–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

23. CHỈ CÓ PHẬT ĐẠO MỚI TRIỆT THẤU SIÊU ĐẲNG KHOA HỌC

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 8760)
23. CHỈ CÓ PHẬT ĐẠO MỚI TRIỆT THẤU SIÊU ĐẲNG KHOA HỌC
Trong Thế Kỷ Hai Mươi nầy, nói lên chỉ có Phật Đạo mới triệt thấu Siêu Đẳng Khoa Học mà thôi. Thật khó hiểu khó nhận chân đặng. Vì sao? -Vì Khoa Học thực nghiệm bằng hiện vật kết nạp hóa chất, biến thể cấu tạo ra mọi hình thức các môn, các ngành thảy đều chứng từ cho tất cả thế giới con người có biện minh chứng thật. Còn Phật Đạo Chứng Tri Tu Chứng của mỗi Vị dù Vị ấy, thật tỏ rõ lời nói trên sát thật: Chỉ có Phật Đạo mới triệt thấu Siêu Đẳng Khoa Học chăng, vẫn chưa có bằng thể biện minh đặng, cho nên nơi hiểu biết chính mình là một chuyện, thông đạt tận thành minh thuyết là một điều, minh thuyết rõ ràng, biện minh có lối giải là một đường lối. Còn những vị nhận chân được là một câu chuyện đáng nói, cùng với được nghe để thực tiễn một điểm khó khăn nhất, trong bài Siêu Đẳng nầy vậy.

Đạo Phật. Khi Phật ra đời lời Đức Phật toàn chân toàn thiện, toàn chân lý, đã chân lý thì vốn nó rất thực tế, cốt xây dựng nơi thân tâm cho tất cả những bậc Tín Tâm, tùy mức độ trình độ cùng lý trí hồi hướng, không ngoài hiểu biết thực hiện đến tận thấu sở đắc mà thôi, nên mới có Tu Tập là phải Tập Tu đến giai đoạn Tu Hành, lần sang từng mức một, gọi là Trí Tuệ cứu cánh. Trí Tuệ cứu cánh nầy là điều chưa bao giờ biết mà hiện nay thật biết, những gì mà lòng mình mắc mắc nay đặng cỗi giải cá nhân, cá tánh nơi thân tâm mình. Khi bấy giờ mới công nhận giá trị bảo pháp lời vàng chân lý tôn trọng Phật Đạo.

Phật đã tận tường thể tánh, cũng như nhà Bác Học đã tỏ rõ phẩm chất trọng lượng. Ngài vốn thấu con người nó sẵn thể tánh: Như Nhiên Tự Biết. Bỗng nhiên tánh nó phát sanh An Nhiên Thông Cảm. Hồn Nhiên tiến bộ thông đạt, đến chốn rốt ráo triệt thấu, nó liền giải thoát lầm mê trên sanh tử.

Chính ra Con Người với Vũ Trụ, con người sống chung con người ngay bản thân mình chưa hiểu được mình, có nhiều lúc thân mạng chính mình còn phản bội lại mình thì làm sao kết quả mục tiêu con người mong đạt đến?

Bậc Siêu Đẳng là bậc đã từng tận thấu nguồn gốc phát sanh, con người lầm lạc chạy theo nó để cầu lấy hy vọng kết quả. Nền văn minh thế hệ lâu dài bền vững hay tan rã cấp thời duy nhất chính con người cần phải tận thấu nó mà tận dụng nó mới là một sự việc tối cần xây dựng.

Con Người phải thấm nhuần triệt thấu, Tánh tình mình, hoàn cảnh mình đúng sai tự tạo hay tự nhiên mà có hoặc như nhiên nó đến, tự chính mình có lý trí thông minh giải quyết ổn thỏa cao đẹp, cùng thật tỏ rõ tánh tình của mọi người, hoàn cảnh của mỗi từng lớp người. Những bậc triệt thấu như thế Phật gọi là: TRI KIẾN PHẬT, nơi Tri Kiến Phật là chỗ kiến nhận lời vàng Phật dạy, chớ chẳng phải là gặp Đức Phật giao cảm cùng chư Phật, đây là lời Ấn Chỉ không hai. Bằng con người mới hiểu mới biết hoặc giả học đòi trên văn tự để mà biết, chưa thực hiện đặng như lời trên đều sống nơi bị biết, chớ chưa triệt thấu thâm nhập.

Bậc đạt đến Vô Thượng Siêu Đẳng Chánh Giác nói:Con Người làm chủ Vũ Trụ. Ta đã thành Phật, các ông sẽ thành Phật, lời nói nầy chứng tỏ đưa con người toàn diện theo tài liệu phật đạo làm định hướng thực hành sẽ thấu tận Siêu Đẳng Khoa Học. Vì sao? Vì Lý Sự Nghe Thấy Biết kia là một nền Điện Tử bày biện cho con người, con người chưa biết sử dụng nó liền bị điện tử điều hành. Khi triệt thấu nó thời chính nó trở lại cung phụng cho con người bất diệt.

Phật nói: Các ông đang sống trong Sơn Hà Đại Địa. Núi Sông cây cảnh thảy đều đồng một cái thấy, chỗ nghe cùng biết lại sai lệch nhau, nên chi Cái Thấy do các ông nhìn nhận theo Tâm Thức của các ông riêng biệt nhau, trở thành nhìn thấy sai khác là như thế.

Cái Thấy vốn nó Nhất Tướng về Như Tướng. Còn Tâm thời không chỗ chỉ, vì sao? Vì thường tịch Viên Minh sáng soi chung khắp, do đó nên không chỗ chỉ. Đứng về phương diện THỨC là phương diện TIỀM THỨC linh động thuyên diễn nó không ngừng, nếu đứng yên từng bước một nó lại là Ý Thức.

Sự việc và cơ cấu nầy các ông nào tận thấu Thể Tánh Tướng Tâm, vướng phải Tiềm Thức thao diễn trong cái thấy mà phân biệt dị biệt, liền tự mang lấy hóa chất nơi ý thức nên chi nhìn nhận thấy, trở thành Cảnh sanh Tình thành thử các ông phải nương nơi Cảnh để mà sống, chạy theo Sắc Tướng cầu lấy an vui. Nếu không có Sắc thì các ông không vui sống, Bằng chưa có Tình khô héo bước đi, hai điểm nầy các ông đành theo sanh tử, đó chính là điều đáng kể nhất.

Khi còn Phật tại thế, Ngài Khai Vị Đạo Phật là Thái Tử Tất Đạt Đa, giòng phái tộc tại Ấn Độ. Thái Tử vốn sẵn Thể Tánh là Phật, nên chi bản năng, tâm chí Vô Thượng tôn. Tầm Mắt nơi Ngài Tổng Quát bao quảng Bình đẳng Tánh Trí cùng Diệu Quang Sát Trí. Ngài đâu phải nhìn thấy Tâm Thức riêng biệt phân chia nơi tầm mắt ý thức, do đó nên chi Cá Nhân lìa Ngã, Cá Tánh chẳng có địa phương giới tự tôn. Lúc Ngài Khai Vị, Ngài liền nói:Ta cùng các ông không khác, chỉ khác nhau Mê Ngộ mà thôi.

Thời nầy Khoa Học chưa có Danh Tánh, Ngôn Thuận trên thế giới. Thái Tử tu đạt Vô Thượng Chánh Giác, Thái Tử tận thấu Vô Thượng Siêu Đẳng Khoa Học, tỏ rõ tỉ mỉ từng lớp lang di chuyển linh động thuyên diễn Điện, điện tử cho đến siêu siêu điện tử chung khắp Vũ Trụ Tam Thiên Đại Thiên thế giới đang sống động lưu hành.

Siêu siêu điện tử nó cực kỳ tinh nhuệ, phẩm nó lưu hành, không chỗ nào nói lên từ ngữ đặng, không nơi nào gọi là nó đi, nó lại hay chốn đến, đối với Ngài triệt thấu nó mới thâu nhận đặng nó mà thôi. Do đó mới dùng Từ Ngữ là Như Lai Tạng. Còn chỗ hiện sanh Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới Rồng Người Tứ Loài Văn Tự PHÁP THÂN PHẬT.

Tuyệt tác thay. Ngôn Từ Phật thuyết Như Lai Tạng siêu siêu đẳng, vì Bổn Thể NHƯ LAI vốn NHƯ VẬY, lưu hành vãng lai, lai vãng chung khắp, chẳng khác giọt nước Cam Lồ cứu an thiên hạ. Không thể hỏi hay nói: Có phải là giọt nước hay chưa phải giọt nước? Chính Bổn Thể là giọt nước. Đối với Bổn Lai siêu siêu Như Lai vốn như thế.

Còn Thế Giới với Con Người, Quả Địa Cầu đang quay quần hư không giới trong vòng Thái Dương Hệ. Bậc Siêu Siêu Đẳng tỏ rõ tường tận chung khắp có từng VÙNG, có nghĩa là, ngoài Vùng Thái Dương có hằng hà sa số thế giới. Mỗi giới là một Vùng, mức sống, lẽ sống, tầm sống, lối sống thảy đều sống chia ra Lai Sanh, Thượng Sanh, Hạ Sanh, Đương Sanh, sự sanh trưởng cao thấp tùy theo Địa Giới. Tiên Giới. Thiên Giới làm Tam Giới, kiếp sống, mạng sống dài ngắn tuổi thọ cùng hiện vật dụng cụ vốn theo Thiên Khí Hiện. Tiên Thanh Ứng. Nhân Sanh Lực. Tịnh Độ Như, Như Lai Tạng siêu siêu đẳng tùy giới cung cấp, trang trí đầy đủ không thiếu sót.

Con Người hiện tại đương sanh sống ở trong Địa Giới nầy chưa bao giờ biết mình từ đâu đến, cho đến chư Thiên hay chư Tiên cùng Tịnh Độ Tây Phương cực lạc thảy đều chưa biết đặng. Bậc Chánh Giác siêu đẳng rành mạch rõ ràng tận thấu, nên Ngài mới Ấn Quyết con đường thoát sanh xây dựng thân mạng tự sanh từng cõi, từng tánh chất chi hộp hóa với thế giới chính mình ưa chuộng mà tu tập tu hành đoạt như ý nguyện. Chẳng khác nào, con người mong trở thành người Quân Tử phải tâm tánh Quân Tử, những bậc Vĩ Nhân hay Siêu Nhân phải có đầy đủ tiêu chuẩn Vĩ Nhân Siêu Nhân mà thành đạt.

Phật Đạo là một nền Tân Tiến Hóa Tạo con người thực tế tu cốt tỏ, hành cốt đạt ngay thân tâm mình thật biết tỏ rõ, sau khi mạng vong sẽ đặng về đâu rất tường tận quả vị mình sắp đến, do đó nên chi những bậc tu Phật không bao giờ Sợ Chết cầu Sống, chưa bao giờ nhận lấy hơn thua được mất làm bước đi, mà chỉ tu cầu tỏ ngộ. Phải chăng Phật Đạo triệt thấu bản năng thể chất và tánh chất phẩm lượng con người cùng Vũ Trụ Tam Thiên, đang sống hấp thụ cái gì, ảnh hưởng ra sao, kết quả của nó như thế nào. Không khác vị Đại Lương Y, hay một Bác Học đã từng thực hiện hóa chất cho hình thành,những món đồ dùng hay những viên thuốc cốt cứu chữa con bệnh lành mạnh không tổn thương cho con người chăng?

Đứng trước thế giới, Nhân Loại hoàn toàn phế nhân bất lực cứu chữa con người, xây dựng cho con người thoát khỏi căn bệnh lầm mê, chứng bệnh điên loạn, nhiễm độc quay quần bất ổn trong kiếp sống do TẠNG THỨC gây nên Tiềm Thức tìm tòi theo Ý muốn của mỗi con người thảy ra sóng cồn lung lạc. Vì sao? Vì Như Lai là nơi an lành đứng thứ nhất như Con Người không bệnh lành mạng yên vui. Tất cả những con người ấy tự mang vào Tạng Thức thời Như Lai kia trở thành Như Lai Tạng. Mỗi nhân loại gìn giữ lấy một Tạng. Bá thiên Vạn Triệu vô số vô biên Chúng Sanh thành thử mỗi chúng sanh phải hứng chịu một Giới Hạn của Tạng Thức gọi là Chúng Sanh Giới. Khi đã hình thành chúng sanh giới thời mỗi Người mỗi Bậc và mỗi Vị, cho đến Mỗi Thế Giới ngăn biệt nhau cùng nhau trưởng thành Tạng Thức, khai hoang Tiềm Thức, ổn định Ý Thức do đó nên chi mới có Tam Giới chia ra từng địa giới đã nói trên. Mỗi giới Hiện Vật trang trí như:Nhà Cửa Lâu Đài Cao Ốc Thành Phố có Cõi Thanh Ứng mà thành như Cõi Tiên Cảnh Tiên, có Cảnh Giới Như Nhiên đồng hiện hoa mỹ Ngọc Bích-Pha Lê-Xa Cừ-Xích Châu-Hỗ Phách. Như Tịnh Độ Quốc Độ đồng Niệm Tưởng Niệm mà thành tựu, trang nghiêm Bửu Châu. Trang Nghiêm Thất Báu. Trang Nghiêm Quốc Độ cực kỳ cao quí Chư Bồ Tát hằng hà sa số Bồ Tát, cúng dường lễ bái chiêm ngưỡng Phật, trong sạch liền lạc an nhàn thanh tịnh đại thanh tịnh Quốc Độ không thể nào kể hết vô biên vô tận cao quí, vô cùng thanh nhã khó nghĩ bàn, khó dùng văn tự để diễn đạt vậy.

Sau đây chỉ nói về Địa Giới Nhân Sanh Lực của con người, phải toàn năng tận lực xây tạo bằng sự làm, không thể nào tưởng mà đến, nơi tưởng suy nghĩ cho Trí Hóa Trí Sanh Trí Tồn, Trí Đặng Thông Minh thảy đều là Ngọn Đuốc Trí Tuệ trợ giúp cho sự làm mà thôi. Khi mà một con người có bộ Óc thông minh sống trong chỗ sống chưa chịu thực hiện toàn năng toàn lực để làm, đa phần những con người ấy sống nghèo đương nhiên trí hóa, trí sanh, trí tồn có nhiều phiền phức, chưa toàn diện thoải mái ngay bản thân, chính ra Phật Ngài đã từng nói: Tướng Tánh tương song hay Đức Trí khiêm toàn mới tận Giác, nên chi những bậc tu cao là những vị lăn tròn theo quần chúng bình dị, không tự mãn gọi là Hạnh Nguyện nhập thâm đầy đủ chiều hướng cầu lấy Kiến Tri, Tri Kiến Giải Thoát.

Cao quí thay cho những con người ưa làm để hiểu càng hiểu biết lại càng công dụng toàn năng toàn lực để xây dựng cho mình, đó là điều đáng khen nhất. Vì sao? Vì Bậc nầy tự biết Sự hiểu Lý, biết kia nó có lợi cho chốn thông minh của mình, phải trình diễn mới thấy đặng nơi hay chốn dỡ mà thành tựu do đó mới thực hiện gia công làm mà đến, đi mới đặng mà thôi.

Khi đã ở nơi Địa Giới trên Mặt Đất quả Địa Cầu nầy, toàn diện đều là ĐẶC CHẤT. Các ngành Khoa Học không làm thế nào hơn phải nhận lấy Đặc Chất Hiện Vật mà hóa chất, từ một khởi điểm nghiên cứu đến thành công, đó chính là một sự thường nó phải như thế, vì địa giới chớ chẳng phải địa hóa mà đặng, nguồn gốc do phẩm chất nó như vậy. Sự lầm tưởng nơi thực hiện đúng với phẩm chất, đúng với tư thế có hòa mới có hiệp, không hòa thì chưa bao giờ hiệp, cũng như các bậc tu hành rất cần Giác Tướng về Như Tướng chớ cầu tướng hóa tướng đó chính là bậc sai lầm vô lượng. Nhà Khoa Học nên chu đáo công trình Thể Chất Hóa Chất rất cần nơi hộp hóa năng lượng phẩm chất đúng theo Công Sự mới là bậc đúng đắn. Không khác Chất Vôi tô với Gạch thì Vôi và Gạch hít nhau. Bằng Bột đắp vào gạch nó chỉ là dán chớ không hòa hít.

Đứng về Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới diễn đạt tỉ mỉ từng giới trên tập bài chữ nhỏ nầy thì không thể nói hết đặng, chỉ giải qua một vài lý nghĩa có thể lấy đó mà nhận định thời hiểu biết phần nào thôi, sau khi thực hiện thời gian mới nhận thấy lời diễn đạt đây chính là lời bất hủ, vì sao? Vì thừa hành Chân Tôn Ấn Chỉ.

Nói về Thiên Khí Hiện Cõi Trời có 18 tuần Trời. trong Mười Tám Tuần đều hấp thụ Thiên Khí Hiện cao thấp khác nhau, nhưng tất cả Chư Thiên thảy đều dùng Tài Trí Hiện. Có phần cao hơn Địa Giới Công Lực kiến tạo nơi Tài Trí các cõi trời Tinh Xão gấp trăm nghìn lần Địa Giới nó vẫn tùy ở tuần trời mà xuất hiện. Từ Y Áo, Cung Điện, Dinh Thự, Lọng Phướng, Xiêm Y, Rồng Phượng mỗi mỗi lập bổn lấy UY làm gốc, lấy Quyền làm dụng, Lấy Thể làm Danh, lấy Châu làm chi dụng. Ngoài ra không thể lấy Ứng, lấy Thanh Bai lả lướt của Tiên mà trang trí đặng.

Còn về Thanh Ứng. Cảnh Tiên hay Cõi Tiên chia ra Bậc THIÊN TIÊN và bậc THẦN TIÊN là hai giới có hai đặc điểm cực kỳ về Ứng và Thanh cách biệt nhau xa hẳn. Bậc THIÊN TIÊN chủ tọa về Cảnh Tiên hay Tiên Cảnh thanh ứng rất cao hoa mỹ tuyệt mỹ. Bậc THẦN TIÊN tư thế về Cõi Tiên thời Thanh Ứng có phần thấp thanh thoát có phần nặng thô hơn Thiên Tiên, chư tiên vẫn lấy Tài Phép làm gốc, lấy Hưởng Thụ làm Thanh ứng hiện, nên chi y áo lâu đài cảnh giới thảy đều Thanh chất ứng hiện, tùy những vị cao quý Thần Thông mà thụ hưởng, hoàn toàn khai thác thanh ứng an vui hỷ lạc. Ngoài ra không thể dùng hiện vật hay Tài Trí. Cũng như Địa Giới không thể áp dụng được tưởng mà thành vậy.

Về phần Quả Địa Cầu thế giới con người gần Hai Trăm Nhà Nước, phong tục Tập Quán có phần khác nhau, khí hậu mỗi mỗi Nước sai lệch nhau, duy chỉ có phần phát triển đủ ngành về học vấn để khai hoang cho Trí Hóa, đến Trí sanh chuyên nghề thành nghề bằng Trí Tồn đặng trí tuệ thông minh phát triển, Hiện Vật phát huy hiện vật tạo thành vật dụng cho đến trang trí kiến trúc như ngày hôm nay con người đang hưởng thụ.

Ngành học vấn cho Trí Hóa nó chưa đủ phát huy, lúc chuyển đến Trí Sanh thời nó nương nhờ THIÊN TƯ học ít rõ nhiều của mỗi bậc, phát triển hiện sinh ra nhiều Dược Phẩm Mỹ Phẩm những món hàng chưa bao giờ học mà đương nhiên kiến tạo đặng Bậc nầy gọi là Thiên Tài, cho đến có hàng Nhân Tài, có kẻ Độc Tài có từng con người ác hiểm, có những hạng ăn chơi, có những đoàn múa hát, có những lối trộm cắp,có những nơi ưa thích hành hạ nhau, có những chỗ thương yêu giúp đỡ, chia ra từng lớp lớp đang sống chung trên quả địa cầu nầy.

Bậc đã từng bao quảng Tam Thiên Đại Thiên, biết tỏ rõ ngọn ngành từng địa giới, thiên giới, Tiên Thần Thánh Hóa giới cho đến Giới A TU LA. Súc Sanh. Ngạ Quỷ và Địa Ngục, gọi là Lục Đạo, nên chi Ngài nói:Tất cả Thiên Tài Bị Sanh, Nhân Tài Lai Sanh, A Tu La, ngạ quỷ súc sanh địa ngục thảy đều chung sanh trên địa giới nầy, chẳng có chi là khác lạ.

Bậc Thiên Tài bị sanh nơi Địa Giới chỉ phát huy tài mình thôi chớ chẳng làm chi đặng. Còn Bậc Tiên lại thừa hưởng thanh nhàn không giúp ích chi Xã hội. Bậc Thiên Tài chung với Nhân Tài đầy đủ chính đó là bậc MINH VƯƠNG cho nên sự làm rất cần có Tài Đức, còn về phần dưới hổn hộp nên chi địa giới phải bị mang danh là THẾ GIAN GIẢ.

Bậc Siêu Đẳng Chánh Giác đã thật biết cơ sở tánh chất, phẩm chất, trọng lượng của mỗi nơi chúng sanh hỗn hộp gây tạo nên chi Ngài mới vạch ra Tu Hành nhiếp thâu tận thấu tất cả thể tánh bổn lai của mỗi mỗi Giới mà tỏ ngộ gọi là Sở Đắc Vạn Pháp Tỏ Pháp, chớ chẳng chi tỏ pháp. Nền Khoa Học ra đời. Đã từng qua, đã từng biết mỗi Chất nó là mỗi chất nơi nó, phẩm của nó ra sao, lượng nó như thế nào. Khi bào chế hoặc lúc ráp bộ máy cho nó đã từng biết tỉ mỉ hình thành nó, sáng tạo đặng nên hình nó những chiếc máy nên hình mà sử dụng khác nhau theo các chiều hướng như: Máy Điện toán, điện tử, máy thu hình, máy phát hình, cùng thu phát thanh chẳng hạn, cho đến những viên thuốc trong ngành dược phẩm có đầy đủ tánh dược có đủ phẩm cùng lượng hiệp hóa rất tỏ rõ không lầm lạc tí nào. Đối với Chánh Giác Siêu Đẳng cũng như thế. Nhà Khoa học khi chế biến còn dễ, vì chính tự tay mình hòa hộp chế biến, do nơi đầu óc thật biết của mình ráp các bộ phận hình thành bằng máy, những bộ máy kia toàn là hiện vật nó tùy thuộc theo lặng lẽ chấp hành nên rất dễ dàng điều động. Còn Bậc Chánh Giác thật biết, biết tỉ mỉ còn biết hơn thế nữa, biết sự lầm lẫn, biết nơi tai biến, biết chỗ tác hại cuồng quay hư hỏng nơi đầu óc thân mạng con người, do nơi nào, do chốn nào mà nó lầm lạc, biết nó. Chính nó vẫn biết nó, nó đòi hỏi tri ân kêu vang sự cứu giúp nó. Nhưng trái lại: Bậc Chánh Giác có quyền hướng dẫn khai hoang, phần con người phải phát tâm tự sửa tự giác đến tự thành, ngoài ra không có quyền bắt buộc sự việc nầy thật nan y khó giải. Nên Phật nói: Phật Bất Hóa Độ Vô Duyên, bất hóa độ Định Nghiệp, Các khoa Học gia đành chịu sửa chữa bộ máy con người, chính thân mạng mình cũng đành chịu với lầm mê trong con đường sanh tử. Đứng trong giai đoạn nầy, không riêng chi Địa Giới gánh chịu mà tất cả Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, Tịnh Độ rồng người chúng sanh đành chịu trở thành toàn diện đều là Phế Thân vô lượng kiếp vậy. Vì sao? Vì mỗi Giới, mỗi Chất mỗi Phẩm, mỗi nơi mỗi chốn không thể nào vượt tầm số mình, vượt giới hạn trọng lượng mình để làm sự việc nào khác hơn chính làm, làm y như thế mà hứng chịu.

Nền tảng cơ cấu của đạo phật tất cả thảy đều biết. Vị Phật ra đời hóa giải vô minh, khai hoang Trí Tuệ cho Tín Chúng ưa thích nhất tâm trở về giác ngộ. Vị Phật bậc Chánh Giác Siêu Đẳng tối cao gọi là Vô Thượng Chánh Giác, Chủ Quyền Như Lai Tạng tận thấu Như Lai, tận suốt suốt nơi Như Lai bao quảng trùm khắp, không có hai chiều xuôi ngược. Lúc bậc tu hiểu rõ đường lối thực hành không vướng mắc thì giải thoát.

Nhưng lạ thay. Hoàn Cầu thế giới lầm tưởng Đạo Phật suy đồi Mạt Pháp. Sự lầm lạc nầy nó riêng từng cá nhân cá thể của mỗi một Nhà Nước. Nào ngờ các bậc tin phật tu hành quá đông, họ truy tầm cực điểm. Mỗi người, mỗi Vị nương nơi giáo lý Phật, đến nỗi đọc tụng thuộc lòng từng chữ một, có hàng hàng lớp lớp. Nhưng lạ thay chưa thấm vào đâu, đó chính là đáng kể trong bài nầy. vì sao? Vì Tầm Số chưa hoàn toàn thâu đạt Tứ Trí thì làm sao kết thúc chân lý giải thoát?

THẾ NÀO TỨ TRÍ THÂU ĐẠT GIẢI THOÁT?

Tứ Trí là cơ sở nhận chân về với giải thoát, lại là một nguồn mê bất diệt nơi sanh tử. Tất cả chúng sanh giai thành Phật Đạo. Tất cả chúng sanh phụng hành lầm lạc. Tứ Trí chia ra bốn tầm số bốn thứ lớp nhận chân khác nhau trở thành khó hiểu, khó biết nhau, phát sanh chưa thành Nhất Thiết Trí.

Kể từ Phàm Phu. Nhân Tài. Thiên Tài. Thanh Ứng Thiên Tiên trong vùng Pháp Thân Như Lai Tạng thảy đều chung gồm Tứ Trí thấu đạt, do đó nên chi mới ảnh hưởng mức tiến đúng sai với Chân Lý Ấn Chỉ Phật. Tất cả chúng sanh chỉ phát hiện bằng Trí Hóa chạy theo trí hóa làm căn bản hiểu biết phát triển từng ngành, cho nên gọi trí hóa là Chúng Sanh Vọng Tưởng điên đảo. Sống theo cuộc sống đảo điên, Phật Đạo nói từ nơi khởi điểm của trí hóa rằng: Trùng trùng duyên khởi diệt sanh, sanh diệt.

Trí Hóa là một nguồn phát huy, từ nơi Thân Mạng con người, nói chung lại là nguồn phát triển chung khắp Vũ Trụ Tam Thiên thế giới, nó nâng cao đời sống nhân loại trưởng thành khôn ngoan linh động trong các ngành, chia ra có nhiều ngành như Khoa Học kỹ thuật, các nghề nghiệp các Bác Sĩ Kỹ Sư. Cho đến Bác Học trong thế kỷ thứ hai mươi nầy đang nhìn thấy, trên nguồn hiện sanh của thế giới không ngoài Trí Hóa mà ra.

Trí Hóa hiện sinh chưa hẳn con người học hỏi mà nó phát huy mạnh, nó do nơi Thiên Tư đầu não riêng của mỗi người mà Phát Huy mỗi lối, có hàng Bá Thiên vạn người liền có bá thiên vạn trí hóa, nó khắc khe thay Đồng với Bất Đồng là một hiện tượng khó phân trách ra được. Phần Trí Hóa đối với Nhân Sanh. Thiên Sanh, Tiên Hóa chung khắp Vũ Trụ Tam Thiên là một điểm chính của Tứ Loài, thành thử Vũ Trụ Tam thiên phải Bị sống Nhị Nguyên phân đối sướng khổ khác nhau, Được Mất-Có Không, chưa bao giờ thoải mái. Vì sao? Vì Trí Hóa nó lại tùy thuộc bản chất của mỗi con người phát sanh trí hóa, dù cho Bác Sĩ Kỹ Sư Bác Vật cho đến tầng lớp không ngoài Tứ Đồ là điều khó giải. Tứ Đồ là Đạo Đức hay Phi Đạo Đức. Hung Cường hay Mưu Sĩ đồng mà khó giải. Phật Đạo cho Trí Hóa chính nguồn Điên Đảo hóa nên mới nói: Tất cả hư vọng đảo điên.

Khi Con Người chưa hiểu Trí Hóa nó chen vào Nghiệp Lậu và Kiết Sử hữu hóa con người chạy theo lối sống lầm than, chính con người rất kiên sợ con người Khôn Ngoan mà xấu tật nên con người mới đặt ra nền giáo dục cho con người. Con Người và Đức Phật thảy đều có Tứ Trí như nhau không riêng khác nhau. Nhưng con người sử dụng với con người, cái mê nó không có gốc, nhưng nguồn mê nó sẵn có một nguồn mê. Khi con người cùng Tam Thiên Đại Thiên thế giới Mê Loạn thì Tứ Trí nọ vẫn nương nơi mê loạn phát huy có đầy đủ Tứ Trí như: Trí Hóa, Trí Sanh, Trí tồn, và Trí Tận của nó. Trí Tận của nguồn Mê gọi là Thông Thái. Tận Trí nơi Phật Đạo được gọi là Chánh Giác.

Sự dạy dỗ xây dựng về phần Trí Hóa của ĐỜI và ĐẠO rất hay. Đứng về Đời các Nhà Hiền Triết phát huy hai chữ LUÂN THƯỜNG sắp xếp con người kẻ nhỏ tôn trọng người lớn làm cho Trí Sanh một lối sống Tôn Ti tự trọng nhau. Còn về Đạo thì nung đúc trí sanh Đạo Giáo khiêm nhiệm luôn Luân Thường Đạo Lý của từng Cá Nhân con người nương theo mực thước đi đến chỗ Hiền Triết, nên có câu: Dạy Con, dạy thuở còn thơ, Dạy Vợ dạy lúc bơ vơ mới về.

Về Bậc Chánh Giác siêu đẳng có tài liệu đề án rõ ràng tỉ mỉ đưa toàn diện con người bước vào con đường Tri Kiến Giải Thoát tất cả Trí Hóa đến Trí Sanh qua đặng hai Trí về với Chân Tôn Trí Tồn triệt thấu tận giác, vô cùng tuyệt tác thay cho Chí Tôn Vô Thượng.

Bậc tận thấu siêu đẳng nói đến Tứ Loài Nhân Sinh và Tiên Cảnh Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới dù cho những bậc thông thái hiền triết hoặc giả Vĩ Nhân hiện đại chăng vẫn phải nằm trong Trí Hóa hư vọng, vì sao? Vì Trí Sanh vẫn hóa sanh, trí tồn Bị Tồn, tận thấu chăng vẫn tận thấu hiện sinh hiện vật chớ bản thân chưa bao giờ tận thấu con đường Siêu Đẳng.

Do đó nên chi Con Người bước vào con đường Đạo Phật, trước tiên hỷ xã tất cả các sự việc trong thân tâm mình, dọn cho sạch sẽ Trí Hóa, Nhất Tâm đảnh lễ chiêm ngưỡng lễ bái Phật, nương theo ngôi Tam Bảo tu hành theo ĐẠO LÝ và GIÁO LÝ làm nền tảng cải hóa Giải Nghiệp.

Những bậc tu hành, các bậc tu hành tùy theo Tín Ngưỡng, tùy trọng lượng bản năng đường hướng suy tưởng mà phát hiện Trí Hóa chia ra nhiều lớp mà tu hành, cho nên cùng một quyển Kinh, một lời Phật dạy mà nơi hiểu biết khác nhau trong con đường tu tập, nguyên do Trí Hóa quan niệm của mỗi vị xuất phát từ nơi thân mạng.

Đặc Nhiệm Đạo và Đời có hai đường lối khai hoang Trí Hóa về với Trí Sanh như sau : Đời tận dụng xây dựng từng con người một nền Đạo Đức Trí Hóa đến Trí Sanh. Về Đạo Phật đương thời Trí Hóa kiểm soát trí hóa lần tiến bao trùm toàn diện thân tâm mình phát sanh trí hóa gọi là Hóa Giải, Tự Tánh Tỏ Tánh.

Phải tự tánh tỏ tánh hóa giải trí hóa, rất cần đến Bậc Thiện Trí Thức hướng dẫn, vì sao? Vì Trí Hóa đặng Trí Sanh căn bản vào con đường giải thoát là một vấn đề đưa cho những bậc tín tâm từ một kiếp giải thoát đến vạn kiếp chưa giải thoát. Con đường Tu Phật quan hệ nhất từ chỗ Trí Hóa về với Trí Sanh đúng với tinh thần giải thoát liền đặng giải thoát bằng không đúng với tinh thần dù có tu vạn kiếp vẫn sanh tử.

Do nơi then chốt nầy mà Phật Đạo bị đánh giá đạo chúng lầm than sống trong mê tín, hiếm bậc chánh tín về với Chân Tôn.

THẾ NÀO CHÁNH TÍN CHÂN TÔN?

Những bậc tu lần vào con đường chánh tín rất cần buổi ban đầu SỬA TÁNH, tánh tình nơi mình nó linh động diễn tiến qua từng lớp lang thuận nghịch, phát hiện từng hoàn cảnh gây hấn phải lướt qua từng giai đoạn đến sau biết đặng từng hoàn cảnh mà giải quyết Dung Hòa giải quyết hàng phục Đức Độ giải quyết.

Qua thời thứ Hai. Nhìn thấy bản thân vô cùng nghiệp, càng lướt qua nghiệp bao nhiêu nghiệp lại tăng trưởng đè mình, bậc tu hành cố tạo Công Năng Công Đức làm nơi nương tựa để lướt qua, nghiệp nó từ trong Nội Tâm khởi sanh nghi chấp, khởi hóa chấp nghi nhịp nhàng vô kể nó mãi kéo, mãi lôi, mãi qua, mãi lại. Sự giằn co với nghiệp nó mãi diễn làm cho các bậc tu hành Tự Hóa DIỆT NGHIỆP, giai đoạn diệt nghiệp nầy, có hàng trăm, hàng ngàn hình thức diệt nghiệp chỉ nhất hàng Chánh Tín Chân Tôn mới không Diệt, gìn giữ hư vọng ít phát sanh. Chân Tôn có nghĩa là Chơn Tánh Trực Ngộ, bậc nầy được gọi là bậc tu TRÍ TUỆ CĂN BẢN.

Nói đến thời Ba là thời chung kết nơi trí hóa nó vẫn hòa lẫn với Trí Sanh thao diễn, càng truy nguyên hóa giải bao nhiêu lại càng nghi chấp trí sanh bấy nhiêu có khi tăng, có lúc giảm, giảm cho đến độ tựa như mình không còn muốn suy tưởng chi nữa, vẫn biết mình không chấp mà vương vào chấp không. Những bậc tu, có lắm bậc biết tu mà đa phần lầm lạc cuộc trí hóa trí sanh nơi mình mà Thọ Chấp đứng yên chưa lối thoát. Vì sao? Vì Vạn Pháp Huyển Hóa do nơi Trí Hóa mà ra, trơn liền không trụ kiểm điểm trí hóa tỏ tánh đặng tỏ tâm, tỏ tâm liền đắc pháp.

Đứng nơi giai đoạn thứ Ba nầy, nó mãi diễn Trí Hóa cùng Trí Sanh, không thể nào kể nổi là bao nhiêu kiếp mới thành quả. Vì sao? Vì lý sự kết sanh Như Nhiên nó kết. Bỗng nhiên, Hồn Nhiên nó đạt. Bằng Mộng Tưởng điên đảo về với Trí Sanh vấp vào nơi Sanh Hóa. Nên Phật Đạo căn dặn vào nơi Bát Nhã để tu, cốt tu cầu Trí Bát Nhã. Trí Bát Nhã nầy là con đường không trụ Như Nhiên, An Nhiên, và Bỗng Nhiên nó đến.

Do đó nên chi bậc tự biết gìn giữ quả vị mình thực hành. Trí mình Hóa liền hóa giải, mang tài liệu Hóa Giải nói cho bậc khác Hóa Giải, đi trên con đường Tự Giác, Giác Tha, tự lợi, lợi tha là một con đường nhiếp thâu về Trí Hóa, tận rõ căn cơ, trí giải mơ hồ bằng chẳng thế vương mang lầm lạc nơi trí hóa Lầm Tưởng mình là Bồ Tát Hiện Sanh, hay Phật ra đời, trở thành Sanh Hóa.

Nơi Trí Sanh tùy vào trí hóa của mỗi Vị mà tu đạt. Có Vị Chứng Vô Sanh Pháp Nhẫn, Có bậc Chứng Thực Tướng Vô Tướng Tam Muội Pháp Môn. Có Bậc nương nhờ Bình Đẳng Tánh Trí mà đường tu chủ quán Sơn Hà Đại Địa sau trí sanh Sở Đắc Pháp Thân. Khi bấy giờ đã sở đắc không còn phải dùng Trí nữa, Vì sao? Vì Trí Tuệ vị trí trong căn bản Trí Hóa, thuộc về tư tưởng phát sanh, Phật Đạo gọi là Bản Ngã Giả Tướng. Thời nầy có rất nhiều bậc tu hành sai lạc với hướng tu, lấy trí hóa vọng cầu trí hóa nên chi bị biết thật nhiều, bị tu không ít do lòng mong mỏi Trí Sanh, thêm vào đó nhìn nhận học vấn lấy trình độ học vấn để hiểu biết chân lý, làm sao tận thấu đặng Chân Lý, do duyên căn này mà Bị Chứng CHÂN KHÔNG Trí Sanh Tăng Thượng tu theo tối sáng mật mờ, hiếm bậc Thực Chứng Chân Không, những Vị Thực Chứng Chân Không, bậc nầy vẫn nương nơi Đạo Lý, không tách rời Đạo Hạnh chẳng xa lánh Đạo Tràng gọi là Hạnh Nguyện. Vì sao? Vì Đạo Lý là tận độ. Còn Giáo Lý là ngón tay hướng dẫn làm mức tiến cho bậc tín tâm cứ như thế mãi, thân tâm bao dung An Nhiên bao quản Tồn Trí khi bấy giờ mới tỏ rõ từng pháp giới, kiểm điểm từng mạch lạc của nguồn mê mà Tận Thấu không mắc miếu Pháp Giới, đến tận thành Siêu Đẳng Chánh Giác, mới hay, mới rõ cùng tận giác, tất cả nguồn mê khởi sanh, khởi diệt, khởi cấu, khởi tịnh sự lầm lạc trước của A Tăng Kỳ Kiếp lộn vòng Sanh Tử, Tử Sanh đều là VẾT CHÂN PHẬT.

Tuyệt tác thay. An Lành thay Con Đường Giải Thoát. Lúc lầm mê nó là Pháp Giới. Khi Tỉnh Ngộ nó là Pháp Thân, Lúc Tận Thành đều Vết Chân Phật.

NAM MÔ VÔ THƯỢNG TÔN PHẬT THÁO ĐẪY
VÔ THƯỢNG TÔN
Ấn Chỉ