ tài liệu chỉ dẫn cho tứ loài đến nơi Bất Diệt, đến chốn người với người sống chung với nhau an nhiên thoải mái, quí mến nhau như thịt với xương. Chỉ có khái niệm giữa con người và con người tự lợi, nên Đạo Phật chậm tiến mà thôi.

Bao nhiêu những lời xác minh mong sao cho Bậc Tín Tâm thức tỉnh, nhận lãnh lời Kinh Pháp thực hành hóa giải, đó chính là tu, chớ đừng nên tu theo tổ chức mà bê trễ chốn thực hành hóa giải thân tâm làm thế nào Tri Kiến Giải Thoát đặng?

–Chân Nguyên Thực Tế Luận Kinh


“Trong thế kỷ hai mươi nầy, nói lên chỉ có Phật Đạo mới triệt thấu siêu đẳng khoa học mà thôi. Thật khó hiểu khó nhận chân đặng. Vì sao? Vì Khoa học thực hiện bằng hiện vật kết nạp hóa chất, biến thể cấu tạo ra mọi hình thức các môn, các ngành thảy đều chứng từ cho tất cả thế giới con người có biện minh chứng thật. Còn Phật Đạo chứng tri tu chứng của mỗi vị dù vị ấy, thật tỏ rõ lời nói trên xác thật: Chỉ có Phật Đạo mới triệt thấu Siêu Đẳng Khoa Học chăng, vẫn chưa có bằng thể biện minh đặng, cho nên nơi hiểu biết chính mình là một chuyện, thông đạt tận thành minh thuyết là một điều, minh thuyết rõ ràng, biện minh có lối giải là một đường lối. Còn những vị nhận chân được là một câu chuyện đáng nói, cùng với được nghe để thực tiễn một điểm khó khăn nhất, trong bài Siêu Đẳng này vậy.” –T.V.

Nếu những nhà bác học, khoa học gia, triết gia cùng nhà tâm lý học chịu khó đọc, nhận định mới thấy Phật Đạo mà Đức Long Hoa Tăng Chủ Di Lạc Tôn Phật trình bầy những điểm cốt yếu dưới đây, qúy vị sẽ xác nhận thời đại nào cũng chỉ có Phật Đạo mới có đủ Đức Trí triệt thấu Siêu Đẳng Khoa Học, Xã Hội Học, Tâm Lý Học.

“Phật đã tường tận thể tánh, cũng như nhà Bác Học đã tỏ rõ phẩm chất trọng lượng. Ngài vốn thấu con người có sẵn thể tánh: Như nhiên tự biết. Bỗng nhiên tánh nó phát sinh an nhiên thông cảm. Hồn nhiên tiến bộ thông đạt đến chốn rốt ráo triệt thấu, nó liền giải thoát lầm mê trên sanh tử.

Chính ra con người với vũ trụ, con người sống chung con người ngay bản thân mình chưa hiểu được mình, có nhiều lúc thân mạng chính mình còn phản bội lại mình thì làm sao kết quả mục tiêu con người mong đạt đến.” –
T.V.

Nhà Bác Học, Khoa Học Gia... dù tài giỏi đến đâu cũng không khám phá được thể tánh nơi thân mạng mình. Khi vui lúc buồn, khi thoải mái lúc bực dọc, khi sáng suốt lúc rối loạn. Vì không khám phá được thân mạng mình nên nền Khoa Học, Y Khoa không triệt thấu hết vũ trụ di chuyển, điều động. Phật Đạo là một nền tản văn minh vô tận luôn giúp con người giải đáp số thực tế nhất. Nếu lấy cái học, cái nguyên cứu nhưng tánh trong thân mạng còn thay đổi, còn bị nó làm chủ nên sự hiểu biết của lý trí dù thông minh đến đâu cũng còn giới hạn.

Bậc Chánh Giác Thiền Sư khám phá được sự di chuyển, sự điều động thể tánh nơi thân mạng mình đến lúc tỏ thông đã hòa vào vũ trụ, như nhiên không còn dùng trí suy nghĩ, bỗng nhiên tánh nó phát sanh khám phá điều kỳ diệu trong vũ trụ và lúc già điều khiển cái chết ra đi một nơi đã định tùy ý đểù lai sanh nơi khác. Còn Chư Phật an nhiên thông cảm vũ trụ với thân tâm là một nên thời nào Phật Đạo cũng sống động có đủ tài liệu và phương tiện giúp nhân sinh. Hơn nữa ở hay vào Niết Bàn đều tùy ý quyết định.

“Bậc Siêu Đẳng là Bậc đã từng tận thấu nguồn gốc phát sanh, con người lầm lạc chạy theo nó để cầu lấy hy vọng kết quả. Nền văn minh thế hệ lâu dài bền vững hay tan rã cấp thời duy nhất chính con người cần phải tận thấu nó mà tận dụng nó mới là một sự việc tối cần xây dựng. Con người phải thấm nhuần triệt thấu tánh tình mình, hoàn cảnh mình đúng sai tự tạo hay tự nhiên mà có hoặc như nhiên nó đến, tự chính mình có lý trí thông minh giải quyết ổn thỏa cao đẹp, cũng thật tỏ rõ tánh tình của mọi người, hoàn cảnh của mỗi từng lớp người. Những Bậc triệt thấu như thế Phật gọi là: Tri Kiến Phật, nơi Tri Kiến Phật là chỗ kiến nhận lời vàng Phật dạy, chớ chẳng phải gặp Đức Phật giao cảm cùng Chư Phật, đây là lời Ấn Chỉ không hai. Bằng con người mới hiểu mới biết hoặc giả học đòi trên văn tự để mà biết, chưa thực hiện đặng nơi lời trên đều sống nơi bị biết, chớ chưa triệt thấu thâm nhập.” –T.V.

