–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

7. VŨ TRỤ ĐỐI VỚI CON NGƯỜI

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 10888)
7. VŨ TRỤ ĐỐI VỚI CON NGƯỜI
Vũ Trụ đối với con người cùng vạn vật, từ hình sắc, đến chưa hiện hình sắc thảy đều nhiếp thu sắp xếp nơi Hàm Chứa Kho Tạng. Vũ Trụ lại là Đại Khoa Học Siêu Đẳng, Đại Triết Lý Thượng Đẳng, tất cả những gì trong vũ trụ Tam Thiên Thế Giới Vũ Trụ thảy đều Thượng Đẳng tất cả.

Vũ Trụ trợ giúp cho con người cùng các sinh vật có cái Nghe, Thấy, Biết tinh nhuệ thần thoại Siêu Nhân, Siêu Thiên, Siêu Tiên - Thần mà chính con người cùng các nhân loại không hiểu chi cả ngỡ nơi ấy là của mình.

Thân mạng con người khi kết hiệp đầy đủ liền có cái NGHE, THẤY, BIẾT, nhờ Nghe, Thấy, Biết làm đường dây liên lạc giữa con người với vũ trụ, sự tương quan mật thiết, nơi khẽ động giao cảm trong con đường giây ấy không sai chạy, có những gì Vũ Trụ diễn tiến vũ trụ phát sinh, vũ trụ hóa giải thảy đều tương ứng nơi con người với Vũ Trụ.

Nhưng đối với con người hiếm bậc đã biết. Họ tự đem tư tưởng cái Nghe, Thấy, Biết nhịp nhàng với vũ trụ sai chạy khắc biệt, trở thành quan niệm Tư Hữu, đương nhiên nó phải bị riêng rẽ hai khối VŨ TRỤ với CON NGƯỜI.

Từ chỗ sai nầy đến chỗ lầm kia làm sao hiểu biết Chân Đế Vũ Trụ Con Người đồng nhất. Nên chi con người cứ theo tư tưởng sai biệt mà cho là tư tưởng nơi suy tưởng đúng, do đó mới nhìn Vũ Trụ làm đấng Thượng Đế ban lành hoặc ông Trời nhỏ phúc, trở nên quá nhiều màu sắc, quá lắm quan niệm theo ý thức mình đối với Vũ Trụ Nhân Sinh, đối với lý trí giữa con người với con người tranh đấu.

Đạo Phật cũng phải chịu chung nơi quan niệm của con người trong thế hệ nầy. Chớ con người nào có hiểu Đạo Phật đứng ngoài tất cả, lại nhìn chung tất cả mà đặng cái NGHE THẤY BIẾT chung cùng với Vũ Trụ CON NGƯỜI ĐỒNG NHẤT. Đạo Phật đã nói rất nhiều, nói rất rõ ràng cốt cho con người hiểu biết Vũ Trụ với Con Người. Nhưng càng nói nhiều bao nhiêu lại càng rắc rối bấy nhiêu, vì bị trong vòng Lý Đoán của con người sanh ra rối loạn. Chỉ vì con người chưa nhận định căn bản để mà nhận định, nếu con người có tỏ rõ nơi nhận định căn bản, liền biết nhận định đến Cơ Bản mà Tri Kiến Giải Thoát, đây là lời nói rất thiết thực chân thật đọc giả nên lưu ý.

Đạo Phật tìm phương thức để cho con người chính mắt họ đã trông thấy Vũ Trụ là một Kho Tạng hàm chứa từ HÌNH SẮC đến chưa có hình sắc thảy đều sắp xếp trong Kho Tạng, cốt con người hiểu biết tường tận đoạt đến NHƯ LAI TẠNG, nhờ trí tuệ thoát siêu mà hoàn toàn giải quyết vũ trụ.

Nên chi mới trao cho con người cố tạo cho đặng CẶP MẮT THIỀN SƯ, gọi là NHƯ LAI NHÃN TẠNG mới có thể nhìn nhận lời trên nói chân thật.

Khi con người Khởi Sinh tư tưởng, tư tưởng khởi sinh, tư tưởng bị diệt đó cũng gọi là chiếc máy nổ chưa có hướng định, tư tưởng tư duy gọi là tư tưởng cầu an. Nơi tư tưởng nó có muôn ngàn lối nơi nó, nó tùy theo Bản Năng Khả Năng một khi tư tưởng có định hướng thì nó mới hành sự, gọi là: TƯ TƯỞNG LÀ MẸ ĐẺ HÀNH ĐỘNG.

