–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

16. NẾU BIẾT TUỒNG ĐỜI LÀ NHƯ THẾ...

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 14076)
16. NẾU BIẾT TUỒNG ĐỜI LÀ NHƯ THẾ...
"NẾU BIẾT TUỒNG ĐỜI LÀ NHƯ THẾ,
THỜI ĐƯỜNG TU TÂM THỂ AN BANG."


Vào lúc 09 giờ, ngày 28 tháng 4 năm Giáp Dần, tôi về vấn an ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ tại Trung Ương Hội Thượng. Lúc bấy giờ Ngài đang dùng trà buổi sáng, tôi vái lễ xong, Ngài bảo tôi dùng trà với Ngài, tôi cung kính đáp nhận chung trà của ĐỨC TĂNG CHỦ ban cho. Qua cử chỉ ngôn ngữ bình đẳng, thân mến cao dày của ĐỨC TĂNG CHỦ không thể diễn tả cho hết đặng, tôi nhìn Chánh Điện, hương thơm ngào ngạt nhẹ nhàng, tôi ngồi bên ĐỨC TĂNG CHỦ, trong vẻ mặt Ngài khoan khoái thắm tươi khó diễn tả. Sau giây phút tình cảm kính mến, Ngài bảo tôi ghi chép thời Giáo Ngôn sắp dạy. Tôi đem giấy bút xong Ngài nói:

– Này ông Pháp Thoàn! Đới với những bậc tu hành có một điểm rất quan hệ là oán trách, vì thế nên đứng trước những cảnh của Đời họ chưa đủ Ý-Trí Công-Năng nhận xét để bước qua, nên Tâm thường oán Đời, trách bạn, hờn chị ghét em, chỉ loanh quanh trong vòng trói buộc tạo thành hoàn cảnh, nó không đem lại sự ích lợi cho đường tu tập, nó chỉ vướng mắc trong thuận nghịch cảnh khó tu.

Bậc có Trí Tuệ, đã tìm đặng chơn tánh để tu, bậc ấy quán xuyến đời, quán xuyến Nghiệp Chủng tuồng đời, thì chính bậc ấy cũng phải lắc đầu. Vì sao? Vì không thể nào kể hết phần của mỗi một người có một Chủng Tánh riêng gọi là ý chí mỗi người, khi kết nạp lại nhiều lớp thì nó trở thành tấm tuồng phiên diễn, thuận chăng, thuận nó chỉ là Đời. Bậc mới buớc vào ngưỡng cửa nhà Phật để tu, chưa thấu được nên phải lọc lừa, xa lìa tánh nọ tánh kia, để lướt qua mọi hoàn cảnh thử thách mà biết được tỏ rõ trò đời, đến lúc có đầy đủ hiểu biết thời chừng ấy mới nhận thức được, mỗi bậc có một tánh cố định trở thành Giới Sinh, nhiều Giới Sinh đụng chạm riêng và chung nên có phiên diễn. Đó là lẽ dĩ nhiên nó phải như thế.

Nếu bậc Giác thì chẳng nói chi, bằng kẻ chưa Giác thì thường vấp phải, sanh ra than oán trách phiền, nên Phật dạy CỔI-GIẢI-TÂM, nương theo cổi giải để tu một thời gian Tâm khỏi ràng buộc, thì đương nhiên mức tu hành tiến bộ, có tiến bộ mới biết được đời nó như thế, chủng tánh của chúng sanh tánh nó như vậy, thì liền đặng Thanh-Tịnh-Tâm an nhiên tự tại.

Nói đến bậc trên đời chưa biết, bậc ấy tìm lẽ sống lăn lộn ở nơi đời, có trí biết nhận xét lối sống của mình cùng sự sống của kẻ khác để suy nghiệm, thời đương nhiên vẫn có cái khôn hơn người, những bậc làm như vậy cũng là hiếm có, vì đã hiểu đời.

Còn bậc tu Đại Thừa thượng thặng thường quán nơi thân tâm mình, để đem so sánh Đức Tánh người khác, Thiệc ác, tốt xấu của mỗi kẻ, cốt biết mỗi người mỗi kẻ thảy đều có một định hướng, nhưng kết chung thảy đều là một Chủng Tánh Chúng Sanh Giới.

Vì sao gọi là “Chủng Tánh Chúng Sanh Giới”?

– Vì nó chỉ suy nghĩ trong một giới hạn rộng hẹp lớn nhỏ để cố định, nên gọi nó là một Chủng Tánh Chúng Sanh Giới.

– Này ông Pháp Thoàn! Vì sao lại có những cảnh thuận nghịch gay cấn đụng chạm nhau để sinh ra thương ghét thù hận, phải vay trả trả vay?


Vì cá tánh tự ngã nơi mình, khi gặp nhau thì đồng đẳng vui thích, bằng bất bình nhau thì sanh ra nghịch. Bậc Trí biết rõ Chủng Tánh của Đời nó như thế nên không hờn oán, Tâm bình đẳng, thành thử Thân Tâm an lạc, từ trạng thái thọ chủng nơi Chúng Sanh Tánh trở thành Bồ Tát Tánh vậy.

ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ dạy đến đây, Ngài lặng thinh vài phút, nhìn về Chánh Điện bảo tôi đốt một cây hương. Ngài dạy tiếp:

– Ông thử suy ngẫm xem, từ thời quá khứ đến thời này, sử sách đã ghi chép bao nhiêu Thi Văn, Thánh Hiền, ca tụng chẳng biết bao nhiêu Anh Hùng, Liệt Nữ, đã làm vẻ vang cho đời, đã giúp cho đời rất nhiều rạng rỡ. Ông nhìn lại thời này đã có ai làm cho đời được như thời trước chăng? Lúc bấy giờ tôi chưa kịp thưa thỉnh thời Ngài đã nói:

– Theo tôi nghĩ chắc chắn cũng phải có những vị đã làm như thời trước, đang thi hành những gì mà thời trước đã làm, đến nay vẫn làm, có thể còn làm hơn thế nữa. Nhưng nào ai nói lên trong lúc những vị ấy đang theo đúng mục tiêu cải tiến hiện tại? Đời và nhân sinh vẫn biết thế, nhưng họ để lại ca tụng tán thán lúc mà những vị ấy mãn phần hóa vãng cũng như các vị tiền bối xưa nay vẫn đi một lối.

Cũng như thời Đức Bổn Sư, Ngài đang còn tại thế, Ngài vẫn truyền giáo các nơi, từ nơi này đến chốn nọ, Ngài còn sống chung với nhân sinh, hòa đồng với đời. Ngài phải chịu những gì mà đời đã nghi chấp lầm nhận, Ngài đã nói những gì mà tất cả Đồ Chúng đang dèm pha được thỏa mãn, ái kính.

Sau khi Ngài làm tròn, Ngài tự đến khu rừng TA-LA Nhập Niết Bàn nơi cây SONG THỌ, nào có nhập Niết Bàn trong ngôi chùa nguy nga rạng rỡ như ngày nay đang phụng thờ.

Tôi nói ra đây cốt để lại cho những bậc tu và người đời nhận định đặng khỏi vọng tưởng mong chờ rằng đời sẽ tôn sùng ta như tôn sùng ĐỨC CHÍ TÔN BỔN SƯ ngày trước, không bao giờ có như thế. Vì sao? Vì chủng Tánh tuồng đời là như thế. Miễn làm tròn Hạnh Nguyện, thực hành đứng đắn với Chân Tôn Chánh Giác. Đến giai đoạn hóa vãng nhập Niết Bàn, thời sau mới có như thế để hưởng đồng đẳng xưa nay.

ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ Ngài dạy thời pháp xong, tôi nhận định được tất cả những ảo tưởng hoài mong của chính tôi cùng nhiều bậc tu hành vướng phải nơi tuồng Đời, chớ nào ngờ đâu biết tỏ rõ Đức Tánh người mà tự biết được Tánh mình, đó chính là con đường: PHẬT PHÁP BẤT LY THẾ GIAN GIÁC.

Chẳng khác nào tất cả loài cây trái, hoa quả thảy đều nương theo lòng đất mà thành tựu lấy. Nghĩ đến đây tôi mới nhớ lại lời của ĐỨC VĂN THÙ Ngài dạy:

– “Tất cả đều là PHẬT PHÁP, tất cả đều là hạt giống của NHƯ LAI, nếu biết được tất cả CHỦNG TÁNH, không lầm theo Chủng Tánh, đó mới là bậc biết dùng thuốc của NHƯ LAI”. Đối với thời pháp này thật là vi diệu.

Hôm nay tôi được nhân duyên phụng ghi thời pháp của ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ, tôi rất sung sướng và thành kính hồi hướng tất cả Công Đức để xây dựng BẢO PHÁP cho đời này và đời sau nương theo tu tập.

LONG HOA HỘI THƯỢNG

Chân Phật Tử Hồ Sĩ Đạt
Pháp Danh: Pháp Thoàn
“Phụng ghi để phổ truyền”
Ngày 28 tháng 4 năm Giáp Dần