Nguồn gốc phát sanh ra tất cả các vật trong thế gian này đều do thể tánh thông minh cao thấp khác nhau, đủ nhiều tầng lớp trình độ của các nhà khoa học. Con người phát minh ra rồi chạy theo để cầu lấy mà hưởng. Từ các nước phát triển đến các nước chậm tiến cũng không thoát khỏi đường lối độc nhất này, Chư Phật gọi là tạm biết còn lầm lạc vì con người học, nghiên cứu, suy nghĩ rồi chế tạo, biến chất mà có.

Trong khi Bậc Chánh Giác Thiền Sư tận thấu giải tỏa sạch sẽ tập khởi, tập nhiễm tánh chất nơi thân mạng, biết được tánh tình từng lớp lớp người, lớp lớp chúng sanh. Nếu Khoa Học Gia biết khám phá phát minh thân mạng mình được đời đời ích lợi hay chóng tàn phế thải đó là việc tối cần. Chỉ có Phật Đạo mới thực hiện được Như Trí Siêu Đẳng trong khi khoa học dụng lý trí suy nghiệm nên bị đào thải từng đợt, từ thế hệ này đến thế hệ khác không siêu thoát, không vượt được Phật Đạo.

“Bậc đạt đến Vô Thượng Siêu Đẳng Chánh Giác nói: Con người làm chủ vũ trụ, ta đã thành Phật các ông sẽ thành Phật, lời nói này chứng tỏ đưa con người toàn diện theo tài liệu Phật Đạo làm định hướng thực hành sẽ thấu tận Siêu Đẳng Khoa Học. Vì sao?

Vì lý sự nghe thấy biết kia là một nền điện tử bày hiện cho con người, con người chưa biết sử dụng nó liền bị điện tử điều hành. Khi triệt thấu nó thời chính nó trở lại cung phụng cho con người bất diệt.”
–T.V.

Lời Chư Phật là lời Vô Thượng Siêu Đẳng Chánh Giác: con người làm chủ vũ trụ. Bậc Thánh Tăng, Bồ Tát lo tu hành làm chủ thân mạng đặng khám phá làm chủ vũ trụ, được cái biết đem lại lợi ích thường còn cho con người, cho tứ loài. Tu hành như Chư Phật đã làm chủ được vũ trụ, đã triệt thấu Siêu Đẳng Khoa Học. Con người đi đứng, làm việc gì cho đến suy nghĩ... đều do điện tử có sẵn trong vũ trụ hướng dẫn hết trong cuộc sống.

Bậc tu được gặp Chư Phật, Chư Bồ Tát chỉ bày lần lần triệt thấu tất cả con người, sơn hà đại địa, cỏ cây đều do điện năng vũ trụ điều hành. Tu là điều hành lại điện tử vũ trụ cho đến khi Thành Quả điều động lại nó. Nhà khoa học biết tận dụng điều này sẽ siêu đẳng sử dụng điện tử vũ trụ.

“Sự việc và cơ cấu này các ông nào tận thấu thể tánh tướng tâm, vướng phải tiềm thức thao diễn trong cái thấy mà phân biệt dị biệt, liền tự mang lấy hóa chất nơi ý thức nên chi nhìn nhận thấy, trở thành cảnh sanh tình thành thử các ông phải nương nơi cảnh để mà sống, chạy theo sắc tướng cầu lấy an vui. Nếu không có sắc thì các ông không vui sống. Bằng chưa có tình khô héo bước đi, hai điểm này các ông đành theo sanh tử, đó chính là điều đáng kể nhất.” –T.V.

Tất cả khoa học gia đều bị có cảnh sanh tình. Tức khi có diễn cảnh, có hoàn cảnh vui, buồn…điện tử vũ trụ liền điều động thân mạng làm phát ra tánh tình. Bậc Thiền Sư lấy tình sanh cảnh tức điều hành lại tánh mình, dụng điện tử trung hòa không cho chạy theo diễn cảnh. Tâm đứng yên rồi điều động giải tỏa tức lấy tình sanh cảnh. Dần dần không còn sanh, được tỏ thông. Đã không sanh đâu còn tử. Thấu đạt bất tử, từ đó lời nói, cử chỉ đều siêu đẳng.

“Thời này khoa học chưa có danh chánh ngôn thuận trên thế giới. Thái tử tu đạt Vô Thượng Chánh Giác. Thái tử tận Vô Thượng Siêu Đẳng Khoa Học, tỏ rõ tỷ mỷ từng lớp lang di chuyển linh động thuyên diễn điện, điện tử cho đến siêu siêu điện tử chung khắp vũ trụ Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới đang sống động lưu hành.” –T.V.

Cách đây 2538 năm, thế giới này chưa phát triển thành hệ thống khoa học Đức Bổn Sư lúc đó đã tận thấu siêu siêu điện tử trong Tam Thiên Đại Thiên thế giới đang lưu hành.

“Siêu Siêu Điện Tử nó cực kỳ tinh nhuệ, phẩm nó lưu hành, không chỗ nào nói lên từ ngữ đặng, không nơi nào gọi là nó đi, nó lại hay chốn đến, đối với Ngài triệt thấu nó mới thâu nhận đặng nó mà thôi. Do đó mới dùng từ ngữ là Như Lai Tạng. Còn chỗ hiện Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới Rồng Người tứ loài văn tự Pháp Thân Phật.” –T.V.

Siêu siêu điện tử không nơi nào gọi là nó đi, nó lại hay chốn đến nghiã là chỗ nào nó cũng có, từ vô thủy vô chung cũng sẵn có chỉ tại khoa học không khám phá ra nay mới tìm ra được thôi.

Đức Di Lạc Tôn Phật khai thị Như Lai Tạng chính là điện tử vũ trụ. Còn tất cả chủng tánh chúng sanh tánh trong vũ trụ chính là Pháp Thân Phật. Như vậy đủ biết từ Đức Bổn Sư nay lại đến Đức Di Lạc Tôn Phật cùng Chư Phật Mười Phương Ba Đời đều đã tận thấu siêu đẳng khoa học từ xa xưa. Sự khám phá điện tử để biết vũ trụ của khoa học cho đến thế kỷ 20 này so với Chư Phật thật còn quá xa vời chưa thấm vào đâu.

Siêu Điện Tử Phật Đạo gọi là Chủng Tử, tư tưởng là nguyên tử. Những hạt nguyên tử cấu kết thành phân tử cũng như Phật Đạo đã từng giải thích tư tưởng chứa nhóm thành chủng tánh. Ngày nay khoa học còn tìm ra nguyên tử cấu tạo bởi nhiều nơtron, Phật Đạo đã chỉ duyên khởi cấu tạo tư tưởng. Phật Đạo còn đi xa hơn là duyên khởi chính các giống vi khuẩn trong thân mạng cựa quậy tạo tư tưởng trong thân.

Tánh thấy trong thân hiệp tánh thấy trong vũ trụ sinh ra cái biết tùy trình độ, tùy giai cấp, tùy xứ sở, khoa học nay tìm ra các Gen di truyền. Phật Đạo đã triệt thấu siêu đẳng khoa học từ xa xưa.

“Tuyệt tác thay. Ngôn từ Phật thuyết Như Lai Tạng siêu siêu đẳng, vì thế Bổn Thể Như Lai vốn Như Vậy, lưu hành vãng lai, lai vãng chung khắp chẳng khác giọt nước cam lồ cưú an thiên hạ. Không thể hỏi hay nói: Có phải là giọt nước hay chưa phải giọt nước? Chính Bổn Thể là giọt nước. Đối với Bổn Lai siêu siêu Như Lai vốn như thế.” –T.V.

Thời Hạ Lai này đã tàn canh Đức Vô Thượng Siêu Đẳng Chánh Giác Di Lạc chỉ thẳng siêu siêu điện tử chung khắp Tứ Loài để tìm cách sử dụng chúng đặng Bất tử. Không nên bàn tán phê bình, chỉ trích từ cái học, nghiên cứu, cố tạo Thiền Trí đến Giác Trí là qúy nhất.

“Còn thế giới với con người, quả địa cầu đang quay quần Hư không Giới trong vòng Thái Dương Hệ, Bậc siêu siêu đẳng tỏ rõ tường tận chung khắp có từng vùng, có nghiã là ngoài vùng Thái Dương có hằng hà sa thế giới. Mỗi giới là một vùng, mức sống, lẽ sống, tầm sống, lối sống thảy đều sống chia ra Lai Sanh, Thượng Sanh, Hạ Sanh, Đương Sanh, sự sanh trưởng cao thấp tùy theo Điạ Giới, Tiên Giới, Thiên Giới làm Tam Giới, kiếp sống, mạng sống dài ngắn tuổi thọ cùng hiện vật dụng cụ vốn theo Thiên Khí Hiện, Tiên Thanh Ứng, Nhân Sanh Lực. Tịnh Độ Như, Như Lai Tạng siêu đẳng tùy giới cung cấp, trang trí đầy đủ không thiếu sót.” –T.V.

Khoa học hiện nay đang khám phá vũ trụ trong vòng thái dương hệ. Trong lúc đó Đức Vô Thượng Tôn Di Lạc đã chỉ ngoài thái dương hệ có hằng hà vô số thế giới khác có sự sống, mức sống, lẽ sống cao thấp do thanh bai hay thô lỗ, cộc cằn, độc hại của tứ loài. Biết bao thế hệ nưã của khoa học cũng khám phá có giới hạn cũng không tìm ra các sinh vật vô hình đầy đủ được.

“Con người hiện tại đang sống ở trong Địa Giới này chưa bao giờ biết mình từ đâu đến, cho đến Chư Thiên hay Chư Tiên, Tịnh Độ Tây Phương Cực Lạc thảy đều chưa biết đặng. Bậc Chánh Giác siêu đẳng rành mạch rõ ràng tận thấu, nên Ngài mới ấn quyết con đường thoát sanh xây dựng thân mạng tự sanh từng cõi, từng tánh chất chi hợp hóa với thế giới chính mình ưa chuộng, mà tu tập tu hành đoạt như ý nguyện. Chẳng khác nào con người mong trở thành người quân tử phải tâm tánh quân tử, những bậc vĩ nhân hay siêu nhân phải có đầy đủ tiêu chuẩn vĩ nhân hay siêu nhân mà thành đạt.” –T.V.

Trên thực tế kỳ hạ lai này, trong Long Hoa Hội đã có đại diện bậc cao đạo các cõi như Chư Thiên, Chư Tiên cùng bậc ở Tịnh Độ Tây Phương tu Định Tưởng chưa nhớ quá khứ tiền kiếp của mình từ đâu lai sanh tại Việt Nam này. Còn các nhà bác học, khoa học... cũng chỉ biết khám phá vũ trụ theo lý trí suy nghĩ nên càng mơ màng sự tái sanh của con người và tứ loài. Lắm bậc không tin nhưng bậc có Thiền Trí, Giác Trí tu theo con đường chư Phật lại biết rất rõ từ 2538 năm đến nay đã lai sanh nơi nào tên gì, làm nghề gì. Biết từ đâu tới, biết sẽ đi về đâu nên biết sống đầy đủ ý nghĩa.

“Phật Đạo là một nền tân tiến hóa tạo con người thực tế tu cốt tỏ, hành cốt đạt ngay thân tâm mình thật biết tỏ rõ, sau khi mạng vong sẽ đặng về đâu rất tường tận quả vị mình sắp đến, do đó nên chi các bậc tu Phật không bao giờ sợ chết cầu sống, chưa bao giờ nhận lấy hơn thua được mất làm bước đi mà chỉ tu cầu tỏ ngộ.” –T.V.

Những nhà khoa học nào còn dùng lý trí suy đoán, những chính trị gia vô thần hãy đọc kỹ đoạn kinh trên để biết Đức Long Hoa Tăng Chủ Di Lặc xác nhận con người chết không chấm dứt mà đi đầu thai nơi đã hành tốt xấu tùy thọ báo, tùy chánh báo.

“Phải chăng Phật Đạo triệt thấu bản năng thể chất và tánh chất phẩm lượng của con người cùng vũ trụ Tam Thiên, đang sống hấp thụ cái gì, ảnh hưởng ra sao. Kết quả của nó như thế nào? Không khác vị đại lương y, hay một bác học đã từng thực hiện hóa chất cho hoàn thành, những món đồ dùng hay những viên thuốc cốt cứu chữa con bệnh lành mạnh không tổn thương cho con người chăng?” –T.V.

Khoa học, y khoa bào chế các thứ thuốc, giải phẫu cứu con người nhưng con người lành mạnh rồi đến tuổi già cũng tàn. Còn Thiền Sư siêu siêu đẳng chánh giác tận thấu bản năng tánh chất thể chất con người cùng Thiên, Tiên, Thần giúp đỡ như Đại Lương Y được lành tâm bệnh được bất tử, siêu siêu đẳng hơn khoa học hàng triệu triệu do tuần.

“Đứng trước thế giới, nhân loại hoàn toàn phế nhân bất lực cứu chữa con người, xây dựng con người thoát khỏi căn bệnh lầm mê, chứng bệnh điên loạn, nhiễm độc quay quần bất ổn trong kiếp sống do Tạng Thức gây nên Tiềm Thức tìm tòi theo những ý muốn của mỗi con người thảy ra sống còn lung lạc. Vì sao? Vì Như Lai là nơi an lành đứng thứ nhất như con người không bệnh lành mạnh an vui. Tất cả những con người ấy mang vào Tạng Thức thời Như Lai kia trở thành Như Lai Tạng.

Mỗi nhân loại giữ lấy một Tạng. Bá thiên vạn triệu vô số vô biên chúng sanh thành thử mỗi chúng sanh phải hứng chịu một giới hạn của Tạng Thức gọi là Chúng Sanh Giới.”
–T.V.

Các nhà khoa học, nhân chủng học nghiên cứu từng quốc gia, từng sắc tộc có tập quán, phong tục, ngôn ngữ nhưng chưa chịu tìm ra gốc của các loài do thần thức khởi điểm gọi là Tạng họ gìn giữ lấy quan điểm đó thành ra giới nào cũng có Tạng Thức trở thành ngăn chia theo giới mà sống theo giới đó.

“Khi đã hình thành Chúng Sanh Giới thời mỗi người, mỗi bậc và mỗi vị, cho đến mỗi thế giới ngăn biệt nhau cùng nhau trưởng thành Tạng Thức, khai hoang tiềm thức, ổn định ý thức, do đó nên chi mới có tam giới chia ra từng địa giới đã nói trên.

Mỗi giới hiện vật trang trí như: Nhà cửa lâu đài cao ốc thành phố có cõi thanh ứng mà thành như cõi Tiên, cảnh Tiên có cảnh giới như nhiên đồng hiện hoa mỹ Ngọc Bích, Pha Lê, Xa Cừ, Xích Châu, Hổ Phách như Tịnh Độ quốc độ đồng niệm tưởng niệm mà thành tựu, trang nghiêm Bửu Châu, trang nghiêm thất báu.


Trang nghiêm quốc độ cực kỳ cao quý. Chư Bồ Tát hằng hà sa số Bồ Tát, cúng dường lễ bái chiêm ngưỡng Phật, trong sạch liền lạc an nhàn thanh tịnh, Đại Thanh Tịnh quốc độ không thể nào kể hết vô biên vô tận cao qúy, vô cùng thanh nhã khó nghĩ bàn, khó dùng văn tự để diễn đạt vậy.”
–T.V.

Khi đã hình thành chúng sanh giới thì mỗi xứ sở có một thế giới ngăn biệt nhau, đồng đắp xây thành cảnh giới sinh sống. Như cõi thế gian dùng sức lao động xây cất nhà, lâu đài. Cõi Thiên, cõi Tiên khoa học đành chịu không thấy, không biết cảnh giới sống thoải mái đầy châu báu này.

“Khi đã ở nơi Địa Giới trên mặt đất quả địa cầu này, toàn diện đều là ĐẶC CHẤT. Các ngành Khoa học không làm thế nào hơn phải nhận lấy đặc chất hiện vật mà hóa chất, từ một khởi điểm nghiên cứu đến thành công, đó chính là một sự thường nó phải như thế, vì địa giới chứ chẳng phải địa hóa mà đặng, nguồn gốc do phẩm chất nó như vậy. Sự lầm tưởng nơi thực hiện đúng với phẩm chất, đúng với tư thế có hòa mới có hiệp, không hòa thì chưa bao giờ hiệp, cũng như các Bậc tu hành rất cần Giác Tướng về Như Tướng chớ cầu Tướng Hóa Tướng đó chính là Bậc sai lầm vô lượng. Nhà Khoa Học nên chu đáo công trình thể chất hóa chất rất cần nơi hợp hóa năng lượng phẩm chất đúng theo công sự mới là Bậc đúng đắn. Không khác chất vôi gạch thì vôi và gạch hít nhau. Bằng bột đắp vào gạch nó chỉ dán chớ không hòa hít.” –T.V.

Đặc chất thuộc Địa đại là Đất, động vật, thảo mộc có thân lá cho đến con người có xương thịt thuộc đặc chất là Đất. Các nhà khoa học lấy các chất thuộc về Đại Địa gọi là đất để thí nghiệm, nghiên cứu ngoài ra không có gì ngoài đặc chất cả.

Địa giới chính là quả địa cầu có vô số đặc chất, lấy chất này chế biến ra chất khác không lìa giới Đại Địa được. Còn Địa hóa ý nói các cõi Thiên, Tiên hóa sanh mà có không cần đặc chất. Bậc Thiền sư biết ở cõi Tiên, cõi Thần các vật đều biến hóa mà không như thế gian pha chế các đặc chất phải mất thời gian khám phá rất lâu dài. Bậc Giác tướng vạn pháp rất hiếm, Bậc này biết dụng vạn pháp quân minh liền đến Như Tướng. Hàng Bồ Tát Giác Tướng, Bậc A La Hán Liễu Ngộ vẫn còn mơ màng Giác Tướng Đại.

Còn Khoa học lấy đặc chất này chế biến ra đặc chất khác tức lấy tướng hóa tướng bị giới hạn vẫn bị mê lầm theo sanh diệt.

“Nói về Thiên Khí hiện cõi Trời có 18 tuần trời, trong 18 tuần đều hấp thụ Thiên Khí. Hiện cao thấp khác nhau, nhưng tất cả Chư Thiên thảy dùng tài trí hiện, có phần cao hơn địa giới công lực kiến tạo nơi tài các cõi trời tinh xảo gấp trăm nghìn lần Địa giới nó vẫn tùy ở Tuần Trời mà xuất hiện. Từ y áo, cung điện, dinh thự, lộng phướng, xiêm y, rồng phượng mỗi mỗi lập Bổn lấy uy là gốc, lấy quyền là dụng, lấy thế làm danh, lấy châu là chi dụng. Ngoài ra không thể lấy ứng, lấy thanh bai lả lướt của Tiên mà trang trí đặng.” –T.V.

Quả địa cầu được bao bọc bởi bầu khí quyển, tất cả sinh vật cho đến con người đều sống nhờ không khí. Thiền sư Chánh Giác như Đức Vô Thượng Tôn Di Lạc lấy Như Lai Nhãn Tạng nhìn được Chư Thiên, Chư Tiên sống nhờ Thiên khí, tinh khiết, trong sạch còn bầu không khí của thế gian bụi hồng trần quá dơ bẩn.

Một hôm tôi nghe Ngài khai thị như vầy: Quả địa cầu chúng ta có trên 200 quốc gia. Còn 18 từng trời, cứ mỗi từng lớn hơn gấp ngàn lần quả địa cầu. Con người ở Địa giới tức quả địa cầu này dùng công lực kiến tạo là dùng sức lao động xây dựng nên. Còn các Cõi Trời dùng tài trí là dùng tinh thần đạt thần thông hiện ra vật dụng lâu đài, cung điện, y áo, thực phẩm v.v... nên cái gì cũng tinh xảo gấp trăm ngàn lần thế gian.

Ở các Tầng Trời người Thiên luôn tôn trọng Bậc cao đạo là lãnh tụ. Bậc lãnh đạo rất uy quyền, lấy quyền ban cho Thiên nhân trong Cõi Trời của mình những gì lãnh tụ muốn. Lấy thế làm danh là lấy tu chứng thần thông cao thấp được thế đứng quan quyền đi đứng đều được Thiên nhân trong cõi Trời xem là Bậc có danh giá. Lấy châu làm dụng là ở Cõi Trời châu báu, xa cừ, xích châu, mã não... làm đồ dùng, khác thế gian vật dụng đều lấy từ trái đất gọi là đặc chất như cái bàn, cái tủ, cái ghế... đều gốc từ cây hoặc kim loại trong trái đất.

Tiền làm bằng giấy, kim loại, vàng bạc đều từ trái đất. Ở Cõi trời ai cũng có thần thông do tu chứng cao cấp hàng Thiên mà được sanh về nơi đó. Nên không có ai là công nhân, lao động để kiếm sống vất vả.

Muốn ăn, mặc đều được thần thông hiện không thiếu chi, chỉ tu tánh tình cao thượng thương người, hiếu thảo cha mẹ, trung với thầy cô, không nói tục tằn, không hành động mưu sĩ khác với thế gian. Kể không hết ý nổi, chỉ Bậc đúng mức Như nhiên xuất định đến nơi mới được chứng kiến tường tận rất thực tế, chứ không phải tưởng tượng hướng một nơi gọi là Định tưởng để đến, cái thấy nầy còn ngoại giáo.

Đến nay thế kỷ 20 sắp dứt, thế kỷ 21 bắt đầu Khoa học dùng đặc chất khám phá, trong lúc Đức Thế Tôn nay Đức Long Hoa Tăng Chủ Di Lạc cùng khai như nhau. Những Bậc có thiên nhãn, thiên nhĩ chưa đủ lục thông của Chư Bồ Tát đừng vội cho là nói tưởng tượng nữa.

Còn Chư Tiên mức sống, vật dụng còn cao rất nhiều, thanh bai tinh xảo, không dùng bút mực nói hết được. Vậy mà Bồ Tát xuất định vừa đến là được qúy trọng, được đưa đón để họ chờ thọ lãnh pháp không kể hết được.

Con người sống ở thế gian dùng thứ gì không không ngoài trái đất cung cấp nên không rời khỏi Tâm Địa được. Do đó nhiều tánh độc trổ hình phải nhờ tu hành sửa tánh tinh tấn thực hiện, chớ tu sắc tướng quá nặng không sửa tánh khi chết cái khổ đem đến rất tai hại. Nếu là Thiền sư Chánh giác nghe được, đọc được phần này liền nhẹ cảm thông không nghi ngờ như các nhà Khoa học. Vì Khoa học lấy hiện vật dùng mắt thấy. Bậc siêu siêu điện tử thấy chẳng cần mắt nơi thân.

“Còn về Thanh Ứng, Cảnh Tiên hay Cõi Tiên chia ra Bậc Thiên Tiên và Bậc Thần là hai giới có hai đặc điểm cực kỳ về Ứng và Thanh cách biệt nhau xa hẳn. Bậc Thiên Tiên chủ tọa về cảnh Tiên hay Tiên cảnh thanh ứng rất cao, hoa mỹ tuyệt mỹ. Bậc Thần Tiên tư thế về cõi Tiên thời thanh ứng có phần thấp thanh thoát có phần nặng thô hơn Thiên Tiên, Chư Tiên vẫn lấy tài phép làm gốc, lấy hưởng thụ làm thanh ứng hiện, nên chi y áo, lâu đài cảnh giới thảy đều thanh chất ứng hiện, tùy những vị cao qúy thần thông mà thụ hưởng, hoàn toàn khai thác thanh ứng an vui hỷ lạc. Ngoài ra không thể dùng hiện vật hay tài trí. Cũng như Địa giới không thể áp dụng được TƯỞNG mà thành vậy.” –T.V.

Cõi Tiên cũng chia ra nơi ở sang trọng cao đẹp, thanh bai đầy hoa mỹ gọi là Thiên Tiên. Cõi Thần Tiên cảnh giới, vật dụng thấp hơn Thiên Tiên. Chỉ riêng con người nơi thế gian lấy hiện vật từ trái đất làm ra. Phải bằng nhân lực, nếu máy móc thay cũng là trí tuệ, tài năng sáng chế mới có. Ngồi tưởng không thực hiện không bao giờ có. Cõi Tiên, Thần Tiên ngồi tưởng, vào Định tưởng không làm cũng có theo ý muốn. Cõi Trời chỉ biết cõi Trời, cõi Tiên chỉ biết cõi Tiên, Thần Tiên chỉ biết Thần Tiên chứ không đủ quyền năng từ cõi Trời đến cõi Tiên được. Ngược lại các cõi cũng thế. Cũng như con người trên quả địa cầu chỉ đi được trên quả địa cầu thôi, ra ngoài đến hành tinh khác không thấy sinh vật khác vì họ vô hình. Hàng Bồ Tát thành quả đi khắp. Chư Phật tận thành nên 10 phương đâu đâu cũng viên dung có và đến được. Muốn hiện hay ẩn do Bậc tu cao thấp đúng tầm mức mới thưa thỉnh tận độ chúng sanh được.

“Bậc Siêu Đẳng Chánh Giác đã tận biết cơ sở tánh chất, phẩm chất, trọng lượng của mỗi nơi chúng sanh hỗn hợp gây tạo nên chi Ngài mới vạch ra tu hành nhiếp thâu tận thấu tất cả Thể Tánh Bổn Lai của mỗi mỗi giới mà tỏ ngộ gọi là sở đắc vạn pháp tỏ pháp, chớ chẳng chi tỏ pháp.

Nền khoa học ra đời đã từng qua, đã từng biết mỗi chất nó là mỗi chất nơi nó. Phẩm của nó ra sao, lượng của nó thế nào. Khi bào chế hoặc lúc ráp bộ máy cho nó đã từng biết tỷ mỷ hình thành nó, sáng tạo đặng nên hình mà sử dụng khác nhau theo các chiều hướng như: Máy điện toán, điện tử, máy thu hình, máy phát hình, cùng thu phát thanh chẳng hạn, cho đến những viên thuốc trong ngành dược phẩm có đầy đủ tánh dược, có đủ phẩm cùng lượng hiệp hóa rất tỏ rõ không lầm lạc tý nào.”
–T.V.

Bậc Siêu Đẳng Chánh Giác Như Đức Vô Thượng Tôn Di Lạc đã tận thấu tánh chất, phẩm chất, trọng lượng của mỗi chúng sanh nên Ngài mới lập ra pháp môn tu hành để cứu chúng sanh thoát khổ đi đến bất tử.

Còn nền khoa học ra đời đem tiện nghi từng thời đại làm cho con người sống thoải mái, thuốc giúp trị bệnh. Hai ngành đạo Phật và khoa học tiến song song nhưng khoa học chưa tìm được con đường bất tử nơi thân mạng.

“Đối với Chánh Giác Siêu Đẳng cũng như thế. Nhà Khoa Học khi chế biến còn dễ, vì chính tự tay mình hòa hợp chế biến, do nơi đầu óc thật biết của mình ráp các bộ phận hình thành bằng máy, những bộ máy kia toàn là hiện vật nó tùy thuộc theo lặng lẽ chấp hành nên rất dễ dàng điều động.

Còn Bậc Chánh Giác thật biết, biết tỷ mỷ còn biết hơn thế nữa, biết sự lầm lẫn, biết nơi tai biến, biết chỗ tác hại cuồng quay hư hỏng nơi đầu óc thân mạng con người, do nơi nào, do chốn nào mà nó lầm kêu vang sự cứu giúp nó. Nhưng trái lại Bậc Chánh Giác có quyền hướng dẫn khai hoang, phần con người phải phát tâm tự sửa tự giác đến Tự Thành, ngoài ra không có quyền bắt buộc sự việc này thật nan y khó giải. Nên Phật nói: Phật bất hóa độ vô duyên bất hóa độ Định Nghiệp.


Các Khoa Học Gia đành chịu sửa chữa bộ máy nơi con người, chính thân mạng mình cũng đành chịu với lầm mê trong con đường sanh tử. Đứng trong giai đoạn này, không riêng chi địa giới gánh chịu mà tất cả Tam Thiên Đại Thiên thế giới, Tịnh Độ, rồng người chúng sanh đành chịu trở thành toàn diện đều là phế thân vô lượng kiếp vậy. Vì sao? Vì mỗi giới, mỗi chất, mỗi phẩm, mỗi nơi, mỗi chốn không thể nào vượt tầm số mình, vượt giới hạn trọng lượng mình để làm sự việc nào khác hơn chính mình làm, làm y như thế mà hứng chịu.”
 –T.V.

Các Khoa học gia, Bác học chế phi thuyền thám hiểm cung trăng cùng vũ trụ hãy suy ngẫm đoạn kinh trên. Chính Đức Di Lạc Tôn Phật viết trong thế kỷ 20 này. Hình ảnh Bửu tích Ngài để ở trần gian còn mới lắm. Nghi ngờ con người chết là hết thì hãy quay vào thân mạng mình tu sửa, Thiền định được chỉ dẫn cũng còn kịp thời gian được Thiền Sư Bồ Tát và chư Tổ thừa kế hướng dẫn để biết con người chết lai sinh tiếp nơi sống khác rất chân thật.

“Nhưng lạ thay. Hoàn cầu thế giới lầm tưởng Đạo Phật suy đồi Mạt Pháp. Sự lầm lạc này nó riêng từ cá nhân cá thể của mỗi một nhà nước. Nào ngờ các Bậc tin Phật tu hành quá đông, họ truy tầm cực điểm. Mỗi người, mỗi vị nương nơi giáo lý Phật, đến nỗi đọc tụng thuộc lòng từng chữ một, có hàng hàng lớp lớp. Nhưng lạ thay chưa thấm vào đâu, đó chính là đáng kể trong bài này.

Vì sao? Vì tần số chưa hoàn toàn thấu đạt Tứ Trí thì làm sao kết thúc chân lý giải thoát?”
–T.V.

Tất cả chúng sanh hiểu biết theo sở thích cá nhân lầm lạc. Tứ trí chia ra bốn thứ lớp nhận định khác nhau nên khó biết nhau: Chúng sanh Trí gọi là Trí Hóa. Tiên Thần Trí gọi là Trí Sanh. Bồ Tát Trí là Trí Tồn từ như . Phật trí là Trí Tận.

Như Lai Tạng chung gồm Tứ Trí. Tất cả chúng sanh chỉ có Trí Hóa. Học, nghiên cứu trí hóa làm căn bản hiểu biết phát triển từng ngành. Bậc Vô Thượng Siêu Đẳng Chánh Giác như Ngài tận thấu Tứ Trí tức Như Lai tạng. Chúng sanh chạy theo trí hóa bị sanh vọng tưởng điên đảo. Phật đạo cho trí hóa là trùng trùng duyên khởi sanh diệt, diệt sanh.

“Trí Hóa là một nguồn máy phát huy, từ nơi thân mạng con người, nói chung lại là nguồn phát triển chung khắp vũ trụ Tam Thiên thế giới, nó nâng cao đời sống nhân loại trưởng thành khôn ngoan linh động trong các ngành, chia ra nhiều ngành như Khoa học kỹ thuật, các nghề nghiệp, các Bác sĩ, Kỹ sư, cho đến Bác học trong thế kỷ 20 nầy đang nhìn thấy, trên nguồn hiện sanh của thế giới không ngoài Trí Hóa mà ra.” –T.V.

Do quy chế Trí hóa mà từ nhà Bác học cho đến tất cả con người có khi vui lúc buồn, khi sướng lúc khổ, khi trầm tỉnh lúc nóng nảy điên loạn. Khi hòa đồng lúc bất đồng sinh ra khổ. Đạo Phật dạy chúng sanh thấu đạt Như Lai Tạng Tứ Trí nên không có tình trạng mê lầm như vậy.

“Phần Trí Hóa đối với Nhân Sanh, Thiên Sanh, Tiên Hóa chung khắp vũ trụ Tam Thiên là một điểm chính của Tứ loài, thành thử vũ trụ Tam Thiên phải bị sống Nhị Nguyên phân đối sướng khổ khác nhau, được mất có không chưa bao giờ thoải mái. Vì sao?

Vì Trí Hóa nó tùy thuộc bản chất của mỗi con người phát sanh trí hóa, dù cho Bác sĩ, Kỹ sư Bác học cho đến tầng lớp không ngoài Tứ Đồ là điều khó giải. Tứ Đồ là đạo đức hay phi đạo đức. Hung cường và Mưu-Sĩ-Đồng mà khó giải. Phật đạo cho trí hóa chính nguồn điên đảo hóa nên mới có: Tất cả hư vọng đảo điên.”
 –T.V.

Dù cho Bác sĩ, Kỹ sư, bác học cũng không thoát khỏi qui chế Trí hóa. Phải bị sống nơi Nhị nguyên là sướng khổ, được mất, có không... Chư Phật Giác Trí về Như Trí thật quá siêu đẳng. Phật đạo cho qui chế Trí Hóa là nguồn điên đảo bất tận.

“Bậc tận thấu siêu đẳng nói đến Tứ loài Nhân sinh và Tiên cảnh Tam Thiên Đại Thiên thế giới dù cho những Bậc thông thái hiền triết hoặc giả vĩ nhân hiện đại văn minh chăng vẫn nằm trong Trí Hóa hư vọng. Vì sao? Vì Trí Sanh vẫn hóa sanh, trí tồn bị tồn, tận thấu chăng vẫn tận thấu hiện sinh hiện vật chớ bản thân chưa bao giờ tận thấu con đường siêu đẳng.

Do đó nên chi con người bước vào con đường đạo Phật. Trước tiên hỷ xả tất cả các sự trong thân tâm mình, dọn cho sạch sẽ Trí Hóa, Nhất Tâm đảnh lễ chiêm ngưỡng lễ bái Phật, nương theo ngôi Tam Bảo tu hành theo đạo lý và giáo lý làm nền tảng cải hóa giải nghiệp.”
–T.V.

Trí hóa còn sanh diệt gọi là Trí sanh diệt. Trí Tồn của các nhà Khoa học do thiên tư cá nhân nhanh thấu hiểu ngành nào của mình, vẫn qui chế bị biết vì còn suy nghĩ nên bị Trí hóa. Dù Bậc tận thấu cũng là do hiện vật từ đó Trí hóa phát sinh. Bởi vậy để thoát khỏi Trí hóa bị sanh diệt nhà Bác học, Khoa học gia cần sửa, dọn cho sạch sẽ thân tâm mình. Có nghĩa hỷ xả tất cả việc chướng tai gai mắt đến với mình đến lúc kết quả trí không hóa nữa dần dần phục hồi Giác Trí đến Như trí. Tận thấu Trí lấy nghe thấy biết tức lấy Như Lai Tạng cải hóa giải nghiệp được Như Trí. Bậc sống trong Như Trí thật tuyệt mỹ khó có cấp nào thấu hiểu nổi.

Chư Bồ Tát tu Bát Nhã Ba La Mật Đa thấu đạt Như Trí. Chỉ Chư Phật tận thấu Như Trí. Nghe thấy biết viễn thông khắp xứ.

“Phải tự tánh tỏ tánh hóa giải Trí Hóa, rất cần đến Bậc Thiện Tri Thức hướng dẫn, vì sao? Vì Trí Hóa đặng Trí Sanh căn bản vào con đường giải thoát là một vấn đề đưa cho những Bậc tín tâm từ một kiếp giải thoát đến vạn kiếp chưa giải thoát. Con đường tu Phật quan hệ nhất từ chỗ Trí Hóa về với Trí Sanh đúng với tinh thần giải thoát liền đặng giải thoát bằng không đúng với tinh thần dù có tu vạn kiếp vẫn sanh tử.” –T.V.

So đoạn Kinh trên Chân Phật tử phải hiểu, cầu giác ngộ cần gặp Bậc đã giải thoát đi trước cứu độ cho mới được. Gặp rồi nếu tin vâng kính trọn chỉ cần một kiếp là đến. Lắm Bâc được gặp Đức Long Hoa Tăng Chủ mà thờ ơ không có tinh thần cầu Giác ngộ đến lúc Ngài ra đi họ vẫn chưa Giác ngộ được... Còn thiếu tinh thần vạn kiếp nữa có gặp Bậc Chánh Giác cũng như không gặp. Thời Hạ lai lắm Bậc lấy trí hóa, trí sanh tưởng mình là Phật thật mê lầm truyền kiếp.

“Nơi Trí Sanh tùy vào Trí Hóa của mỗi vị mà tu đạt. Có vị chứng Vô Sanh Pháp Nhẫn, có Bậc chứng Thực Tướng Vô Tướng Tam Muội pháp môn. Có Bậc nương vào Bình Đẳng Tánh Trí mà đường tu chủ quán sơn hà đại địa sau Trí Sanh sở đắc Pháp thân.

Khi bấy giờ đã sở đắc không còn phải dùng Trí nữa. Vì sao? Vì trí huệ vị trí trong căn bản Trí hóa, thuộc về tư tưởng phát sanh, Phật đạo gọi là Bản ngã giả tưởng. Thời này có rất nhiều Bậc tu hành sai lạc với hướng tu, lấy Trí Hóa vọng cầu trí hóa nên chi bị biết thật nhiều, bị tu không ít do lòng mong mỏi Trí Sanh, thêm vào đó nhìn nhận học vấn lấy trình độ học vấn để hiểu biết chân lý, làm sao tận thấu đặng chân lý, do duyên căn này mà bị chứng Chân Không Trí Sanh tăng thượng tu theo tối sáng mập mờ, hiếm Bậc Thực Chứng Chân Không, bậc này vẫn nương nơi Đạo lý, không tách rời Đạo Hạnh chẳng xa lánh Đạo Tràng gọi là Hạnh Nguyện.”
–T.V.

Bậc Đại thừa cũng tỏ rõ trí hóa sau biết trí sanh nhưng còn cạn chưa sâu như hàng Bồ Tát thấu đạt Trí Hóa. Trí tuệ, học hành, nghiên cứu thuộc trí hóa. Trí hóa thuộc tư tưởng khởi sanh. Trí hóa làm cho nhiều Bậc lầm nghĩ xưng mình là Phật. Giác trí đến Như trí thấu đạt trí hóa nên không còn lầm nó. Dù Bậc cao cống trí tuệ đến đâu cũng không ra khỏi vòng đai sanh tử của nó.

Các nhà Khoa học hãy tham khảo Trí Hóa, tìm cho ra Như Trí sẽ thấy một chân trời mới lạ trong thân mình và sẽ nhận được một thể sáng như nhiên không gì qúy bằng. Không con đường nào khác, hãy tìm về chân Chư Phật, vết chân chư Bồ Tát mà đi dù nhà Bác học ở tôn giáo nào, hoặc không tôn giáo vẫn đem lại siêu trí rất bổ ích cho bản thân cho nhân loại. Lúc đó mới thật biết chỉ có Phật đạo mới triệt thấu siêu đẳng Khoa học, lại được minh xác trí tuệ Bác học nơi thế gian với Như Trí của bậc Chánh Giác cũng nơi thế gian chứ chẳng phải ly gia cắt ái, cũng chẳng phải do ăn chay, không ăn chay, cũng chẳng phải do ở tu viện, ở chùa. Ở bất cứ đâu cũng được tự do thoải mái không lệ thuộc giáo môn./-