–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

2. MỖI MỘT PHÁP MÔN LÀ MỘT DỤNG CỤ CỨU CHỮA BỆNH MÊ LẦM

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 10616)
2. MỖI MỘT PHÁP MÔN LÀ MỘT DỤNG CỤ CỨU CHỮA BỆNH MÊ LẦM
NÓI ĐẾN TINH THẦN CAO QUÝ CỦA ĐẠO PHẬT thì khó diễn tả, khó tán thán, chỉ trừ ra có công năng tu tập, tùy khả năng theo trình độ hiểu biết đến giai đoạn nào thời giai đoạn ấy tán thán thôi.

Còn nói đến các pháp môn thật tối diệu khó nghĩ bàn. Vì sao? Vì mỗi pháp môn thật hành tu tập, chính là mỗi một dụng cụ linh động cứu giải cho một pháp giới. Cứ kể mỗi Nhân Sinh lầm chịu một pháp giới (hoàn cảnh) nhất định, ngoài ra còn phải chịu rất nhiều pháp giới (hoàn cảnh) phụ thuộc. Đem so tính tất cả nhân sinh đang sống trên vũ trụ nầy thì thật ra vô số, gọi là hằng hà sa số nhân sinh. Lại đem mỗi một nhân sinh làm bài toán nhơn một lấy trăm thời kể ra vô tỷ triệu pháp giới. Thế mà liền có hằng hà sa số vô tỷ triệu triệu pháp môn cứu chữa.

Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Ngài thật biết tỏ rõ tất cả chúng sanh trót lầm mê tạo thành Pháp Giới, phải chịu lấy một pháp giới nhất định, còn ngoài ra rất nhiều pháp giới phụ định trong cam khổ, nên phải làm Chúng Sanh Giới.

Từ Vũ Trụ đến Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, chỉ vì Duyên Khởi thọ sanh nơi Tướng Phần mong cầu nơi Chánh Báo Pháp Giới, Chịu Báo Pháp Giới. Sự lầm mê nguy hại nơi Sanh Tử Luân Hồi như thế nào, Ngài thật biết tỏ rõ, vì lòng Đại Bi mà diễn giải nơi Tam Tạng kinh điển chung gồm cứu độ cho tất cả Pháp Giới không thiếu sót, miễn chúng sanh thật hành tu tập liền đặng giải thoát Thật Chứng. So trên thì làm thế nào nói lên cho đúng với tinh thần Tối Thượng cứu giải vô biên Pháp Giới của Phật Đạo.

Những tinh thần cao quý, yếu điểm tối thượng đã nói trên, nên chi Pháp Phật rộng rãi bao dung vô biên khó kể. Cứ mỗi một lời Vàng nơi Kinh Pháp Chí Tôn giải cứu độ mê lầm đến 84.000 vị tu hành trong một năm vương chấp. Riêng mỗi vị như thế có đến 100 lần nghi chấp, phá đặng chấp rồi lại nghi trong một năm, thật là tinh thần cứu cánh Tối Thượng vô kể. Kinh Pháp là CẨM NANG thường nhắc nhở lần đưa các bậc tu từ khởi đầu đến tận cùng Chánh Giác. Kinh Pháp chính con đường Chỉ Đạo Bất Diệt. Khi bậc có Thiện Chí tu hành thì kết quả hiện tại, vì vậy chư Bồ Tát nguyện thực hành tu tập rốt ráo thành Phật. Kinh Pháp đầy đủ LUẬT LUẬN tương song, TƯỚNG TÁNH đồng nhất để chỉ bày. Bậc tu đứng trước thời nào tu vẫn Sở Đắc, thời nào bậc tu hành có thiện chí quyết tâm thì thời ấy là Chánh Pháp chứng tri thật sự. Đương thời Chánh Pháp nhưng bậc tu chưa quyết tâm thiện chí thì vẫn phải chịu Mạt Pháp đối với Kinh Pháp.

Đối với Bảo Phẩm Kinh Pháp, Đại Bồ Tát thời quá khứ đồng nguyện hộ trì, nên chi có một linh động tối diệu đáng kể. Linh động tối diệu ấy, thường ứng trực trước giờ phút để giúp đỡ các bậc tu Thiện Chí nhất tâm tu cầu được như ý nguyện, Kinh Pháp lại những nỗi khó khăn nan giải đối với bậc tu. Khi Sở Đắc Chân Không liền diễn giải Chủ Quán Tam Muội Pháp Môn đến Hành Thâm đoạt Bát Nhã, nếu chưa rốt ráo có mỗi một khởi điểm nào vội Thọ Ngã thành Phật liền vương vào PHẬT GIỚI QUỐC ĐỘ.

Phần trên diễn giải Lý Sự Tương Song, tinh thần cùng mỗi Pháp Môn là một dụng cụ cứu độ mê lầm cùng tu chứng hiện tại đối với bậc Thiện Chí Quyết Tâm, tinh thần hướng thượng nương theo con đường Bồ Tát Nguyện để tu. Đến phần giữa nói rõ Thọ Chấp, Trụ Chấp nơi nào thì bậc tu phải chịu đang nằm nơi Pháp Môn ấy mà Tu Chứng an trụ với Chứng Tu chưa rốt ráo. Đồng thời chỉ rõ Kinh Pháp chính là CẨM NANG BẢO PHÁP.

Sau đây nêu lên tinh thần một vài quyển Kinh để các bậc tu nhận hiểu yếu điểm phẩm lượng của sự chỉ dạy Kinh Pháp thật là Bảo Phẩm vô lượng Đại Bi chư Phật giải Mê, phá Nghi Chấp Tối Thượng:

Kinh Duy Ma là quyển Kinh hóa giải. Khi bậc tu lầm nhận an trụ hoặc giả mơ màng vấp phải quan niệm Định Tưởng nơi mình chênh lệch, nặng nhẹ mỗi một bên trở thành chưa đúng với đường tu, chưa hợp với tinh thần Pháp Môn Giải Thoát. Ví như: Say Đạo dãi đải đời hay chìm đắm nơi Đời chưa có tinh thần Đạo hoặc nặng Thánh chê Phàm, hay tu Thiền thụ Thiền, tu Tịnh thụ chấp nơi Tịnh, làm cho đường tu trở thành Chủ Thủ mà chẳng đến nơi rốt ráo Giải Thoát.

Đối với Đạo Phật, bậc tu Phật căn bản là phải tu Pháp Môn Giải Thoát. Tu Pháp Môn Giải Thoát tư thế gìn giữ quân bình như: Trí Tuệ Hạnh Nguyện Viên Dung, Giáo Lý Đạo Đức chẳng thiếu, Thiền Tọa Trí Tuệ không hai, đó là Pháp Môn Giải Thoát. Bằng chưa có quân bình như trên hãy còn đang nặng nhẹ không sửa sang, thì việc tu cầu kia gọi là tu Phước Báo Nhân Thiên. Do như thế nên Kinh DUY MA đứng lên chỉ lời hoá giải khỏi bị chấp mê đặng đến nơi tường tận. Trong Kinh Duy Ma còn có một Phẩm chỉ rõ các bậc tu đã thành tựu đến mức Bồ Tát mong an trụ, thời Kinh ấy mới chỉ vào Phẩm “Bồ Tát lãnh lấy cõi Phật,” cốt để Bồ Tát thực hành Hạnh Nguyện Lý Sự đồng song, tu đúng với Pháp Môn Giải Thoát. Các bậc tu xem như sau nhận định:

Ông XÁ LỢI PHẤT tu Thiền THỤ THIỀN, gặp Ông DUY MA bèn bảo: “Ông chớ ngồi yên như thế mà được yên. Vì sao? Vì chừng nào chúng sanh (Chúng Sanh Tánh) đặng yên thì chừng ấy Ông mới yên...” Làm cho Ông Xá Lợi Phất thức tỉnh Giác Thiền. Từ nơi Thiền Tịch Tịnh Sở Đắc Như Lai Thiền soi sáng Thân Tâm thanh tịnh mới hay rằng chẳng phải thụ thiền suy tưởng mà Tỏ Ngộ.

PHẨM A NAN LẤY SỮA:

Ông A NAN chưa nhận được nơi Chánh Báo Giác Tâm, chỉ dùng nơi Thân Sắc Tướng Phần, mới có quan niệm đức Thế Tôn Như Lai bệnh, nên chi gặp Duy Ma giải nghi bằng cách vặn hỏi, làm cho A Nan lý bí. Sau một hồi mới nhận rõ Chánh Báo Vô Thượng Chí Tôn không còn nghi ngờ nữa.

