–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

36. GIẢI THOÁT KHÔNG GIẢI THOÁT DO HỢP HÓA - BẤT HỢP HÓA

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 9315)
36. GIẢI THOÁT KHÔNG GIẢI THOÁT DO HỢP HÓA - BẤT HỢP HÓA
GIẢI THOÁT không GIẢI THOÁT vì yếu kém Hạnh Nguyện. Con đường Hạnh Nguyện Hành Dụng bổ sung các bậc tu hoàn toàn giải thoát. Nên Chư Bồ Tát Đại Nguyện Hạnh Nguyện chủ trọng đồng hợp, đồng hóa, nhiếp thu Pháp Giới, thâm nhập Pháp Giới tỏ ngộ THỂ DỤNG, sở đắc GIÁC DỤNG, hoàn toàn GIẢI THOÁT.

Đứng trước THỂ DỤNG,cương vị Thánh Phàm thảy đều một DỤNG, lầm Dụng làm phàm phu, Giác Dụng làm Thánh,tất cả Phàm Thánh tròn dụng giác dụng, thì Thánh Phàm cũng không, chỉ GIÁC NGỘ, bằng lìa Giác, không ngộ, Chánh Giác.

Tuyệt mỹ thay con đường GIẢI THOÁT! Đang mê thời còn lầm, bị nghi ngờ vọng loạn, cần phải tu. Sạch Vọng thành CHƠN, lìa Loạn Giác Trí, Dụng thông không có nghi ngờ, không nghi ngờ thì tìm đâu có mê loạn? Bậc tu cầu giải thoát, hãy nhìn lời Y CHỈ đây, HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC, tu hành như CHÍ NGUYỆN.

Vì sao? Vì phục diện chúng sanh là chúng sanh. Còn Phật là Phật. Không có chi để nói. Nhưng Hiện Sinh PHẬT đại diện GIÁC. Chúng sanh đại biểu nguồn MÊ. Chúng sanh mê, do nơi GIỚI, đã giới đương nhiên PHÁP GIỚI. Có GIỚI trùm khắp trở thành PHÁP THÂN, Pháp Thân chung gồm đầy đủ chúng sanh NGHE-THẤY-BIẾT, nên chi được gọi là PHÁP THÂN PHẬT.

Khi tất cả chúng sanh trưởng thành Thân Phật gọi là: TAM THẾ PHẬT Đại diện PHÁP THÂN PHẬT. Bậc tu hành tròn Dụng Giác Dụng, Tận Dụng Chánh Giác. Khi bấy giờ mới tận thấu toàn diện chúng sanh, chung gồm tất cả chúng sanh, đang dụng nơi Pháp Thân Phật, thì không có mê lầm. Bằng mỗi một chia ra bá thiên vạn triệu,vô số vô biên thảy đều lầm lạc nơi mỗi mỗi chúng sanh dụng.

Sự Lý lầm lạc nơi chúng sanh giới, bị giới mới có Tự Ngã xúc pháp không ngoài lý tưởng, lưu hành tùy theo trình độ tài cán phát triển lưu hành, mới có Hành Dụng Pháp Thân Phật, Dụng vô số vô biên vô lượng vô cùng. Không chỗ chỉ, vô khứ tùng lai dụng. Dù Thánh Phàm chưa liễu đạt Dụng, thảy đều đồng dụng Thánh Phàm. Bậc tu hành phải bước theo từng bước một lần nơi Thiên Ngã, Nhân Ngã, Tiên Thần Ngã, Thánh Hóa Ngã, Chúng Sanh Ngã. Chúng Sanh thọ ngã nên lầm GIẢ TƯỚNG, tận thấu thâm nhập mới tỏ rõ, vốn chúng sanh VÔ NGÃ, lầm nơi Ngã Dụng chạy theo nhịp nhàng Sanh Tử Tử Sanh. Vì sao? -Vì mỗi lần hoàn mãn Dụng nầy, phải thay đỗi qua Dụng khác. CHƠN THỂ nơi Dụng lưu chuyển vòng quanh, chúng sanh phải vòng quanh di chuyển, lầm lạc như thế.

Bồ Tát Đại Nguyện Độ Sanh, cốt đánh thức chúng sanh khỏi lầm lạc. Bồ Tát hành thâm Pháp Giới thâm nhập Pháp Giới tỏ rõ điều động Pháp giới, cứu giúp chúng sanh giải nghi, hóa nghi chấp trưởng thành Bồ Tát. Trải qua vô lượng vô biên cùng tận Công Đức, hồi hướng cúng dường Tam Thế Phật. Nương Công Đức. Dụng ĐỨC TÁNH Vị Tha, Tha Lợi không Tự Lợi, nên chi lý sự lầm lỗi nơi chúng sanh giới, Bồ Tát thứ tha trơn liền. Còn Dụng Công ra vào sanh tử không nhàm chán tử sanh, trưởng thành, phục diện MA HA TÁT. Bậc BỒ TÁT MA HA TÁT, sạch sẽ thấu đáo không còn năng sở ngã nơi Bồ Tát, thật tỏ năng sở ngã thảy đều NGÃ DỤNG, tuyệt mỹ vi diệu thay hàng MA HA TÁT! Đã trọn lành BÁT NHÃ, MA HA BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐA!

Con đường Hạnh Nguyện. Hành Dụng thật khó khăn vô cùng. Bồ Tát thực hiện bước đi nơi Bồ Tát Bất Khả Tư Nghị. Vì sao? -Vì Bồ Tát tu PHẨM HẠNH, thực hành HẠNH NGUYỆN, nên Bồ Tát tùy HẠNH Chúng Sanh, Bồ Tát NGUYỆN THỊ HIỆN ỨNG HIỆN HẠNH hợp hóa Hạnh, cứu độ chúng sanh, lần đưa chúng sanh giải trừ Pháp Giới Ngạ Quỷ hay Súc Sanh mà chúng sanh lầm lạc trở thành NHÂN THIÊN HẠNH. Vì Bồ Tát thật biết. Mỗi mỗi chúng sanh Hạnh không ngoài LỤC ĐẠO như: THIÊN Hạnh, NHÂN Hạnh, A TU LA Hạnh, SÚC SANH, NGẠ QUỶ cho đến ĐỊA NGỤC MÔN đều có HẠNH nơi mỗi ĐẠO HẠNH LỤC ĐẠO. Bồ Tát tùy CĂN hợp hóa, NHIẾP ĐỘ là như thế.

Phần HÀNH DỤNG Bồ Tát Hợp Hóa nhiếp độ chúng sanh. Hành Dụng so với Hạnh Nguyện thì Hành Dụng bước qua rất nhiều gây hấn, có KỲ CÔNG cùng CHỦ LỰC chịu đựng, CÔNG ĐỨC rộng rãi bao dung, trải qua phương pháp độ sanh KIÊN NHẪN, TINH TẤN VỊ THA TỪNG Giới. Vì sao? Vì nơi Hợp Hóa hòa giải nghi chấp chúng sanh, vì Tâm Thức chúng sanh vọng loạn không ngừng, Thọ Ngã Giã Tưởng ưa thích Được Mất Có Không, đầy đủ tư tưởng hợp bất hợp, tự sanh gai gốc, chống đối lẫn nhau, nên chúng sanh sống không an lành, cầu an lành tương lai hạnh phúc làm lẽ sống, về vị lai ít nghĩ đến, chỉ Tin các bậc Thánh Thần Chư Phật cứu độ. Dù có Tu Phật chăng vẫn tu với nguyện vọng, cầu xin van vái mê tín dị đoan, hơn cầu Chân Lý thực tế Chơn Giác. Nên chi phát nguyện chúng sanh, tâm chí nguyện vọng nào chăng nữa, khó thắng nổi cầu phước, cầu Danh, hơn Tha Lợi giữa chúng sanh đang sống.

Bồ Tát Hành Dụng thật biết tỏ rõ nghiệp chủng Tâm Thức, nhiều lớp vô số thứ bậc, thứ lớp nào chẳng hạn, vẫn Tín Dụng, đảo điên Thần Thánh Hóa, cầu nơi sự sống còn đầy vọng loạn cứu độ. Nhân Duyên nầy, sự cứu độ làm đường dây nhịp cầu, hướng dẫn chúng sanh từ mê lầm trở về Giác Ngộ. Vì sao? -Vì Hợp Hóa tối cần cho Pháp Độ, cứu độ chúng sanh giai thành Phật Đạo.

Lúc Đức Phật còn tại thế, phương tiện bằng phương cách Tín Ngưỡng, Chiêm Ngưỡng, cung kính, cúng dường, khai hóa tùy theo Tín Ngưỡng cung kính, lễ bái cúng dường đường lối Phát Tâm Lìa Ngã và Ngã Sở. Khi Đức Phật nhập Niết Bàn, Chư TỔ chiêm ngưỡng lễ bái Phụng Hành Bảo Pháp, hướng dẫn chúng sanh tín ngưỡng cúng dường làm Công Đức Phẩm. Kể thời Lục Tổ. Ngài Thần Tú xây dựng Tín Ngưỡng vẫn như trên, tăng thêm Tán Phách Tụng Tán Sớ Điệp Hành Lễ làm cho Tín Chúng có phần hào hứng chủ đích hợp hóa nương nơi đó tu hành cho đến ngày hôm nay, triển khai nặng về Sắc Pháp, kém về Y Chỉ Giáo Lý.

ĐẠO PHẬT. Hiện Bậc Tu Phật kể ra không hết, quá nhiều cấp đẳng, Tín Ngưỡng hòa Mê Tín, đứng chung đường Tu Phật, có nhiều Vị tu mất Y Chỉ, có nhiều bậc đang gìn giữ Y Chỉ, vun trồng pháp môn tu, không ngoài Tam Tạng kinh Lời Vàng hướng dẫn. Đồng nhau ra công dụng, đồng nhau Giới Hạnh, đồng nhau tu Đạo Đức, trường trai Thanh Tịnh Hạnh, chiêm ngưỡng cứu độ, chiêm ngưỡng hướng về Giải Thoát. Tại sao Giải Thoát không Giải Thoát? Mơ màng hai phương diện Giải Thoát không Giải Thoát, Chư Vị Thánh Tăng chưa Hoàn Thể hoàn toàn Giải Thoát.

Vì đồng Dụng, nên Thánh Phàm, chung cảnh chung Dụng, không bao giờ có pháp môn nào Ly Cách Giác Ngộ. Bằng Ly hay Diệt thảy đều sai. KHÔNG LẤY. CHẲNG BỎ, Giác Ngộ. Nếu nhận CHẤP vẫn MÊ, mà Vô Tư Tịnh Biệt vẫn LẦM, Tôn Chỉ Tịnh Độ vốn GIÁC TỊNH đặng ĐỘ mà thôi. Thánh Phàm chỉ hơn nhau Mê Ngộ.

THÁNH PHÀM. Cương vị Bậc Thánh. Tùy thuộc Công Năng hiện Giác mỗi Vị. Công Năng hiện giác đủ phương diện. Tu hành yếu kém phương diện nào, thời kém Hiện Giác, tùy mức tu ít nhiều không thể phân tách, sở chứng mỗi vị. Chẳng khác ngọn đèn nhỏ thì sáng hẹp, ngọn đèn trung sáng trung, ngọn đại sáng đại, đối với Bậc Thánh như thế. Tuy nhiên Phàm Thánh đứng chung Dụng không khác mà khác. Vì Bậc Thánh sống theo mức tu sống, theo Thánh Ý sáng soi đặng sống, có Cương Vị, Cương Lĩnh, cương vị cương lĩnh nầy, thâm nhập Đạo Tràng, chỉ có bậc Thánh ngang hàng nhau mới nhận được mà thôi. Kỳ dư giảng giải ra kẻ chưa có mức độ trình độ Thánh Tăng, không thể nhận được. Vì sao? -Vì mê phải nói trong cái mê, chỗ mê với nhau đồng thấy được, bằng đưa về Giác phải dụng Giáo Lý Giáo Hóa, phương tiện CHỈ DỤ may ra còn nghe đặng đôi phần. Nên kinh DUY MA nói: GẦN PHÀM PHU, KHÔNG MẤT THÁNH Ý, chứng tỏ Thánh Phàm chung Dụng, Thánh Ý Phàm Phu, khác hẵn nhau, do nơi Thánh đầy đủ năng lượng, chung khắp HOÀN CHÂN. Còn Phàm sống theo TÂM THỨC điều động, tối sáng mật mờ, tìm không ra lối thoát, đối tượng chướng đối lẫn nhau tạo nên sóng cồn thuận nghịch vô cùng tận, Sanh Diệt - Diệt Sanh. Chỉ có HỢP HÓA mới cứu vãn.

Vì sao? -Vì PHÀM THÁNH có hai điều trắc ẩn, THUẬN-NGHỊCH, HỢP HÓA - BẤT HỢP HÓA. Thánh Phàm cho đến, Thánh Thánh, Phàm Phàm, chưa đồng đẳng nhau, chưa giao cảm nhau, thảy đều vướng nơi trắc ẩn. Cùng nhau xây dựng cơ sở HỢP HÓA. Bằng chưa xây dựng, vẫn vướng nơi trắc ẩn. Nên chi GIẢI THÓAT - KHÔNG GIẢI THOÁT như thế. Phật nói: PHẬT biết PHẬT. Phật thời chung khắp Chư Phật, đồng cấp đẳng, QUÂN MINH Thượng, không còn cái Biết nơi Ngã Dụng, vì sạch Biết, tận biết, VIÊN MINH CHÁNH GIÁC, nên Phật cảm thông Phật. Cảm thông nó vượt tầm cái Biết, gọi là Không Biết mà Biết. Hai điều trắc ẩn trên do nơi, Một là: TƯỚNG hợp, TÂM THỨC chưa hợp, THUẬN nghe, NGHỊCH ghét. Hai là: TÂM hợp, TƯỚNG chưa hợp. Khi hợp về Tướng, lúc gần nhau chưa hợp về Tâm, tư tưởng lý trí bất đồng, trái nhau đủ chiều hướng, đương nhiên sóng cồn vướng nhau, lòng sanh trắc ẩn, lâm vào Pháp Giới muôn trùng, chỉ có HÀNH DỤNG THỰC HÀNH như: BỐ THÍ, TRÌ GIỚI, TINH TẤN, NHẪN NHỤC, tu BỐN DỤNG nầy giải nổi va chạm Pháp Giới Thuận Nghịch thảy đều an lành, đặng TRÍ TUỆ THIỀN ĐỊNH.

Trên con đường tu Phật, Thọ Pháp theo hướng dẫn lời Vàng Chư Phật, cứ mãi tu Phật Pháp, Pháp Phật, chưa mở giải cho nhau, cổi giải sợi dây ràng buộc lẫn nhau, đừng mong Giải Thoát. HÀNH DỤNG là con đường từ CỔ đến KIM, Chư Bồ Tát tán thán. Chư Phật từng kiểm chứng khi Ngài còn cương vị Bồ Tát, trải qua những cuộc Sanh Tử, Tử Sanh, vòng quanh Lục Đạo cho đến Tam Thiên, vết chân Ngài dẫm nát chỉ vì NHIỄM, KHÔNG NHIỄM, TỎ-CHƯA TỎ lai sanh vạn vạn kiếp. Vì sao? -Vì Hợp Nhiễm bị LAI SANH, Hợp BẤT NHIỄM chưa TỎ THẤU, Bằng Bất Hợp, Buộc Hợp tự sanh thù hận, lâm nơi VÔ MINH PHÁP GIỚI, giải giới nầy lâm giới kia, lộn vòng sanh tử. Duy chỉ TÂM KHÔNG QUÁI NGẠI. HỢP HÓA ĐỘ SANH. Bất Nhiễm Hành Dụng BẤT THỐI CHUYỂN. Giải Buộc đương sanh, TẬN DỤNG GIẢI THOÁT.

NAM MÔ TỐI THẮNG DIỆU ÂM PHẬT