–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

34. HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC PHẨM PHẨM

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 10530)
34. HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC PHẨM PHẨM
HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC, là một PHẨM phát Tâm khó nghĩ bàn, niệm xứ thoát Tam Thiên, thông Tam Giới, Công Đức cúng dường vô sở chứng, vô thượng Bồ Đề Tâm thề nguyền Sự. Vì sao? Vì Tâm phát huy giải Giới, ví như: Xuất Gia không văn tự, đó là xuất gia. Pháp Vô sở đắc là ĐẮC. TÂM HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC, đích thị cúng dường NHƯ LAI BA LA MẬT ĐA nguyện. Sự HỒI HƯỚNG nầy, không Tướng, nhưng đầy đủ TƯỚNG không thiếu sót, chẳng uy lực mà đầy đủ uy lực, do PHẨM CÚNG DƯỜNG chung khắp, các bậc tu cầu Diệu Quả không thể thiếu sót phát tâm, khó diễn giải vô sở chứng tri, bậc đã Hồi Hướng Công Đức Phẩm.

Bậc NHẤT TÂM đảnh lễ, THÂN-KHẨU-Ý giải nghiệp, bậc này thường đánh đổi thân mạng, niệm niệm tu cầu Diệu Quả Bồ Đề, không phân biệt, Tâm nhận định đặng biết chúng sanh chung khắp đều tu, mỗi mỗi tu theo HẠNH mình. Từ nơi giải Tâm, đến giai đoạn đặng rõ lầm mê, nguồn mê nó như thế, Tâm trơn liền không còn chướng ngại, tu đạt VÔ NGẠI ĐẠI BI TÂM, nương nhờ Công Đức, vượt hẳn thế gian CHỨNG TRI BÌNH ĐẲNG. Hồi Hướng Công Đức siêu thoát, Tâm tỏ rõ Diệu Pháp sở đắc DIỆU QUANG, SÁT TRÍ NHẤT THIẾT TRÍ thành tựu CHÁNH GIÁC.

Thiền Sư vừa nghĩ đến đây, Ngài rời khỏi tảng đá đang ngồi, đứng lên, chân bước đi, miệng lẩm bẩm: Dại thật, dại thật, cho những bậc lầm mê, trên con đường Diệu Quả. Thường TƯỞNG tức PHI. Thường TÌNH tức ĐỌA, mãi gìn giữ năng sở thường tình, mộng ảo Tri Kiến Giải Thoát, lề thói thường tình ưa thích tất cả mọi người chìu chuộng tâng bốc an vui, hơn Tâm tự tạo nguồn vui bất tận. Nơi thường tình nơi sống quần chúng thường sống phẳng lặng mơ hồ, như con người sống của con người như thế. Nếu bậc vươn mình cao cả hơn, không mong cầu chỗ thường tình làm quan hệ, cũng chẳng cho nó làm tầm thường, miễn cao hơn thường tình, hơn tầm thường, nơi mình đang trụ chấp biết chỉ trích, chưa tự xét mình, chính mình tầm thường hơn ai hết. Biết suy, biết xét, chưa thực hiện mình đang biết, đây chính là con bệnh thường vấp phải.

Bậc ĐẠI CHÍ xét người làm cán cân đo lường chứng thị, nghĩ đến mình dụng CÔNG NĂNG làm nhà ở, công năng nầy không lấy lề thói tầm thường làm quan hệ, chỉ quan hệ thiếu công năng, kém đức độ mà thôi. TINH THẦN cao cả, do nơi Tinh Thần HỒI HƯỚNG Tâm nguyện giải mê, phá nghi chấp, khai hoang lần tiến những gì chưa hiểu đặng hiểu, chưa thông đặng thông làm chốn an nhàn nguồn vui bất tận. Bậc đang sống biết sống như thế chưa phải là lối sống tầm thường. Vì sao? Vì chỗ sống của mỗi địa giới như: Thế Gian có thường tình phục diện thế gian. Cõi Trời (Thiên) củng cố địa giới thường tình của Thiên. Dưới sự nhận định Nhãn Quang đâu đâu thảy đều thường tình chung khắp các cõi, các Cảnh Giới cho đến Tịnh Độ Quốc Độ đều thường tình mỗi nơi, mỗi chốn. Vì sao? Vì còn GIỚI vẫn thường tình. Chỉ có HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC, bao nhiêu CÔNG NĂNG tu hành, bao nhiêu Chủ Lực sung mãn thảy đều CÚNG DƯỜNG NHƯ LAI mới cao cống Vô Lượng CÔNG ĐỨC, vô biên vô tận Chánh Giác là Tối Thượng PHẨM.

Đối với TA, thật biết tỏ rõ như thế, nên không vướng mắc, đầy đủ Chủ Lực, nguồn sống, thật là cuộc sống HUY HOÀNG trước mọi sự việc, kể cả gây hấn, nghịch ngợm bằng phương thức nào, vẫn có sự sống BẤT DIỆT. Nên chi Sự Sống thông với Sự Sống của tất cả không có khoảng cách nhau, vì vậy nên chi không có ĐOẠN-DỊ-DIỆT, vạn pháp suông chảy, Tâm vui vẻ thoải mái trơn liền, đương nhiên SỰ SỐNG NÓ SỐNG.

Thiền Sư vừa nghĩ đến đây, nở nụ cười thoải mái, Ngài nói: “TA và tất cả sanh ra để làm gì? Để ăn, để mặc, để sống ư? Thật vớ vẩn nơi vớ vẩn, chịu nơi khuôn khổ thường tình, vạy vọ lâm nơi tầm thường bị sút kém thua thường tình, thì làm sao thông cảm sự sống, cùng nhau thoải mái? Đứng Nhân Cách tầm thường hay thường tình kẻ ưa thích chỗ này, người lại ưa nơi nọ, có những mong đợi hoài vọng khao khát tâm trạng khác nhau. Khi bước vào con đường Tu Phật chưa đủ Công Đức Công Năng để giải tỏa, lòng tham vọng đang còn, các khía cạnh nơi Nghiệp Tham, không tham lam tiền bạc, vẫn tham vọng đủ chiều hướng hư danh. Tu vấp phải qua nhiều nghiệp thức. Bậc bình dị nương VÔ NGÃ để tu, khỏi tham mơ vọng đảo, lầm ngã giả tướng, MINH TÂM đến không Dị Biệt thoát sa đọa.”

Thiền Sư đưa tay hái cành lá. Ngài ngồi lại tảng đá, nét mặt cảm mến như nhiên, Ngài nói: “TƯỚNG giải thoát từ lâu. Cây cỏ núi sông hoa quả vẫn làm tròn Bổn Phận dung dưỡng nhân loài, nay TA nói lên TÂM HỒN GIẢI THOÁT.” Thế nhân mấy Ai biết đặng Ai? Họ chỉ nhìn nhau bằng đôi mắt tầm thường, TA chỉ biết TA là đủ, vì sao? Vì nó như thế. Khi ĐỨC THẾ TÔN đang còn tại thế, chưa chắc Nhân Sinh nhìn đặng Ngài Vô Thượng, Ngài đã từng công bố, chưa hẳn có bậc đã tin Ngài. Lúc bấy giờ tinh thần Tối Thượng Quả Vị ĐẲNG ĐẲNG GIÁC. Chỉ Ngài thấu Ngài mà thôi. Ngài nhập Niết Bàn Lời VÀNG sáng rạng, NGÔN TỪ trở lại BẢO CHÂU. Cao quí thay! VÔ LƯỢNG CÔNG ĐỨC PHẨM thành XÁ LỢI.

Có lẽ, có lẽ. Bổn Phận Đức CHÍ TÔN đã tròn Bổn Phận. Nay TA tiếp tục phải làm tròn, miễn tất cả Nhân Sanh ưa chuộng xem với TÂM HỒN GIẢI THOÁT vẫn toại nguyện không khác. Đức Bổn Sư thành Phật Chánh Giác, Ngài nói: “Bá thiên vạn ức PHẬT CHÁNH GIÁC, nay TA thành PHẬT CHÁNH GIÁC.” Nào Đức Ngài tuyên minh Ngài Chánh Giác thành Phật mỗi một mình Ngài đâu. Đối như TA vẫn như thế, các bậc đang tu, đồng tu đến mức độ như TA cũng có Thế Giới Hải bậc như TA, bậc đồng nguyện rộng rãi phát Tâm HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC PHẨM, TA Tuyên Minh cho tất cả, các bậc tu cầu DIỆU QUẢ phải HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC cúng dường NHƯ LAI, chính lời nầy TỐI THƯỢNG.

Thiền Sư nhìn Hư Không không tận. Ngài nói: “Hư Không như nhiên hay dĩ nhiên? Thế Nhân thường tình hay tầm thường? Đó là dĩ nhiên do Tâm chưa thoan thoát, Tâm Chí hay Thân Tâm chỉ định, viễn tượng như thế nào thì nó ra thế ấy. Phải chăng hiện tượng Giác Minh hay viễn tượng nó ra như thế. Cuộc mơ hồ mãi diễn tấm tuồng lầm mơ, lúc đã lầm mơ thời mãi lầm mơ phải tu cho tận cùng lầm mơ, sạch lầm mơ mới trở về TỰ TÁNH, Tự Tánh vẫn chưa đủ, phải TỎ TÁNH MINH TÂM mới hay CHƠN THỂ Hư Không tận tận kiến diện PHẬT TƯỚNG. Bồ Tát phát Tâm dũng mãnh, tu nơi Tâm dũng mãnh, tối thắng vạn cảnh cách ngăn, CHÍ không nhàm chán, năng lực bồi dưỡng thêm đến giai đoạn TRÍ LỰC. Trí Lực là một Trí CHÚNG SANH VÔ BIÊN THỀ NGUYỆN ĐỘ. Trí nầy chịu đựng tất cả, tùy thuận tất cả, DUNG HÒA tất cả, NHIẾP THÂU tất cả trưởng thành NHẤT THIẾT TRÍ.

Lại nữa: TRÍ LỰC CÔNG ĐỨC PHẨM cúng dường NHƯ LAI PHẬT, trí lực trải qua vô tận thế giới đại hải Trí, thành đạt NHẤT THIẾT TRÍ. Trí Lực khó giải hết đặng, dù mang tất cả TAM TẠNG KINH để tán thán CÔNG ĐỨC PHẨM, Bồ Tát Độ Sanh trải qua hằng hà sa số kiếp, mỗi kiếp có vô lượng Công Đức thời Công Đức ấy nhiếp TRÍ, nhiếp TUỆ, sáng soi khắp DIỆU QUANG, PHỔ QUANG, hằng hà sa số QUANG, thành đạt NĂNG LỰC, TÌM LỰC, CHỦ LỰC, NHẪN NẠI LỰC, BẤT THỐI CHUYỂN LỰC, TẬN TẬN vượt tầm bên kia Lực mới có NHẤT THIẾT LỰC tận tận Hoàn CHÁNH GIÁC. Thiền Sư nhìn Hư Không tận tận cũng thế.”

Thiền Sư nét mặt thay đổi theo chiều hướng. Ngài nói: “Vạn pháp hằng hà sa số vô biên trùm khắp, nguồn mê mãi diễn bất tận, lúc đang lạc lỏng lầm mê, TRÍ thời đại hải vô tận. Bậc Tu Phật nhỏ bé tựa như con thuyền bé nhỏ trên biển NHƯ LAI vô tận, làm thế nào giải thoát độ Nhân Sinh? Nếu sớm biết điên đảo viễn vọng tu cầu mộng ảo về với THÀNH THẬT TÂM, THIẾT THA TÂM cùng THÙ THẮNG TÂM. BA TÂM cứu vãng chẳng biết bao nhiêu bậc giải thoát."

Thế nào kết quả THÀNH THẬT TÂM?

Bậc tu thành thật với THÂN TÂM mình, xây dựng ĐỨC TRÍ, PHƯỚC BÁO, PHƯỚC THIỆN, THIỆN CĂN, THIỆN CHÍ, NHẤT TÂM đảnh lễ. Miễn TÂM TÌNH phục vụ THIỆN CĂN, giúp đỡ mọi người không cầu báo, cứu vãng mọi người không cầu đáp. Lời ngay thật khuyên can, khuyến khích làm cho chẳng Đoạn Duyên Phật. Vì tất cả mọi lớp người hơn mình, miệt mài chu toàn, CÔNG ĐỨC CÔNG NĂNG THẬT TU đối với TINH THẦN, xét lầm lỗi không lầm lỗi, thành thử không kinh sợ phạm lỗi phạm giới. Thị Chứng HOAN HỶ ĐỊA, Hoan Hỷ Địa Hành Thâm Pháp Giới, ra vào Pháp Giới làm lợi ích chúng sanh không nhiễm giới, trải qua các Thuận Nghich Tâm không kinh sợ, hoan hỷ vì THIỆN CĂN cứu giúp xây dựng cho tất cả lìa Ngã, nương theo Vô Ngã để tu không làm tổn thương CÔNG ĐỨC, bồi dưỡng Công Đức hồi hướng cúng dường. Do lẽ ấy, nên chi CẤU-LY là món ăn trong sạch VÔ NGẠI ĐẠI BI TÂM. Vì sao? Vì THÀNH THẬT là CHƠN TÂM, vốn CHƠN THỂ vạn pháp, vạn pháp trong sạch Cấu-Ly Ly-Cấu đều trong sạch. Chỉ chưa trong sạch bởi TÂM THỨC qua qua lại lại, dị biệt năng phân bị biệt lầm lẫn MÊ NGỘ, làm sao tỉnh Giác? Bậc Hoan Hỷ Địa thâu nhận TÂM ĐỊA QUÁN nơi chúng sanh, bậc nầy thường quán chúng BÌNH ĐẲNG, nhìn nhận nơi bất bình đẳng lầm lạc chúng sanh, Tâm chưa thông vì năng sở chấp. Bậc Hoan Hỷ Địa, Tâm Hoan Hỷ, Tánh Hoan hỷ, THIỆN CĂN GIÁC TRÍ Hoan hỷ, thấu đạt TỰ TÁNH giao cảm CHƠN TÂM, vì sao ? Vì THÀNH THẬT TÂM, THIẾT THA TÂM THÙ THẮNG tất cả nên không có Năng Sở Kiến Tri thành thử không còn lấy một chấp.”

Thiền Sư chống tay, bàn tay nâng lấy trán, Ngài gật gù nói: “Chưa thành-thật Tâm làm sao THIẾT THA TÂM? Đã không thiết-tha làm chi có THÙ THẮNG? Ba điểm nầy, là một khởi đầu CÔNG ĐỨC PHẨM, Công Đức Phẩm chưa có THÙ THẮNG TÂM thì Công Đức nọ trở thành Công Đức cầu báo, Phước Báo Nhân Thiên. CÔNG ĐỨC HỒI HƯỚNG mới là CÔNG ĐỨC THÀNH THẬT THIẾT THA cúng dường NHƯ LAI PHẬT.”

Thiền Sư nhìn theo cành cây, gió đẩy đưa, cành cây theo chiều gió đưa đẩy. Ngài nói: “Con đường tu cầu Diệu Quả BỒ ĐỀ, TRI KIẾN GIẢI THOÁT, tu không thể nào Tăng hay Giảm, thiếu hoặc dư, cũng không thể nào ôm lấy hay vứt bỏ. Cũng như: Thiếu kém thời phải bổ sung, còn Tăng lên đương nhiên Giảm xuống, nó có qua có lại, có tới có lui, mới thông đặng con đường lui tới, tới lui. Tâm không nhàm chán sở đắc từ NHÂN ĐỊA, THIÊN QUAN, NHÃN TỊNH, QUÂN MINH TRỰC NGỘ.

Bằng nghiên cứu, khảo cứu, viễn vọng, hoài vọng, lý trí đến cơ bản được gọi đắc CHÂN LÝ, Không thể nào ôm lấy chỗ Đắc ấy để đứng yên. Vì sao? Vì CHÂN LÝ VÔ SỞ ĐẮC, Chân Lý con đường tu cầu, theo CHÂN LÝ đến CHÁNH GIÁC. Nào phải Chân Lý hoàn toàn Giác Ngộ đâu? Gọi là không ôm lấy hay vứt bỏ, không bỏ cũng không lấy. Nếu TÂM còn nghi ngờ, TRÍ chưa khoát đạt thì phải Y-TÔN TAM-TÂM CÔNG ĐỨC HỒI HƯỚNG đến BÁT NHÃ TÂM KINH Tu Hành, chớ nên dừng trụ.”

NAM MÔ QUAN THẾ ÂM NHƯ LAI PHẬT