PHẨM ĐẠI CA DIẾP:

Đại Ca Diếp đi khất thực chưa chu đáo quân bình, lấy Tướng Phần phân biệt. Gặp Duy Ma nói lên Pháp Công Đức Bình Đẳng Bất Nhị, Ông Ca Diếp tỏ thông Đức Tánh liền Sở Đắc Bình Đẳng Tánh Trí. Kinh Duy Ma là mỗi một tiếng trống thức tỉnh giữa các bậc tu đương cơn dừng trụ, chớ chẳng phải xem Kinh Duy Ma, Pháp Duy Ma mà Hoàn Giác. Kinh Duy Ma hóa giải tuyệt mỹ khó nghĩ bàn.

VỀ KINH THỦ LĂNG NGHIÊM:

Về Kinh THỦ LĂNG NGHIÊM, đức Thế Tôn, Ngài giảng nói tất cả về Vọng Tâm suy tưởng nơi Tướng Phần, Lý Đoán năng biệt Bị Biết. Ngài dụng Triết Học, Khoa Học, Hình Học Siêu Thoát Tối Thượng để giải Nghi, phá Ngăn Chấp tuyệt mỹ hoạt bát để cho phơi bày Tâm Thức bậc tu hành nhận rõ nơi Chủ Thủ của mình, đặng nhận biết nương theo Tâm Giác tu đến GIÁC TÂM mà Sở Đắc BẢN THỂ CHƠN TÂM.

Phần Ông A Nan thưa gởi toàn những điểm nghi ngờ nơi năng sở kiến tri vọng thức, cốt làm gương cho các bậc tu hành để tránh khỏi năng phân bị biệt của mình mà biết nhận định Tâm Giác, thật là một bộ Kinh đáng kể, lối giải thích của Tâm Thức tuyệt pháp.

Sau đây nói lên một công trình vĩ đại của những Bổn Nguyện Diệu Dụng Chư Phật, Hành Dụng chư Bồ Tát Nguyện cốt yếu nghiêng mình tán thán để các bậc Tu Hành nhận định rất có lợi cho con đường tu tập.

Khi các bậc tu lấy tinh thần Hướng Thượng, nhờ tinh thần ấy mới nhận định được Bổn Nguyện cùng với Hạnh Nguyện của chư Phật, chư Bồ Tát đang đồng xây lâu đài Bảo Pháp. Lúc bấy giờ các bậc tu không thể nào ngồi yên, phải giúp đỡ cho những kẻ thiếu Đạo Đức, thiếu Trí Tuệ, thiếu Khả Năng tu tập, đó gọi là Hạnh Nguyện, đồng nguyện chư Phật và chư Bồ Tát chỉ vì lòng Vị Tha Đại Nguyện không ngừng cốt đưa Chúng Sanh thoát khỏi nơi Sanh Tử, nên chi mới đồng nguyện như sau:

* ĐỨC ĐÔNG ĐỘ DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG NHƯ LAI nguyện cứu độ chúng sanh đương khi lầm lẫn, nguyện đưa về TỰ GIÁC.

* ĐỨC TÂY ĐỘ A DI ĐÀ PHẬT nguyện cứu độ các chúng sanh đương thời lầm lẫn, liền được Vãng Sanh chốn lầm lẫn ấy mà đến nơi thoát nghiệp lầm lẫn. Sau khi chưa thành tựu hãy còn mảy may nào nguyện đến thời LÂM CHUNG đưa về TÂY ĐỘ CỰC LẠC gọi là TỊNH ĐỘ.

* ĐỨC BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT nguyện chỉ đạo Tối Thượng, nêu cao BA ĐỜI PHẬT, cứu độ chúng sanh thoát khỏi SANH, TỬ, BỆNH, LÃO, KHỔ, TRI KIẾN GIẢI THOÁT.

* ĐỨC QUÁN THẾ ÂM nguyện thị hiện vạn vạn thân cứu khổ cứu nạn, từ Tịnh, Bất Tịnh, Tà Ma, Ngoại Giáo Sở Cầu liền được Như Ý Nguyện.

* ĐỨC ĐẠI THẾ CHÍ nguyện cứu độ chúng sanh suy kém Đức Trí, làm cho chúng sanh được Đại Trí Tổng Trì tu đến Bất Thối.

* ĐỨC PHỔ HIỀN HẠNH nguyện cứu độ chúng sanh tu không ngừng nghỉ, bảo trì Kinh Pháp. Nếu Chúng Sanh sanh phải thời kỳ Trung Pháp, Hạ Pháp thảy đều cứu độ Đại Hạnh không ngừng, được Tri Kiến Giải Thoát Nguyện.

* ĐỨC VĂN THÙ SƯ LỢI PHÁP VƯƠNG TỬ nguyện đem Trí Tuệ Tổng Trì Đà La Ni cứu giúp Chúng Sanh không bao giờ ngừng nghỉ. Chúng Sanh giữa thời nào cũng đặng sự Phổ Chiếu giúp đỡ đến Giải Thoát hoàn toàn.

* ĐỨC DI LẠC TÔN PHẬT nguyện gánh vác tất cả các Pháp để Chúng Sanh được thảnh thơi tu hành, nguyện đem tất cả BẢO PHÁP đương thời Hạ Lai cứu độ Chúng Sanh, đưa tất cả Chúng Sanh tu tập Pháp Môn SẮC, THINH, HƯƠNG, VỊ, XÚC, PHÁP mà không Nhiễm, đặng Tự Tại Vô Ngại đến Tổng Trì Đà La Ni Tạng, TRI KIẾN GIẢI THOÁT.

* ĐỨC THANH TỊNH DIỆU PHÁP THÂN TỲ LÔ GIÁ NA PHẬT nguyện Diệu Hóa Hành Dụng, Ứng Thân từng lớp lớp cứu độ Chúng Sanh đủ phương pháp nguyện. Làm cho Chúng Sanh khởi Đại Tâm, đưa cho Chúng Sanh Thọ Ký từng lớp, Bảo Trì DIỆU PHÁP LIÊN HOA KINH, Phụng Hành Bá Thiên Vạn Ức Phật, hằng hà sa số Phật, Bảo Pháp Đại Thanh Tịnh Bất Diệt. Lúc bấy giờ ĐỨC ĐẠI NHỰT NHƯ LAI PHẬT nguyện: Đức Thanh Tịnh Diệu Pháp Thân Hành Dụng Ứng Thân. ĐẠI NHỰT NHƯ LAI PHẬT MẬT PHÁP DIỆU HÓA BẤT DIỆT, cung đốn tất cả Bá Thiên Vạn Ức PHẬT, giúp đỡ Chúng Sanh thành Phật, hằng hà sa số PHẬT, ẨN HIỆN ĐỒNG ỨNG HIỆN.

Trên đây mới nêu sự Diệu Dụng cùng Đại Nguyện Hành Dụng chư Phật, chư Bồ Tát mới có một phần nào, còn rất nhiều phẩm nguyện, cốt để các bậc tu nhận định chư Phật, chư Bồ Tát, đối với lòng vị tha cứu độ, đối với Đại Bi giúp đỡ chúng sanh với Mục Đích Giải Thoát.

Khi các bậc tu hành nhận định biết được tất cả chư Phật đã Diệu Dụng, chư Bồ Tát Hành Dụng chỉ với mục đích cứu vãn Chúng Sanh, thì các bậc tu phải Hạnh Nguyện, phải thật tu, thật hành để báo ân chư Phật, để vãng sanh lấy Nghiệp Quả Mê Lầm mà tròn Chánh Quả với Chân Phật Tử. Nói đến Diệu Dụng Hành Dụng nơi lâu đài Bảo Pháp chư Phật, chư Bồ Tát đồng xây, thì thời nào vẫn có sẵn THỂ HIỆN ĐỘ SANH để đón nhận, kiếp nào cũng có bậc Giác Ngộ đón chờ. Với chân tình duy nhất Vĩ Đại, với một mục đích chu toàn cho Chúng Sanh Tri Kiến Giải Thoát.

Lúc các bậc tu hành quyết tâm thiện chí thật tu, chịu gánh vác giúp tất cả những kẻ chung quanh mình được Thiện Căn, Lễ Bái, Giải Khổ, Trừ Mê không nhàm chán, khi bấy giờ mới thật biết: MỖI PHÁP MÔN CHÍNH LÀ MỘT DỤNG CỤ CỨU CHỮA BỆNH MÊ LẦM, đó chính là Cúng Dường Báo Ân vậy.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN