–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

10. XUẤT ĐỊNH NHẬP CẢNH TÙY THUẬN THEO TIỂU NGÃ

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 10423)
10. XUẤT ĐỊNH NHẬP CẢNH TÙY THUẬN THEO TIỂU NGÃ
Các ông cũng nên biết, Xuất Định hay nhập vào cảnh giới nào bất luận phải tùy thuận đồng hợp mà nhập vào cảnh giới của Tiểu Ngã.

Bậc Thiền Sư luôn luôn đứng tư thế nơi Tiểu Ngã để quan sát các Giả Tưởng, xem Tiểu Ngã nào có hiệp với cử chỉ chi, nó ăn nói như thế nào, nó công dụng hạnh kiểm ra sao, nó ưa thích những gì ưa thích với nó. Ví như: Tiểu Ngã Thiên thời bậc Thiền Sư Tâm rộng rãi, ăn nói từ tốn, giúp người ít khi kể lể ơn nghĩa, đi đứng chớ nên bừa bãi gọi là pháp môn Thiên đến chừng vào định, lúc xuất định, mặt đương nhiên nóng báo hiệu lên cõi Trời, khi đến cõi Trời ngang qua biên giới giữa cõi Trời với Thế Gian thì Tiểu Ngã của Thế Nhân về Thế Nhân, nhận lãnh Tiểu Ngã Thiên Giới dạo chơi khắp cõi lúc trở về Tiểu Ngã Thiên về lại Thiên, Tiểu Ngã Nhân tiếp nhận lại Nhân.

Phần nhiều mỗi một cảnh giới hoặc mỗi cõi các vị Thiền Sư rất hiếm bậc đã từng vào ra Cảnh Giới hoặc các Cõi tự tại, vì chưa rõ thông Tiểu Ngã của mỗi một Cảnh Giới hoặc mỗi Cõi. Do tại sao mới hóa sanh Cảnh Giới như thế, do những gì kết nạp thành ra Cõi? Đa số chỉ dùng ĐỊNH TỌA lúc nó đến đâu tùy nơi Thiền diễn tiến mà thụ chấp.

Các ông cũng nên biết: Rất hiếm bậc vừa tu Thiền Tọa vừa tu Hiển Giáo gọi là VIÊN GIÁO. Bậc Viên Giáo rất có tin tưởng Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, bậc nầy tu với đích chính thoát ngoài Vũ Trụ, về với Linh Hồn Chánh Giác, khi đã Chánh Giác xong mới biết được LINH HỒN TỐI THƯỢNG. Biết đặng TIỂU NGÃ tận rõ GIẢ TƯỞNG mà diễn giải, chớ bậc đang tu, đang nằm nơi TIỂU NGÃ ngỡ mình Chánh Giác thành Phật không thể nào triệt thấu đặng mà nói.

Bậc tu Xuất Định buổi ban đầu hơi khó, nhưng khi đã xuất định đặng đương nhiên bị bặt đi, không xuất đặng là vì bậc nầy mơ ước mừng rỡ hoài mong tự nhiên sa vào nơi Giả Tưởng. Nên xả vọng tưởng cố công phu liền đặng nối tiếp.

Tu Thiền chớ nên gò ép quá trớn, ép quá trớn hay bị long đầu làm cho con người lảo đảo, nhiều lúc bất bình tĩnh, nên tập thể dục hay tìm thú vui để giải hóa, giữ sao cho thân tâm quân bình, tu Thiền tựa như người cầm lái xe hơi, chính mình phải tự chủ lái Thiền Pháp. Tọa Thiền chớ nên quan niệm lầm tưởng gò ép để xuất hồn, tư tưởng như thế thật sai, vì sao? Vì Tiểu Ngã là linh hồn đã có sẵn khắp nơi, khi Xuất Định đến nơi nó liền giao tiếp, chớ cho xuất hồn như trên, đó chính là một quan niệm Ngoại Giáo giả tưởng lầm sai không thực thể. Khi bậc tu Thiền đến căn bản tùy công năng, tùy trí tuệ đến mức tận cùng đương nhiên xuất định, miễn làm thế nào, lần theo giả tưởng thật tỏ thì mức Thiền càng cao, lần biết thì mức Thiền tiến bộ. Chính tu Thiền là một môn Quán Xuyến NHÃN TẠNG, nhờ Nhãn Tạng minh xác những điều mê lầm nơi Giả Tưởng, tự nơi mình đặng Chánh Giác, mới hay rằng nơi mình có đủ Phẩm Chất, có sẵn linh cảm, có sẵn nhận định quân vương, lại có sẵn tánh thấy không bị sanh diệt, nên nhìn thấy vạn dặm, do mình chưa biết sử dụng, nếu biết sử dụng thì nơi thấy kia là một bộ máy linh động tinh nhuệ nhất, tốc độ thâu nhận nơi mình nhanh nhẹ gấp ngàn lần máy tinh xảo nhất thế giới của nhân tạo đã làm sẵn nơi các nước siêu cường. Nếu có bậc chỉ dạy hoặc Khai Thị để mình biết nhận, chính mình chưa chịu nhận, cứ mãi theo Giả Tưởng, nghĩ cũng lạ thật.

Có vị Thiền Sư tự khởi: Sau tìm đặng giải đáp câu thoại đầu của Thiền Sư khởi như sau:

Lúc bấy giờ Thiền Sư hái một chiếc lá, cầm chiếc lá tự hỏi? Màu xanh của nhà người từ dưới rễ dẫn lên hay từ bên ngoài đáp xuống? Thiền Sư dùng Nhãn Tạng xem xét, chốc lát đặng biết : Tất cả cây cảnh và Quả Đất thảy điều động có sức hút vào nhả ra. Trên hư không hòa lẫn khí hậu có đủ màu sắc, có đủ gió lửa không thiếu sót, tùy thuận màu nào hóa hợp liền đáp ứng bồi dưỡng thành hình, như lá xanh, hoa vàng hoặc đỏ, cùng tím thảy đều đáp ứng tô điểm để nuôi chiếc lá đến Bông Hoa đặng hoàn mỹ. Đến chừng Cọng thiếu sức tiếp liệu hút màu thì hoa kia hoặc lá nọ trả về màu cũ gọi là lá vàng hoặc hoa héo. Dưới mắt con người nhìn chiếc lá xanh, nhìn hoa vàng hay tím cùng đỏ cho rằng cây trổ hoa lá có màu sắc, chớ nào thật biết cây trổ hoa, cành có lá, phải hút vào tiếp liệu màu sắc nhả ra rút chất nước dưới rễ nuôi thân cây.

Vị Thiền Sư nầy còn biết, nơi không khí có chất NGUYÊN TINH, chất nguyên tinh nầy nó thung dung linh động vô kể, nó có thể xuyên qua bất cứ một nơi nào trong Vũ Trụ. Chất nầy nó làm cho tất cả đều hóa sanh, nó tiếp nuôi con người sống lâu, nếu con người biết sử dụng, nó hòa đồng với hư không, bằng chẳng có nó thì hư không cùng khí hậu không hòa đặng nhau nó hiệp hai khối hóa sanh ra đồng hợp, nó biến chế ra không khí nuôi dưỡng con người, con người quan niệm khí hậu tốt nuôi con người khỏe mạnh, nếu khí hậu tốt mà không có chất NGUYÊN TINH là một Chất Sống kia khí hậu cũng vô dụng. Chất Nguyên Tinh nó tinh vi linh động mạnh mẽ vô cùng, nó viên thông xuyên qua thân thể con người, làm cho các bộ phận con người có chất sống, chất nầy qua đến đâu vào bộ phận nào cũng làm cho bộ phận di chuyển sống động, nhờ chất Nguyên Tinh các tế bào mạch máu mới có chất sống để mà sống, Chất Sống Nguyên Tinh chẳng phải riêng cho con người, nó chung cả Vũ Trụ, có nó mới sống, gọi là một chất đặc biệt CHẤT SỐNG VŨ TRỤ VÀ NHÂN LOẠI.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN