–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

20. VỀ VỚI CHÂN TÔN

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 9434)
20. VỀ VỚI CHÂN TÔN
CHÂN TÔN là một lối tu Phật Thừa không trực thuộc Pháp Môn, chỉ nương theo con đường TRUNG ĐẠO nhiếp thu tỏ tánh, mới vào Phật Thừa tu tập. Chân Tôn tường tận, Pháp Đảnh Viên Đạt Như Lai Tạng mà thôi.

Kể từ hàng Nhị Thừa, y kinh văn tự, tự tín bản năng nơi tầm hiểu biết mình mà trụ xứ, hoặc giả tu nơi Pháp Môn mình đang tu hành tự mãn, chưa thoát sanh đỉnh đạt, không thể nào lãnh hội lời PHÁP ĐẢNH CHÂN TÔN đặng, cho đến hàng Thiền Sư chứng trụ thiền môn cũng chưa hề thấu đạt Chân Tôn thực tiễn, để Hóa Pháp Hồi Tôn mà tu nơi Phật Thừa tận giác CHÂN TÔN PHÁP ĐẢNH. Kể cả hàng BỒ TÁT HẠNH, BỒ TÁT NGUYỆN, lần nơi Hạnh Nguyện vẫn mơ màng, do đó mà thoái chuyển, phải tu hành BÁT NHÃ đến BẤT THỐI BỒ TÁT vào PHẬT THỪA CHÂN TÔN PHÁP ĐẢNH chứng tri PHÁP ĐẢNH NHƯ LAI TẠNG. Do lẽ ấy nhiều bậc lầm nhận sự lý kín nhiệm Như Lai, thật ra Như Lai không kín nhiệm. Nơi lầm lạc mơ màng cho đó là Đóng Mở Như Lai, thật ra Như Lai không đóng mở.

Khéo thay! Lành thay! Nơi TẬN ĐỘ CHƯ PHẬT. Đương thời HẠ LAI ĐỒNG ĐỘ MINH THUYẾT rốt ráo tận tận, lưu lại Chư Bồ Tát khéo tu, khéo chứng thành Phật, cốt tận tường tỏ rõ tỉ mỉ, cặn kẻ thấu đạt để thuyết minh, không bao giờ có tội vọng thuyết thượng tăng, cốt vươn mình biểu dương LỜI VÀNG TẬN ĐỘ. Đó chính là bậc khéo tu, khéo dọn mình bước vào PHẬT THỪA không hai tướng.

Hỡi Chân Phật Tử Đương Lai!

Từ Lời Vàng TAM TẠNG KINH, những bậc tu học biết sử dụng Lời Vàng thì liền cứu cánh qua từ MÔN mà GIẢI THOÁT qua từng lớp lang TRỰC NGỘ, tỏ thấu Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới trong một sát na. Bằng chưa biết lối sử dụng phải NHẤT TÂM Lễ Bái Chiêm ngưỡng Tu Cầu, chớ nên vì Văn Tự tụng đọc mà yên đứng, biệt dị phê phán, uổng lấy đường Tu Học. Vì sao? Vì những gì chưa biết nhờ tu cầu BIẾT. Không uổng lấy đường tu. Những gì chưa đặng Nghe nay tu cầu mới đặng NGHE và THẤY, không uổng lấy đường tu. Nếu Dị Biệt năng phân thời tự nơi chính mình sẽ lâm vào chỗ ĐOẠN DIỆT, thời đương nhiên không Thọ Ngã vẫn vướng vào LÝ CHƯỚNG cùng SỰ CHƯỚNG khó tu.

Các ông nên biết:Khi các bậc tu hành chỉ nhìn qua đơn giản, hai chữ PHẬT PHÁP cùng PHÁP PHẬT, đứng yên đọc tụng, thời hai chữ nọ vẫn phẵng lặng, trên mặt giấy quyển kinh. Các bậc tu hành an nhiên chưa lưu tâm đến chủ yếu đào sâu PHẬT PHÁP cùng PHÁP PHẬT, làm thế nào về với CHÂN TÔN LIỄU NGỘ?

Bằng có bậc sử dụng, tự đào lấy PHÁP sâu đậm để mà TU, KHAI HÓA PHÁP HỒI TÔN để sáng soi Phật Pháp, liền tận thấu tán thán: Tuyệt tác. Vi Diệu thay! PHẬT PHÁP khó nghĩ bàn như sau:

PHẬT PHÁP. Chính PHẬT thời KHÔNG PHÁP, mà chưa THỌ PHÁP thời không có PHẬT. Cũng như: GIÁC không còn MÊ, lúc đang MÊ phải TU CẦU GIÁC.

PHẬT vì chúng sanh nên KHAI HÓA, cốt chúng sanh trở về CHÂN TÔN TRỰC GIÁC, nên mới LIÊN VẦN PHẬT PHÁP NHƯ NHIÊN. Phần chúng sanh TÍN TÂM với PHẬT, phải nương nơi PHÁP PHẬT tu trì tận nhìn chư PHẬT hiện hành mà TRI KIẾN PHẬT. Chỉ trong hai chữ đã nhìn thấy giá trị nơi BẢO PHÁP CHÂN TÔN mà chư PHẬT đã Ấn Quyết:Sự Tu Hành đối với bậc biết sử dụng HÓA PHÁP HỒI TÔN, tu về với CHÂN TÔN Đắc Pháp. Đó phải chăng các bậc tu cần tìm các PHÁP sâu đậm để mà tu, mới thâm sâu tỏ ngộ vạn pháp chuyển luân linh động, bằng đứng yên nơi từ ngữ chấp tự thời làm sao hiểu thấu để thoát sanh vạn pháp về với Thấu Đạt NHƯ LAI TẠNG?

THẾ NÀO LÀ THẤU ĐẠT NHƯ LAI TẠNG?

Bậc tu Thấu Đạt NHƯ LAI TẠNG, phải là Bậc TỎ TÁNH Liễu ngộ Dung Thông, ngoài ra những bậc đang tìm CHÂN TÁNH để tu, hoặc Soi Tánh Tự Tánh lần nơi Tỏ Tánh. Chân Lý chưa sạch sẽ còn, Nghi Nghi Chấp Chấp mơ màng, làm sao Tỏ Tạng mà Thấu Đạt Như Lai Tạng. Bậc Thấu Đạt Như Lai Tạng là những vị ĐẠI BỒ TÁT đã từng BAO QUẢNG CÚNG DƯỜNG NHƯ LAI, PHỤNG HÀNH TẠNG PHÁP của CHƯ PHẬT NHẤT SANH BỔN XỨ THÀNH PHẬT, tất cả Vạn Pháp trơn liền, ra vào viên giác. Khi Thị hiện Phật, lúc Hòa Đồng Như lai Quán Tạng soi sáng chung khắp thế gian cùng xuất thế gian, mỗi nơi, mỗi giòng, mỗi họ, mỗi tên, mỗi thứ vị, mỗi giai cấp đồng đẳng mà bất đồng đẳng, do đó nên chi mới có Mê Ngộ. Chư Phật và Chúng Sanh. Vô biên thành Phật bị giới chúng sanh. Bậc nầy luôn luôn tìm phương thức hóa giải, cốt giải tỏa quan niệm thường trụ của chúng sanh, về với Chân Tôn giác ngộ.

Vì sao? Vì chúng sanh có sẵn Chân Thiện Mỹ nơi chúng sanh, của chúng sanh. Nhưng chúng sanh lầm lạc bị bỏ rơi, hiện nay chúng sanh Tu Tập Khai Hóa đòi, lại thu nhiếp lại những vật Bảo Châu, Kim Châu, Bích Châu, Thanh Châu, Hoàn Châu, từ năm châu quí báu, bảy bậc như: Nhân Thiên, Thinh Văn, Duyên Giác, A La Hán, Bích Chi, Bồ Tát, Bồ Tát Phật hoàn toàn Thành Phật là Bảy thứ Bậc mà chúng sanh từ thứ bậc NHƯ LAI PHẬT lầm lẫn phải làm chúng sanh giới chịu Giới cực kỳ luân chuyển, cực kỳ chuyển luân Sanh Diệt.

Bậc thấu đạt Như Lai Tạng thật biết, biết tỏ rõ, biết tỉ mỉ. Như Lai Tạng thường còn thường sẵn có cùng khắp không thiếu sót nơi Như Lai Phật cho đến tất cả chúng sanh, rất bình đẳng dung thông. Do tại Đức Độ, do tại trọng lượng bản năng, rộng hẹp, dài ngắn, vuông tròn từng khía cạnh mà nhận lãnh. Khi đã nhận lãnh mỗi một hạt Vi Trần Phật nào thì thừa hưởng mỗi Vi Trần Phật ấy. Bằng nhận một Khối, hay một Thặng hoặc giả một cân cho đến Bá Thiên vạn cân khối liền tự mình thừa hưởng chớ chẳng ai ban cho mình, phải chính tự mình mà đặng thành đạt tận thấu tận hưởng Như Lai Tạng chăng?

Bậc thấu đạt tận thấu rất cảm mến chúng sanh, rất thương mến chúng sanh, chẳng khác thương mến cảm mến thân mạng mình, không có bờ ngăn cách Phật và Chúng Sanh, chỉ nhìn nhận mình tỏ rõ tỉ mỉ mà chúng sanh chưa thấu đạt thôi, chỉ nhìn nhận nơi mình Vô Biên Bảo Châu, Vô Số Kim Châu, Vô Lượng Bích Châu, Vô Xứ Thanh Châu,Vô Kể Hoàn Châu, nên chi gần gủi tất cả chúng sanh, giả làm thầy trò, giả làm anh em hoặc vợ chồng, cha mẹ để đem Bảo Vật ban cho rất nhiều tư cách, rất nhiều vai tuồng, tùy theo hình thức phương diện, miễn chúng sanh chớm nở hoặc khởi điểm liền có Năm thứ Châu trao tặng. Thế mà vẫn bị rơi, bị rớt vì chưa biết sử dụng, chớ chưa hề mất hẳn các thứ ban cho. Đến một thời nào hay một kiếp nào Như Nhiên lấy ra xem xét, biết sử dụng Châu, liền ngỡ là Trời cho Phước Báo vui mừng, nào hay biết tâm tình nơi bậc thấu đạt giúp đỡ, Kinh Pháp Bảo Tồn cho chúng sanh đâu:KINH PHÁP là món ăn thực thể, là lời Minh Thuyết Bảo Châu lời nầy từ nơi CHÂN TÔN bất hủ. Lúc chúng sanh còn yếu kém, chưa đầy đủ Công Năng, chưa nhận chân giá trị. Đến thời nào, kiếp nào chúng sanh ấy trổ hoa Trực Thị là thời kiếp ấy đặng Tận Độ, phải chăng đó là thâm tình của bậc thấu đạt lưu lại chăng?

Các ông nên nhớ kỹ. Nhận định kỹ càng: Bậc Chánh Giác từ nơi Bảo Tạng Phật Minh Thuyết, Bảo Tạng nầy chung gồm Năm Châu-Báu nói trên, mang ra minh thuyết, có đầy đủ chư Bồ Tát phụng hành cho đến chư Thiên kính bái chiêm ngưỡng TẠNG PHÁP, nên mới xưng tán Bảo Pháp Ngũ Châu Lời Vàng Phật Thuyết.

Còn đối với chúng sanh nương nơi Pháp tu học thọ pháp lần nơi Pháp Hóa Giải Hồi Tôn, về với Chân Tôn Sở Đắc PHẬT PHÁP sở chứng Như Lai Tạng, Tự Tánh Tỏ Tánh Phi Đạo Suốt Đạo, dung thông thấu đạt Như Lai Tạng, con đường nầy gọi là PHÁP TẠNG.

Một chiều nhưng hai lối, Chư Phật thời cứu giúp chúng sanh dụng Bảo Pháp Ngũ Châu vị trí TẠNG PHÁP. Còn về phương diện chúng sanh nhận lãnh Bảo Pháp, phải nương pháp tỏ pháp trở về với Chân Tôn Bảo Tạng Phật Thừa Tri Kiến Giải Thoát.

Khéo thay! Lời Vàng bậc Vô Thượng. Ngài tỏ rõ tỉ mỉ từng lớp lớp chúng sanh, chính nó vốn Thường Còn bất biến, nhưng nó lại lầm lẫn nó bị biến đổi thay. Nếu bị biến đổi thay thì làm sao nó thành Phật? Chỉ vì tự nó vướng nơi PHÁP GIỚI. Pháp Giới thời Thể Tánh như nhiên như thế, nó ngỡ nó Tử Sanh nhịp nhàng sống chết, nên Trí Tuệ nơi nó phải chịu qui chế SẮC THINH HƯƠNG VỊ XÚC PHÁP mà thọ sanh Ly Diệt.

Nơi thọ sanh ly diệt nầy. Dù cho bậc Thiền Trí cho đến Siêu Phàm, cho đến thọ pháp tỏ pháp chưa về với Chân Tôn vẫn nằm nơi Pháp Giới mơ màng không lối thoát. Sự đòi hỏi toại nguyện đáp số theo nhu cầu con đường tu hành giải thoát tử sanh nơi bậc tín tâm tín đạo chưa hẳn là ít, cho đến nổi phải hỏi bậc Thiền Sư trong hàng Bồ Tát rằng:Làm thế nào, tu như thế nào giải quyết Tử Sanh? Thiền Sư đáp: Làm theo sanh tử, tu theo sanh tử mà giải quyết tử sanh.

Vẫn có những bậc tầm đạo truy đạo, mến đạo ưa thích tỏ đạo, gìn giữ tâm mình chuyên chính tu cầu lấy pháp Chính Chân, mãi miết say sưa trong mối đạo, lựa Thanh bỏ Thô, chọn lành dứt dữ, chê chán sự thế Vô Thường sống chết được mất đảo điên. Một ngày nọ đến hỏi vị Hòa Thượng Cao Tôn. Bạch Hòa Thượng: Tu như thế nào đến Chân Thường Bất Biến, đoạt đến Bản Thể Tâm? Hòa Thượng tốn từ đáp: Tu nặng nhẹ, tu đặng mất có không đều là vô thường tâm vọng. Bằng tu con đường Trung Đạo nhiếp thâu dung thông, không nặng nhẹ được mất có không thảy đều thường diễn, sướng khổ không hai vui buồn như thế, đó là Thường Chân Bất Biến, liền đến Tâm Bình Vạn Pháp Như Nhiên vậy.

Khi bấy giờ những bậc mến đạo tỏ pháp thường chân, mới trực nhớ lời Đức Huệ Năng nói: Tâm nơi các ông rung, chớ chẳng phải phướng rung. Vì sao? Vì rung là thể tánh vận chuyển. Bởi một niệm phân biệt, bị biệt nhìn nơi rung, vướng bị tâm rung. Pháp tương đối vốn sẵn tương song qua lại di chuyển không ngừng. Nó chưa hẳn là thật hay giả, chỉ có bậc tu đạt tận thấu Chân Tôn mới rõ đặng mà thôi. Bằng nhìn nó hay xác định thảy đều chưa đúng. Lúc xem kinh điển hoặc những bậc nói năng về các pháp: Nó cũng thật. Nó cũng giả đều nằm nơi đơn vị của một Cậu Bé nói theo mà thôi.

Tu trên con đường giải thoát cực kỳ tế nhị từng phân lượng nơi bậc chứng tri và thực chứng khác nhau, cứ mỗi nơi sở đắc, liền có bá vạn đường tẻ khác nhau, chẳng khác nào: Bậc đắc pháp Thường Chân liền theo nơi đó tự nhận đồng đẳng Thường Chân là chân thật, chính ra nó vốn chân thật thường còn bất biến ở trong khía cạnh nào thôi, chớ chưa hẵn là rốt ráo Chân Tôn tận thấu.

Bậc trụ xứ thường chân, đương nhiên chưa đào sâu vạn pháp, biếng sanh lười trễ Phật Pháp hoang mang. Một là nhiếp thâu thường chân về Tịnh Độ. Hai là nhiếp tâm tu luyện. Ba là mơ màng Vô Minh Pháp Nhẫn không thể nào thoát sanh. Những bậc đắc pháp thường chân tu đến chân thường rất hiếm. Vì sao? Vì thường chân là một bước đầu Thân Tâm bình đẳng, phải tu trì đạt đến tận cùng Bản Thể Tâm. Bản Thể Chân Tâm chính là về với Chân Tôn cao quí. Tu đạt Bản Thể Tâm phải tu từng bước một, kiểm soát từng li, từng tí của một một như: Khổ tận thấu tận diệt Tập. Sướng tận diệt Tập. Phải tận diệt Tập, được gọi là từng bước một mà tu mới đến thâm nhập Như Lai Tạng vậy.

Các ông nên biết: Về với Chân Tôn là một cơ bản hoàn toàn Giải Thoát, vì sao ? vì nhìn sâu thấy rộng tâm chí mở mang không vướng mắc. Thời ĐỨC THẾ TÔN còn tại thế, ông A Nan là em của Chí Tôn đang tu trì tỏ tánh, đang lước qua Pháp Giới từng cơn, chưa về Chân Tôn, thành thử mới nghĩ: Đức Thế Tôn Ngài đang đi, đang đứng ngồi nằm, Cảnh Giới ô trược uế trược trong cõi Ta Bà, rất cam lao, rất cực nhọc, có núi sông nơi cao chỗ thấp. Khi bấy giờ, Chí Tôn Ngài rất tường tận, Ngài từ Bửu Tòa bước xuống nói với A Nan rằng: Nầy A Nan, theo sự suy đoán của ông sai biệt với Chân Tôn Vô Thượng Đẳng sai tất cả những điều ông nghĩ sai, sai tất cả mục tiêu nhìn nhận nơi ông đều sai, không mảy may đúng với Chân Tôn cả. Đức Thế Tôn Ngài dụng Thần Lực Ngũ Châu khai hoang, A Nan trực thị, liền trạch vai đi bảy lần thưa thỉnh: Bạch thế Tôn, con nào ngờ công đức vô lượng bình đẳng Chân Tôn mà Quốc Độ Chí Tôn trang nghiêm, đất liền chưa có nơi nào chỗ nào cao thấp cả, chưa có chốn nào nơi nào ô trược, uế trược, phiền não trược là năm thứ con vừa suy nghĩ. Lạ thay, lạ thay kính bái. Chí Tôn êm lặng chứng minh.

Đến một thời sau. A Nan thọ lãnh lời Khai Thị, về với Chân Tôn thị chứng liền đảnh lễ thưa thỉnh như sau: BẠCH THẾ TÔN, sự lầm lạc nơi con vô cùng vô tận, do chốn Diệt Sanh lại qua nhiều kiếp. Mỗi một kiếp con ngỡ là cha mẹ nuôi con từng mâm cơm manh áo, từ chỗ tắm nơi nằm, cho đến vô số kiếp thảy đều như thế. Đến nay con mới rõ, chỗ thị danh lầm lạc ngỡ thật cha con. Nào ngờ, chính con không thể ngờ đặng. Ngài chính là Cha Mẹ của con, Ngài là bậc đã nuôi con từ thân thể Tứ Đại Hợp Giả trở thành Kim Thân Mã Nảo. Thân mạng nơi con phàm phu tục tử. Ngài dưỡng cho con đặng Chư Phật Hiện Toàn Thân, lý trí nhỏ nhen vị kỹ, con nhìn không ngoài Pháp Giới bị sanh eo hẹp, nay đặng rộng rãi bao la chung khắp. Ngài cho con thực dụng Bảo Châu, đầy đủ Ngũ Châu làm món ăn hương vị, cùng với cơm Hương Tích Ngài nhận của Chư Phật mười phương, cốt nuôi con bất diệt. A Nan thưa thỉnh xong chiêm ngưỡng lễ bái.

Nầy các ông! Tất cả thứ vị cùng với các bậc tận thấu Như Lai Tạng, tận tường tỏ rõ tỉ mỉ nơi các thứ bậc tu chứng hay chưa tu chứng chỗ đúng nơi sai, chỗ lành mạnh hoặc yếu hèn sợ sệt, chưa dám tu hay chưa dám nói, phải chịu an trụ Tam Thừa, lãnh giáo Nhị Thừa tu cầu phước báo, những lý sự trên chưa phải do các ông mà do Ma Ba Tuần hướng dẫn mỗi một khi gặp Thiện Trí Thức ra đời, diễn giải toàn lời vàng Chân Tôn Sư Tử Hống, các loài ma nầy không chối cãi, chẳng nói năng. vì sao? Vì chính lời Chân Tôn làm cho chúng kiên sợ, đến giai đoạn sau, chúng chỉ to nhỏ, thầm thì nhau rằng:Chớ nên tin, chớ nên lầm, hãy van xin Chư Phật cứu độ là đủ. Khi bấy giờ DUY MA mới nói:Chớ nên đem chúng đặc vào Lổ Chân Trâu, Bổn Lai chúng thảy đều Vô Thượng Chân Tôn Phật Thừa tu đạt. Lời Của Đức DUY MA đang còn rạng rỡ, tại sao chưa Khai Hóa Chân Tôn giai thành Phật Đạo? Cho đến nổi Tịnh Bất Tịnh năng phân, Thánh Phàm hai lối Chân Giác dẹp một bên QUAN THẾ ÂM Như Lai nói Phổ Môn Kinh dạy Quán Thế Âm Bồ Tát, ứng trực hiện hành tu từng bước một, thị hiện đủ vạn loài cứu độ chẳng năng phân Dạ Xoa Càng Cát. Còn Duy Ma Ấn Chỉ gần phàm phu không mất thánh ý mới làm sao?

Hay thay DUY MA Cổ Phật! Ngài là bậc Toàn Thiện Toàn Chân Thánh Phàm hai đường trơn liền không có Tự Tại Chân Tôn chỉ dạy cho những bậc nặng Thánh nhẹ Phàm, hoặc nặng Phàm nhẹ Thánh làm mỗi một nấc thang cho những bậc sau tập bước vào Chân Tôn Giải Thoát. Nếu kẻ tự cho mình là Thánh, gần với phàm phu sanh tâm tự ngã, hoặc giả ngỡ mình là Phàm chưa dám bước lên, thảy đều sai biệt với đấng CHÂN TÔN CỔ PHẬT vậy.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN
ẤN CHỈ
ngày rằm tháng mười hạ nguyên