–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

32. CHỈ QUÁN LUẬN PHẬT TÁNH CHƠN TÂM ĐỒNG THỂ

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 10825)
32. CHỈ QUÁN LUẬN PHẬT TÁNH CHƠN TÂM ĐỒNG THỂ
PHẬT ĐẠO dụng TÂM là điểm chính. Dưỡng TÁNH bao dung không ngăn ngại, bước tu suốt thấu CHƠN TÂM. Bậc tu hành nhận được như thế mới có Trí Tuệ căn bản, lãnh Bảo Pháp để tu. Giáo Môn Tu Phật duy nhất Phật Thừa Tối Thượng. Khi nhập Môn phải Giải Tỏa những tập quán lề thói xấu xa hư vọng, Nhất Tâm Đạo Tràng tu cầu Diệu Quả Bồ Đề Giải Thoát. Vì sao? Đạo Tràng là nơi Chứng Tri, Tri Kiến Tu Chứng từng Thứ Bậc của Chư Bồ Tát Đại Căn, Đại Chí Đại Nguyện đầy đủ Phẩm Hạnh đầy đủ Công Năng Bất Khả Thuyết thành Phật.

Hiện nay Phật nhập Niết Bàn đã hơn hai mươi Thế Kỷ Phật Lịch, bậc Tu Phật có hàng triệu triệu đệ tử nhập môn, kể cả xuất gia tại gia, không thể thống kê số nhập môn được, lượng thì rất đông, Phẩm tu quá kém, Chân Phật Tử hiếm hoi do nơi thiếu Chủ Lực, Hạnh Nguyện, kém Căn Tánh Hướng Thượng Đại Căn Đại Chí để tu đạt đến đích thị Giải Thoát.

Tưởng Niệm cùng Ý Niệm Phật Tử còn nhớ câu: NHẤT THIẾT CHÚNG SANH GIAI HỮU PHẬT TÁNH. GIAI THÀNH PHẬT ĐẠO. Nhờ Lời Vàng Ấn Chỉ nầy mà sự tu hành không nhỏ, nhưng lại kém Thực Lực, nên chi càng phát tâm bao nhiêu lại càng lầm lạc, vì sao? Vì tu hư vọng, mất thể tánh tự tánh giải mê, tinh thần hóa giải không đúng, dù đúng Phật Ngôn không đúng Thể Tánh thì sao? Càng hóa giải Vô Minh che Phật Tánh bao nhiêu, lại càng thọ tánh xấu bấy nhiêu, trở thành Thọ Ngã Giả Tưởng, làm thế nào tận tận vô minh trở về Phật Tánh?

Chỗ yếu kém thiếu Thực Lực, biếng trễ nên chi ưa thích những gì chưa tu đã chứng, còn nung đúc kiên trì, Công Năng bất diệt, Đại Lực, Từ Bi, Tự Lợi Tha Lợi, Sửa Tánh thảy đều chễnh mãng thờ ơ mà như thế. Phật Tánh sẵn có, tận dụng in tuồng không, hay chưa chẳng hạn, con đường Phật Tử đang tu, còn tu nơi Sanh Diệt thối chuyển thân tâm, trở thành có tu mà chưa có chứng, đây là một điều khuyến tu đáng kể, đa phần Phật Tử có tu liền biết, tự hỏi: Ai tạo Nghiệp? Nghiệp tự mình tạo. Bậc cao hơn hỏi: Mình là gì? Mình là Thọ Ngã, thọ ngã đích thị Ngã Tánh, ngã tánh là Pháp Tánh, Pháp Tánh giả tưởng, giả ý nguyện, giả nguyện vọng đều giả tưởng. Có giả tưởng như thế nên chi Khởi Sanh, Khởi Diệt, khởi Cấu Tịnh. Bốn Tướng nầy mãi lầm lạc không thể Chứng Tri Phật Tánh.

Khi đã trót lầm mê, tu về Giác Ngộ thật khó, nhưng cái tu khó, mà dễ. Nơi Thọ Pháp để tu, dễ mà khó hơn thật tu. Thật Tu đúng Pháp môn là thật khó, vì sao? Vì thật khó bước đường đang tu đến rốt ráo. Do nơi tu hợp mới hóa, chưa hợp chưa bao giờ hóa, còn là hư vọng đảo điên, từ Mê đến Ngộ nó như thế.

Nói về Chúng Sanh. Mỗi Chúng Sanh có Tướng Giới Tánh chung hợp. Đứng Tướng mà NÓI là CHÚNG SANH TƯỚNG, đứng Giới đặng NHÌN là CHÚNG SANH GIỚI, đứng về KHÔNG TƯỚNG được THẤY gọi là CHÚNG SANH TÁNH.

Thế nào CHÚNG SANH TƯỚNG?

Tướng về Chúng Sanh không thể diễn tả cho hết đặng. Vì sao? Vì tùy theo Cảnh Giới các Cõi cùng Thế Giới. Hiện Sanh ĐA CHÚNG gọi là Chúng Sanh. Tướng nó tùy thuộc theo Giới Thọ Sanh, Chánh Báo Thọ Báo không chừng, chỉ có Thượng Sanh Hạ Kiếp, trùm khắp Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, Lục Đạo gọi là Muôn Phương Tịnh Độ đều hiện sanh Tướng. Nhân Tướng. Thiên Tướng. Chúng Sanh Tướng. Thọ Giả Tướng. Tướng Thọ Giả là nhận lầm Tướng Sanh Diệt, Tướng Sanh Diệt là Tướng Tử Sanh. Tướng Tử Sanh là Tướng đua giành Giới Tướng cạnh tranh đối tượng nhau, chẳng biết bao nhiêu Địa Vị Giai Cấp, chỉ vì Được Mất hình thành Giới Tướng, nên mới có Nghiệp Cấu thù hận, chém giết, đánh đập xâu xé nhau không thể nào kể hết:Đua theo Thọ Giả Có Không là chạy theo Hư Vị, hư vị nầy Chúng Sanh lầm Pháp Tánh Chúng Sanh Tánh. Khi chúng sanh không lầm Tánh thì chúng sanh Giác Ngộ. Bằng lầm Tánh trở thành Pháp Tánh lầm mê, Sự Lý Lầm Mê hay Giác Ngộ, nó trực thuộc về Tương Đối là PHÁP, tuyệt đối là TÂM. Như TÂM PHÁP là Hai, Pháp Tánh Phật Tánh đều Hai. Chính Hai kia trở thành Mê Ngộ lẫn lộn, Bậc tu khi đạt đến Tâm và Pháp. Không Pháp, còn Tâm, Không Tâm về Giác như thế.

Phật Tánh gọi là Tự Tánh Di Đà Muôn Phương Tịnh Độ. Phật Tánh viên dung bình đẳng chung khắp. Tất cả Chúng Sanh đều có Phật Tánh. Khi chúng sanh Hồi Hướng Thiện, Thiện Tánh tinh thần phục Thiện Phật Tánh triển khai. Bằng chưa hồi hướng, chưa phục Thiện thì Phật Tánh không có. Vì sao? Vì Phật Tánh sẵn có nơi phục thiện. Nếu Ác, Ác Tánh, Ác Mưu, Ác Mãn, Ác Tôn bực tức, nóng giận ngang tàng trực thuộc MA TÁNH. Giữa Ma Tánh - Phật Tánh, cũng như PHÁP TÂM - TÂM PHÁP linh động từng sát na thay đổi. Bậc tu dễ lầm chưa tỏ Pháp cùng Tâm phải tu đạt Chân Lý, chưa đạt Pháp Tánh phải tu Tự Tánh.

Nói đến Phật Tánh, thì cần giải Pháp Tánh như thế nào? Pháp Tánh, không có đuờng nào để chỉ. Không có lối nào để nói Pháp Tánh, vì sao? Vì Pháp Tánh không trụ nơi nào, mà nơi nào vẫn Trụ. Thiện hay Bất Thiện đều ra vào Viên Giác. Dù cho Đại Trí Thượng Căn Thiền Trí. Tiểu Trung Đại Căn, Pháp Tánh vẫn vãng lai, lai vãng. Duy chỉ Tu Đạt Pháp Tánh thời Pháp Tánh tự nhiếp Pháp Tánh mà thôi. Khi Pháp Tánh nhiếp sạch Pháp Tánh không còn Giới, Phật Giới, Viên Mãn Chánh Giác.

Bậc tu cầu Diệu Quả phải giải trừ Tham Vọng, trong sạch bợn nhơ thân tâm sáng suốt, khỏi lầm Pháp Tánh, không vấp lợi danh, mới trưởng thành Tự Tánh. Vì sao? Vì Phật Tánh bao quản trùm khắp, Đại Diện Chân Tôn Hàm Chứa toàn chơn, toàn thiện tuyệt mỹ không hai. Còn phần chúng sanh lầm lạc sống theo Cá Tánh, Cá Nhân, Cá Thiên. Từ mỗi một Cá Nhân, toàn thể Cá Nhân, hợp lại trở thành Cá Thể, có Cá Thể nên mới có từng Cảnh Giới và các Cõi, trở thành Thượng Sanh Hạ Kiếp. Nói đến Cá Thể vận chuyển theo Pháp Tánh, thì vô kể, bằng nói đến Cá Nhân cùng Cá Tánh thật vô lượng, vô biên, trùm khắp vô cùng của mỗi mỗi hiện diện phát sanh, phát diệt, phát cấu, phát ly trở về với PHÁP TỊNH. Phật Đạo nhiều Pháp Môn, mỗi pháp môn cứu chữa bệnh mê lầm, phối hợp có Mười Hai Tông, do Chư Bồ Tát Tu Chứng hướng dẫn, chuyên cần Tín ngưỡng vẫn là bước đi đến Tri Kiến Phật Tánh Phổ Chiếu giải lầm mê. Tu Hợp Phật Tánh rất cần DỤNG TÁNH hợp Tánh liền sở đắc Phật Tánh, gọi là Tự Tánh Tỏ Tánh. Tuyệt tác thay Tánh nó Tỏ Tánh không hai! Nếu Pháp mà Tỏ Tánh liền vướng bị hai tướng, vì sao? Vì Pháp Tỏ Tánh là Pháp Tánh, chấp pháp là ngoại giáo sai biệt Chơn Tôn.

Từ nơi Phật Tánh, phân phối chia rẽ trở thành Chúng Sanh Tánh, cho đến nổi trực thuộc với Cá nhân, Cá Tánh cùng Cá Thể, thì Tánh trọn vẹn Phật Tánh đâu còn Đại Khối Đại Lượng với Chúng Sanh? Duy chỉ có Phật mới toàn chơn toàn thiện vì Phật hoàn toàn Phật Tánh. Phật thấu TÁNH thành PHẬT. Chúng sanh chưa thấu Tánh nhau thì làm như thế nào trở nên toàn thiện toàn chơn? Khi tu cầu diệu quả Bồ Đề đối với bậc tu pháp có Thiện Căn, Thiện Chí mà kiến tạo Đức Tánh. Vì sao? Vì Đức độ lầm mê, thời Tánh nọ bước qua điên đảo. ĐỨC TÁNH vốn sẵn hòa hợp từng lớp người Chúng Sanh Giới, đương nhiên Đức Tánh xây dựng Bản Năng Công Đức Phẩm mà thật hành Từ Bi Hỷ Xả. Khi đã có Tự Tánh Hỷ Xả thời có lời ÁI NGỮ của Tự Tánh Phát Minh, gọi là Minh Tâm Kiến Tánh.

Bằng lý trí tự nguyện tu sửa tạo Đức Tánh nhưng điêu thoa lừa gạt, Tự Lợi Tự Ngã bảo vệ Cá Nhân Cá Tánh chủ thủ riêng, chưa soi lại Tâm Tánh để Tu Sửa nơi bản thân làm thế nào Hòa Hợp đúng với tinh thần Tu Đạt. Lời Tự Nguyện Lý Trí là một việc, còn Bản Năng Chủ Lực thu nhiếp vạn Tánh về với Phật Tánh là một việc. Thiết thực không tu mộng Chứng, chẳng tạo lấy “NĂNG TUYẾT. BẤT NĂNG HÀNH” Chân Lý đều như thế.

Tu Sửa Tánh Tỏ Tánh chính Pháp môn GIÁC TỊNH. Vì sao? Vì chú Tâm, chuyên Tâm nhận xét lỗi lầm bản thân mà chừa lỗi, chừa tánh xấu, tật ganh ghét chê bai, nóng giận thù hận lần lượt cổi giải sửa đổi. Phải chăng đây là Tịnh Pháp hay Động? Động Pháp thì Bất Bình Đẳng, bất bình đẳng Tâm biến loạn, tự biến năng biến vấp phải nghiệp do nơi bất bình đẳng. Bậc có Trí Tuệ không nặng nhẹ, vì biết xét chúng sanh tánh, xét mình tu hợp hóa, là Độ Sanh, độ những phát sanh sai với Chơn Tôn Đạo Đức, trở về Chân Tánh Thường Còn, là Phật Tu, là Hạnh Nguyện, Hợp-Hóa chúng sanh tánh, TÁNH chúng Sanh HỢP với HẠNH.

Có Tu Tỏ Tánh mới nhìn nhận vạn pháp linh động chuyển luân, thấy đặng nghiệp lậu kiết sử, năng chấp, thọ chấp chứng tri, Tánh thời đồng đẳng bá thiên vạn triệu Tánh, đồng về với khối Tánh như nhau, đồng mê lầm thọ ngã như nhau. Lúc Giác Ngộ vạn nơi lầm hết lầm trở về TRÒN GIÁC. Bậc tu nhớ như thế, biết đặng như vậy, Tâm không quái ngại tu hành TỰ TÁNH Pháp Môn Tối Thượng CHÂN TRUYỀN.

CHƠN TÂM PHẬT TÁNH ĐỒNG THỂ KHÔNG HAI. Vì sao? Vì Tánh có Chủ Lực lướt qua vạn Tánh. TÂM suông TÁNH thẳng, TÂM vướng TÁNH dừng mà sanh nghiệp. Do đó nên chi con đường tu Tỏ Tánh cần CHỦ LỰC CÔNG NĂNG cùng ĐẠO HẠNH. Hạnh Pháp tăng trưởng về GIỚI TƯỚNG, Tướng nơi Giới đại diện giai cấp, tu chứng từ thế gian đến xuất thế gian làm mục tiêu Chánh Báo. Bậc tu hành tu KHÔNG TƯỚNG mà TƯỚNG, TƯỚNG lại KHÔNG TƯỚNG chứng tri CHÁNH GIÁC. Khi KHÔNG TƯỚNG nhìn nhận soi sáng Chúng Sanh.

Lúc Tướng Bồ Tát nhiếp thu Tánh về Phật Tánh Chơn Tôn. KHÔNG TƯỚNG VÔ CHẤP TRỤ TƯỚNG Chứng Thị CHÁNH GIÁC.

NAM MÔ VÔ THƯỢNG TÔN PHẬT