–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

11. ĐẾN NAY NHÀ THIỀN SƯ HIỀN TRIẾT

17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 11101)
11. ĐẾN NAY NHÀ THIỀN SƯ HIỀN TRIẾT
Đến nay nhà Thiền Sư Hiền Triết, Thiền Sư đã từng dẫm nát, đã từng trải qua tứ phương năm hướng chung hợp Đạo Đời, Đời Đạo qua chẳng biết bao trở lực cùng tỏ rõ thế nhân, tự tạo lấy hiểu biết thật biết đến quá biết về với thân mạng, chẳng còn nói hai chữ hơn thua hay được mất, Nhà Thiền Sư Hiền Triết hay nghĩ đến hai câu:

Vết chân dẫm nát nhân Thiên Giới.
Lưu lại trần gian nửa đoạn đường.


Thiền Sư chẳng cầu tỏ, những gì về thoát lý, thoát chân, thoát vọng, thoát khởi, thoát tập, thoát nhiễm, những điều ấy đối với Thiền Sư thảy đều vô lý. Thiền Sư cũng không lấy chi làm lạ, chỗ tư tưởng suy diễn luận diễn, kiểm chứng hay quán chúng soi, điều hành vọng hoặc phân chia tỉnh nơi thân mạng, trí hóa soi, hàng ngày, dù cho Thiền Sư không bao giờ khởi nó vẫn Dụng chưa bao giờ Muốn nó vốn Hành những điểm này quá ư quen thuộc đối với Thiền Sư.

Vì sao? Vì đúng thời khóa, nó vẫn Thoát, đúng lúc an nhiên nó lại Suy... Đúng nơi hợp hóa nó Tự Quán sáng soi. Còn nơi phân chia tĩnh Tọa suy ngẫm chân nguyên mục đích nơi Thiền Sư nói lên lời cao đẹp, vạch rõ đường lối Chí Tôn Phật Thế, lúc Chí Tôn còn tại thế đã thuyết minh mà tất cả chưa hiểu đặng làm cho cán cân tu học chênh lệch hai bên, mất chân giá trị bảo pháp lời vàng tâm huyết.

Thiền Sư đã từng Trực Giác Tự Ngộ, nó không có chứng từ ngôn thuyết, nó tận thấu lời Chí Tôn trải qua ghi chép Tam Tạng Kinh Điển, không thiếu sót dư thừa vẹn vừa từng lớp lớp tu học. Kinh điển này có hai điều cần phải nhắc nhở cho tất cả những bậc tín tâm tu học. Thứ nhất kinh pháp phải mãi luôn theo Chư Vị Bồ Tát cốt nhắc nhở, thứ hai đưa đón những bậc phát tâm. Do hai điểm trên mà Thiền Sư ưa thích nhất. Ngoài ra Thiền Sư chưa bao giờ thêm bớt đường hướng Chí Tôn. Thành thử Tĩnh Tọa suy ngẫm không ngoài chân nguyên chủ đích nơi Thiền Sư cả.

Sự quen thuộc, quá ư quen thuộc đối với Thiền Sư. Mỗi buổi sáng tinh sương, Ngài ngồi bên dòng suối, an nhiên thanh thoát, kiểm chứng Tổng Trì tất cả, cùng tất cả, kiểm nhận Ngài đã từng qua những khúc eo nào trên con đường tu hành. Lúc khai hoang đặng, Thiền Sư miệng lẩm bẩm tán thán, có khi Ngài xoa đầu đập vế vun vai in tuồng nắm bắt bảo châu ngọc bích. Có một hôm Thiền Sư đứng lên đi vòng bảy vòng dọc ngang bờ suối, Ngài bước trên từng tảng đá hình trăm voi, xong đâu đấy tĩnh toạ an nhiên kiểm trì con đường Trung Đạo.

Thiền Sư tĩnh tọa rất lâu, khuôn mặt Ngài thay đổi từng lúc, có khi Ngài gật đầu hay mỉm cười in tuồng thỏa thích, Ngài nói: Tuyệt tác thay, an lành thay Chí Tôn Vô Thượng. Kể cả hàng bá thiên vạn triệu thế kỷ, cho đến ngày nay. Thế giới với con người sống trên mặt đất liền, cho đến Tiên Thần Thánh Hóa hay Thánh Triết Thánh Nhân, hoặc nhà Tiên Tri Vĩ Đại lần lượt ra đời, ngự trị đời chẳng biết bao thời cuộc đổi thay, thay đổi di chuyển không ngừng bấy ai là Bậc Nhân Thập Toàn, từ nơi ưu hoặc khuyết nó không ngoài Tương Đối Có Không là hai con đường lựa chọn mãi miết đổi theo xây lâu đài mộng đẹp trên lối sống tương sanh con đường tương đối, cho là được mất có không vinh dự, thật đáng buồn cười thay hư vọng?

Thiền Sư suy tưởng đến đây châu mày nói: kẻ ngu xuẩn nhất chính Ta. Kẻ hư vọng tham cầu mang Phật Đạo vào con đường lệch lạc mà công nhận tu cầu giải thoát môn. Ta hiếu kỳ lựa chọn một trong hai điểm Thanh Thô Thiện Ác. Ta ngỡ Thanh là Phật Đạo. Thiện tạo Giác Chân tu lấy một chiều, còn một hướng ta đành vứt bỏ, may mắn thay, nếu ta huân tập nung đúc Thiện Căn. Ta phải lầm tu nơi Phước Báo. Bằng không nhận thanh hương có lẽ lúc hình thành sa vào Tiên Đạo thì sao? Tuyệt tác thay. Hôm nay mới thâu nhận con đường Trung Đạo Tôn chính một con đường duy nhất, thâu nhận tất cả hai bên. Thiện ác có không mới tu đạt tuyệt đối thoát khỏi tương sanh mới điều hòa không chênh lệch. Té ra Phật Đạo tâm chí dung thông, tương đối chốn lầm than, tuyệt đối nơi giải thoát lành mạnh khỏi dị phân nào ngăn cách dị biệt nơi kinh điển đường Trung Đạo mà Đức Thế Tôn đã ấn chỉ trong thời hiền kiếp, đường hướng chỉ đạo cho tín chúng phải thực hiện hai bên, phải đồng hóa tương đối mà sở đắc tuyệt đối mới mong Giác Ngộ. Nó cách xa Bá Thiên Vạn Triệu thế kỷ trước, nó gần nhất đối với thế kỷ hai mươi này, thế mà chính ta đã lầm lẫn, thời làm sao các bậc tu hành tránh khỏi sự lầm lạc như Ta?

Thiền Sư suy ngẫm đến đây, Ngài thở dài nhìn bóng cây ngã bóng, Thiền Sư đứng lên bước đi từng bước một, Ngài nói: Ta ngu, chắc hẳn từ vô thủy đến nay tất cả con người thảy đều ngu hết, cho đến Chư Tiên Thiên vẫn phải mờ mê, dù có nói ra tất cả thảy đều cho Ta là kẻ đi chăn bò thuê mướn, cổ truyền Phật Đạo, nào có ngờ đâu. Đức Thế Tôn cùng Ta có một chí nguyện cứu vãng quần sanh hãy tu vào con đường Trung Đạo đoạt lấy tuyệt đối tương đồng mà chung hoàn Chánh Giác.

Thiền Sư suy ngẫm đến đây Ngài bèn chỉnh đốn y áo, quay mặt hướng Đông lễ bái bảy lần, Ngài âm thầm thưa gởi: Bạch Thế Tôn Vô Thượng, Ngài chính Bậc Chí Tôn vuông tròn chung khắp, đồng đẳng bá thiên vạn triệu, bá thiên vạn hạnh, vô lượng vô biên Công Đức Phật về với Đẳng Đẳng Tôn Chánh Giác, do đó cho nên dưới mắt Phật thảy đều đồng đẳng Như Lai, vô phân biệt tính, vô thọ chủng lai, vô hoàn thể giác, vô xứ xứ trụ, nay con xin kiểm chứng thừa lệnh thuyết minh, giúp đời nầy, đời sau nương Trung Đạo Tôn tu đoạt Giác Chân trùm khắp.

Cao quý thay dưới mắt Phật đồng đẳng quân minh bậc chánh giác là bậc toàn diện Chư Phật hiện toàn thân, từ một hơi thở cho đến lời vàng minh thuyết thảy đều hiện Phật đều xưng tán sát na vi trần Phật, không còn hai tướng, chẳng có chỗ kiểm chứng hai bên, Ngài còn ấn chỉ nơi kinh pháp vạn Hiệu Vạn Phật.

May thay Ta thực hiện hòa hợp, thực hành tự quán qua nhiều trở ngại nhiếp thu tu cầu Giác Tướng về với Như Tướng viễn thông, tận thấu mà tường tận Pháp Thân tỏ rõ nguồn phát hiện thị hiện sát na Phật, vi trần Phật, thanh quang Huỳnh Quang Phật. Mỗi Chư Vị thị hiện thảy đều do Công Đức vô lượng nơi Ta, chính Ta không ngoài ai là bậc đã xây dựng cho Ta, nếu đời này hoặc giả đời sau, lãnh hội đặng lời Ta đã nói trên, thực hành tự lực cùng tha lực, tự lợi và tha lợi đồng đẳng sự việc Chư Phật đã làm nay Ta phải làm, Chư Phật đã khai hoang đường hướng cho Ta, nay Ta phải có nhiệm vụ tha lợi cho những bậc khác, để báo ân Tam Thế Phật, gọi là tự độ cùng tha độ.

Thiền Sư vừa nói đến đây. Ngài ngửa mặt nhìn hư không in tuồng bày tỏ, sự lạc lỏng nhận chân với con đường tri kiến quá khó, mỗi một quan niệm nhỏ sai, xa xăm vạn dặm cách biệt nhau với con đường giải thoát vô tận cùng, duy nhất chỉ có hóa giải nương theo Trung Đạo bước lần Từ Bi Hỷ Xả liền trơn. Được mất không mừng hoặc buồn khổ, hơn thua chẳng lấy đó làm chứng từ. Có hay không xem đó nó đã từng lai vãng. Thuận nghịch do lòng mong muốn quan niệm mà ra, phải trái chưa hợp tình chưa hợp lý với mỗi con người. Ta thật biết, còn biết hơn dòng đời trôi dạt, các bậc tu hành hay phân đối mà mãi mãi không xong chạy theo hàng Nhị Thừa Tu chứng làm thế nào để minh tỏ con đường Trung Đạo Nhất Tôn, sở đắc Pháp Thân vẹn toàn Chánh Giác? Dù Ta có kêu gọi khuyến tu có hàng vạn lời kêu gọi, nó chẳng khác nào Tam Tạng Kinh Điển lời vàng Vô Thượng Chí Tôn đã từng phơi bày hơn hai nghìn năm mấy ai đã xem đến?

Thiền Sư Hiền Triết vừa suy ngẫm thuyết minh xong quay về chòi lá, dòng suối đá với trăm hình con voi êm lặng, sỏi đá lôm chôm cây rừng mát mẻ, ánh nắng vàng rạng rỡ lá rừng phe phẩy như chào đón Thiền Sư.

ĐỨC DI LẠC TÔN PHẬT
Khai Thị năm 1986,
Thiền Sư Bồ Tát Di Như ghi chép lại.