–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

22. ĐẠO PHẬT BẢO PHÁP BẤT DIỆT

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 14776)
22. ĐẠO PHẬT BẢO PHÁP BẤT DIỆT
Tôi được may mắn về Trung Ương Hội Thượng thật sớm lúc 7 giờ, ngày mùng 9 tháng 7 năm Giáp dần, tức là ngày 26 tháng 8 năm l974. Tôi nhẹ bước lên cầu thang Tịnh Thất của ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ, tôi nhận thấy Ngài đang tĩnh tọa Chánh Định, Tôi rụt rè sắp bước xuống cầu thang, cũng may Ngài vừa xả Định, gọi tôi bảo lấy bút giấy, Ngài đọc tôi chép bài thi như sau:

Khá khen Vạn Pháp diễn tuồng,
Dù lời Kinh Điển vẫn luồng không gian.
Thế rồi cũng một thời gian,
Nương nhờ Kinh Điển mở màng vô minh.
Mới hay Diệu Pháp lộ trình,
Của Như Lai dụng không hình Giác Nguyên.








Tôi chép xong, Ngài bảo tôi ghi thời Giáo Ngôn để giải ý nghĩa bài thi trên, Ngài dạy:

Này ông Pháp Tràng, Đạo Phật chính là một mối đạo cao quý Bảo Pháp bất diệt. Vì sao? Vì Đạo Phật đã đem lại cho nhân loại sự NGHE-THẤY-BIẾT viên minh, Tri-Kiến Giải-Thoát. Do bởi Nhân Loại có cặp mắt nơi cái Thấy Dị Phân động vọng Bất Tịnh, mà Đạo Phật phải đem lại cho nhân loại có đôi mắt NHÃN TỊNH NHẤT TƯỚNG đến NHƯ TƯỚNG. Do vì nhân loại có đôi tai chướng ngại biệt phân ngăn cách, mà Đạo Phật đem đến cho nhân loại có đôi tai THƯỜNG LẠC VIÊN DUNG THANH TỊNH. Do nhân loại có cái biết để bị biết giới hạn diệt sanh, mà Đạo Phật phải dạy dỗ đem lại cho nhân loại trọn biết chung cùng bao dung trùm khắp Bất diệt.

– Ông nghĩ xem, như thế Đạo Phật có sẵn nền tảng cao quý bất diệt chăng?


Tôi liền thưa thỉnh:

– ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ thật cao quý bất diệt khó nghĩ bàn.

Ngài dạy tiếp:

– Do nơi cao quý Diệu Âm bất diệt ấy mà bậc tu hành thọ lãnh được Bảo Pháp rất khó. Bậc thọ lãnh phải có công năng tu tập, nhờ sự tu tập đầy đủ công năng mới lãnh hội đặng lời Bảo Pháp, nhược bằng chẳng như vậy thời khó lãnh, đó chính là một tình trạng chung giữa thời nào cũng phải như thế, chẳng phải thời trước dễ dàng, thời này khó khăn lãnh hội theo sự lầm tưởng sai biệt đâu.


Đương thời ĐỨC THẾ TÔN, Ngài có 1200 vị Chân Tử, nhưng sự lãnh hội lời chỉ dạy không hiểu đồng, chia ra nhiều bậc khác nhau. Nói về Bồ Tát hoặc bậc khá nhất trong Giáo Hội Linh Sơn thì chẳng có bậc nào thọ lãnh Bảo Pháp rốt ráo như Ngài, duy chỉ Thọ Giáo, Lãnh Giáo cùng nhận lãnh Bảo Pháp trên dưới 10 vị thì ông đủ biết sự tu tập khó khăn, sự lãnh hội Bảo Pháp càng khó khăn hơn nữa. Lúc bấy giờ, giữa thời ấy, ĐỨC THẾ TÔN thường khuyên các Chân Tử nên Thật Hành Hạnh Nguyện, Thật tu Bát Nhã Ba la Mật Đa đến Thật Chứng. Ngài lại củng cố nghiêm luật, thành tựu Đạo Tràng như vậy, nhưng nào đâu tất cả gần Phật mà toàn diện 1200 vị có được thành Phật đâu? Đối với Đức Bổn Sư giảng dạy chẳng biết bao nhiêu Bảo Pháp tuyệt đỉnh mà các Chân Tử chưa trọn lãnh, thì những lời ấy đâu có mất, nó đi vào không gian đến thời gian các Chân tử gia công tu tập liền Trực Giác phơi bày. Nhờ có như thế sau này mới kết nạp trở thành Tam Tạng Kinh Điển đến ngày nay.

Ông Pháp Tràng, lời Tôi nói trên để chỉ Đại cương Bảo Pháp một thời Đức Phật, sau này các Chư Tổ thừa kế nhắc nhở không ngoài lời trên của Đức Phật. Chư Tổ có trách nhiệm thừa kế làm cho Giác Ngộ toàn diện nhân loại chẳng còn sót một ai mà chưa Giác. Cứ mỗi thời thì có mỗi bậc hiện thân. Bậc ấy tùy theo thời mà chỉ đạo, bậc ấy tùy theo căn cơ sở tri của bậc tu hành mà dìu dắt, dùng đủ phương tiệïn cứu cánh. Nhưng ngặt một nỗi, bậc tu khó nghe, khó hiểu, khó tin, thường chấp, do đó mà bê trễ trên con đường Giải Thoát; đến chừng xong cuộc, Vị Tổ nhập Niết Bàn thì lời dạy chưa lãnh hội kia nó cũng phải từ không gian đến thời gian để các bậc tu gia công tu tập, đầy đủ công năng liền Trực Giác mới hay rằng chính mình đã gặp Phật, hoặc Bồ Tát thì muôn sự cũng đã an bài.

Ông cũng nên biết đương thời này chính là thời Hạ Lai. Vì sao gọi là thời Hạ Lai? Vì từ thời Thượng Kiếp qua Trung Kiếp đến Hạ Kiếp, do đó nên Hành dụng Như Lai tận độ gọi là Hạ Lai, giữa thời Hạ Lai chính là thời Tận Độ, vì nhân loại nhiều Tự Ngã, lắm lý chướng sự chướng, do đó khó tu. Hai nữa, cầu Đạo Vô Thượng vướng nơi ảo tưởng nhiều, Tham vọng lắm, Nương tựa căn, Lợi dụng căn, Háo danh căn để cầu đạo, thật rất hiếm bậc Thiết Tha Tâm, Thành Thật Tâm, Thù thắng tâm nên chi sự cầu đạo kia mới vừa hiểu đôi chút đã ngộ nhận mình biết, vừa biết đã chấp nhận mình Giác, tu chưa trọn Tri Kiến đã vội thọ chấp Sở Đắc Chánh Giác mà an trụ, dù vô tình lầm lẫn hoặc cố ý chấp mê Thọ Ngã chăng cũng vẫn đánh giá Bảo Pháp Chí Tôn Chân Truyền vào nơi lạc lõng gọi là Mạt Pháp.

Nói đến thời này hay thời trước, nó không khác mấy, vì sao? Vì biển cả kia duy chỉ có bấy nhiêu nước biển. Nhưng trước thì biển nó IM, thời nay thì biển ĐỘNG, nổi lên từng sóng cồn diễn cảnh. Còn đối với bậc tu hành khi chưa tỏ biết thì nó phải khác xa trăm nghìn vạn cách giữa thời này và thời xưa bởi Vạn Pháp cuồng quay Như Lai hành dụng Nghiệp Thức Chúng sanh tạo thành thời thế vọng loạn điên đảo, nên Phật nói:

TÂM BÌNH TẤT CẢ BÌNH.
TÂM LOẠN, TÂM NGHI, TÂM ĐẢO LIỀN BỊ LOẠN, BỊ NGHI, BỊ ĐẢO là vậy.


Này ông Pháp Tràng, Tôi biết giữa thời Hạ Lai vọng động như thế, Tôi thường tâm tình bằng thi thơ, Tôi biết Mạt Pháp Tận Độ nó phải như vậy, Tôi thức tỉnh bằng Giáo Ngôn, đối với Tôi, Tôi biết Bảo Pháp phải tùy theo trình độ chuyển trao cho bậc tu thọ lãnh. Nhưng Tôi thật biết thời này rất nhiều bậc khát khao Bảo Truyền Chân Pháp, lắm bậc Đại Hùng Đại Lực để cầu Đạo Vô Thượng Chân Truyền, nên hôm nay Tôi nói thời Pháp Bất Diệt Bảo Truyền để gởi đến bậc tu hành, chúc cầu Tròn Giác.

Đối với các ông, sự tu hành duy nhất bền chí, đầy đủ kiên dũng trước sóng cồn Thân Tâm, thường xem Giáo Ngôn, đọc Kinh Điển. Tất cả việc ác nhỏ đều bỏ, việc Thiện nhỏ phải làm, miễn sao Thiết Tha Tâm cầu đạo, Thành thật Tâm tu hành, trăm Kinh vạn Điển thảy đều có thế.

Tôi ghi chép xong thời Giáo Ngôn của ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ, tôi nhận thấy tình Ngài bao la rộng lớn, đã khai thị cho thời Hạ Pháp biết tỏ rõ rằng thời nào cũng thế, duy chỉ nơi mình thiếu kém thân tâm lầm theo vọng đảo mà bê trễ đường tu, chỉ có mình thiếu sót công năng nên chưa Thọ Lãnh Bảo Pháp, đâm sinh ra nghi chấp. Nếu hiện tại không tu thì chẳng bao giờ đến, bằng hiện tại chẳng Giác thì chẳng bao giờ Tròn Giác Viên Minh.

Thời Giáo Ngôn thật quý giá vô lượng, nó làm kim chỉ nam dẫn đường chỉ lối cho các thời Giáo Ngôn trước đây mà Ngài đã từ bi khai thị. Tôi cùng các anh em giữa thời Hạ Pháp này được Đại Duyên Lành gần bên ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ đã nhận chân được một phần giá trị vô song của thời Pháp, nên cung kính nguyện cầu Chư Long Thần Hộ Pháp, Chư Bồ Tát Đồng Thanh Tương Ứng Nguyện, đồng hộ trì giúp đỡ cho tất cả Tứ Chúng cùng nhân sinh trong vũ trụ thời này đồng thời sau thọ lãnh Bảo Pháp đặng vào biển Đại Giác.

LONG HOA HỘI THƯỢNG

Chân Phật Tử: Hoàng Ngọc Sơn
Pháp Danh: Pháp Tràng
“Phụng ghi chép Đức Tăng Chủ điểm sửa để cho phổ truyền”
Ngày 09 tháng 7 năm Giáp Dần