–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

6. VỀ VẤN ĐỀ TỶ DỤ

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 14601)
6. VỀ VẤN ĐỀ TỶ DỤ
• Kẻ ăn biết ngon thì đương nhiên kẻ ấy lành mạnh không bệnh hoạn sẽ lớn lên.
• Bậc nghe Pháp cần nhất sự lãnh hội đặng Bảo Pháp thì tương lai sẽ đạt đến mục đích TRI KIẾN GIẢI THOÁT theo sở nguyện của mình.

–T.V.



Lúc bấy giờ, vào khoảng 17 giờ chiều ngày 17 tháng 3 năm Giáp Dần. Tôi lên Tịnh Thất của ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ, Ngài đang nằm trên chiếc chõng vải trầm ngâm suy tư. Tôi đến nơi thi lễ xong, Ngài bảo tôi ngồi một bên, Ngài dạy:

-Ông Tôn giả Pháp Tràng, ông cũng nên biết, sự tu hành rất khó khăn là biết thọ lãnh Pháp. Khi đã nhận định được thì con đường tu mỗi ngày một hào hứng thích thú vô kể. Bậc biết lãnh Pháp cũng như kẻ biết giá trị của Ngọc, thì mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút cái cuộc sống đầy cả tươi sáng vì đang lượm Ngọc. Bằng không biết giá trị thì sự tu kia in như tuồng bị bắt buộc thường sinh sự chán nản, uể oải làm cho bê trể.

Chính tôi không trách các nghiệp chướng của mọi người vì mọi người chưa nhận chân được nó. Tôi chỉ mong sao cho họ nhận chân được giá trị của Phật Đạo thì chừng đó họ tìm được lẽ sống huy hoàng. Họ đứng ở phương nào cũng thấy an vui tự tại.

Lúc họ chưa nhận được, dù họ có thân cận bên tôi thảy đều có một sự ràng buộc lấy cho họ.

Ông cũng nên biết, những lời tôi nói trên thảy đều nằm trong Nghiệp Thức Vọng Đảo, do đó mà họ mải mê tìm lấy một lối nào cho họ được thoải mái trên con đường tu Tri Kiến của họ. Càng tìm bao nhiêu lại càng mờ mịt bấy nhiêu.

Vì sao? Vì họ không nhận được Chân, cũng như kẻ ngồi trên đống vàng mà không biết vàng lại đi tìm vàng. Đối với Chân Lý nói cũng thế.

Lại nữa, nếu như bậc tu mà biết hiện tại họ ẩm thực miệng không thôi, nếm được hương vị thích thú thì người ấy sẽ khoẻ mạnh. Trái lại, khi họ bỏ các món cao lương mỹ vị vào miệng thơm tho ngọt ngào, thì họ chỉ cầu sao những vật-thực đó không chạy xuống bao tử của họ để họ nhai mãi. Con đường tu tập nghe Giáo Lý của tôi chỉ dạy cũng thế. Tôi nói một Pháp Môn, tôi phá một Mê Chấp, khi bậc tu nghe nhận thích thú mừng rỡ tán thán xong đâu đấy họ lại mãi ưng sao thời pháp cứ đứng yên để cho họ an trụ, thích thú mãi mãi. Chẳng khác nào kẻ nhai vật-thực ưng sao vật-thực ở trong miệng chớ chẳng ưng vật-thực xuống khỏi cổ họ.

Nếu bậc nghe được Thời Pháp tôi vừa nói thì ông cũng nên biết rằng bậc ấy đã khá dẹp lòng tham để mà sắp bước vào con đường NHẤT TÔN PHÁP TẠNG.

Nếu có kẻ biết hiện tại mình đang thích thú Thọ Lãnh thì kẻ ấy đến vị lai được hoàn mỹ.

Bằng hiện tại chưa biết thích thú, cứ đòi mãi những thích thú riêng tư của cá tánh thì kẻ kia ruột vẫn còn chứa đầy tham vọng, khó mà thành tựu, khó mà Tri Kiến.

Ông nên nghe và nhận lãnh kỹ càng, lời nói của tôi đây chính là lời căn dặn trước ngày tôi bước vào bệnh viện.

Tôi vừa nghe ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ dạy như cơn mơ được sực tỉnh, nhận định được cái tham vọng đòi hỏi nơi bản thân, cùng đa số những bậc lầm lẫn như tôi, làm cho tấm lòng tôi thích thú vô kể. Tôi bèn đảnh lễ, rót một chung nước trà dâng lên Ngài, Ngài chắp môi mỉm cười. Tôi lễ bái Ngài xong liền rời Tịnh Thất và phụng ghi lại Giáo Môn của ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ.

LONG HOA HỘI THƯỢNG

Chân Phật Tử: Hoàng Ngọc Sơn
Pháp Danh Pháp Tràng “Phụng ghi để phổ truyền”
Ngày 17 tháng 3 năm Giáp Dần (1974)