Con người muốn đặng Cặp Mắt Thiền Sư, ít nhất phải theo Pháp Môn THIỀN đưa tư tưởng có hướng định, đem con người vào một lối Nghe, Thấy, Biết có tiêu chuẩn, làm con người kia thành một chiếc máy Ra Đa thu nhận, vì con người trót đã lạc hướng Vũ Trụ cùng con người. Thiền Sư vừa nói đến đây, lại vừa hỏi cùng với giải đáp như sau:

“LÀM THẾ NÀO ĐƯA TƯ TƯỞNG CÓ HƯỚNG ĐỊNH?”

Muốn đưa tư tưởng có hướng định, trước tiên hãy ngồi xóa hết tư tưởng, cho thân tâm rỗng rang đương nhiên không khởi tư tưởng, nhưng trước mặt vẫn nhìn thấy. Nơi thấy ấy bất luận thấy chi cũng được, gọi là: Không tưởng mà tưởng, không thấy mà thấy, miễn sao cái thấy không khởi, miễn sao cái tưởng không khởi, vì có khởi tức nhiên cái khởi thuộc về VỌNG, không khởi đương nhiên có tư tưởng, đương nhiên có nhìn thấy thì mới bước vào nơi thật thể thừa hành vũ trụ để mà thấy, để mà tự biết, đặng mà đặng nghe.

Các ông cũng nên nhận định rằng: Nơi trực thấy, nơi tự biết, nơi đặng mà đặng nghe không có nơi ràng buộc vọng khởi, vì sao? Vì tư tưởng khởi sanh liền đó tiếp diễn khởi diệt, hai nơi sanh diệt thảy đều có nguồn vọng khởi, thảy đều sai lầm tư tưởng. Nếu trường hợp các ông gặp phải diễn cảnh nào hoặc giả đứng trước một người nào chẳng hạn mà các ông dùng khởi sanh để quán xuyến thời các ông bị sai thấy, vì nơi thấy trong lý đoán khởi sanh vọng tưởng, trở thành bị sanh liền có Đối Tượng, bị sanh nghi ngờ, bị sanh đố kỵ, bị sanh vướng vào Cá Tánh Cá Nhơn. Do lẽ ấy nên chi những bậc Quang Minh Chính Đại nhìn bằng đôi mắt quân minh vô tư quán sát, cốt tránh khởi sanh đối tượng nghi ngờ.

Khi các ông thực hành hoặc Tu Thiền Tọa xóa tư tưởng đến nơi, không tưởng mà tưởng, đoạt đến mức đương nhiên không ràng buộc THƯỜNG TƯỞNG đến ĐỊNH TƯỞNG, định tưởng nầy gọi là BỒ TÁT ĐỊNH. Còn hàng Tiên, Thần đến các bậc tu tiên dùng ĐỊNH TƯỞNG KHỞI ĐỊNH, huân tập Định mà thành. Hai lối Định đồng một văn tự, nó khác với hành sự tu hành.

Đối với con người đa số đã sẵn có lối Bất Chợt Thấy, đương nhiên Biết, chớ chẳng riêng gì bậc tu Thiền mới có, bậc tu thiền cùng với con người chưa tu có khác hơn là nhẹ thấy, nhẹ biết, cùng với nặng thấy chậm biết đó thôi. Khi con người lối Thấy bất chợt, trực biết tự nhiên cho đó là LINH TÁNH hay TÁNH LINH cũng thế. Chớ nào ngờ: PHIM ẢNH vũ trụ đã thu nhiếp sắp xếp hàng trăm năm hoặc hơn thế nữa, nay mình chợt thấy. Ngày nay Khoa Học đã tìm ra được loại Phim Ảnh nầy, nhờ như vậy nên mới sáng tạo vệ tinh chụp hình lúc cần đến đỡ tốn hơn là thu ảnh vũ trụ đã chụp.

Nói đến sự lần tiến nơi con người, sự khôn khéo kỹ thuật thẩm mỹ con người phát sanh, có lắm bậc lưu ý từ một khởi điểm có triển vọng phát sanh, liền khai thác khởi điểm nương theo thực hành đoạt đến đích phát triển một món vật dụng. Kể từ cái Thấy trước cảnh đẹp họ sáng tạo đặng chiếc máy ảnh, sau phát triển đến Phim Ảnh làm cho cảnh vật linh động,đến sau thu tiếng nói nhịp nhàng nơi phim ảnh, đến những cuộn băng thu thanh tiếng hát lời ca Sự phát triển kỹ thuật khéo léo thẩm mỹ nơi con người không kể hết đặng.

Nếu bậc có ý trí nhìn vào món hàng Nhân Tạo nó có cái cao đẹp khác nhau, nó có trình độ tiến hóa mỗi nước, mỗi người sáng tạo hoặc phát triển. Khi nhìn đến Thiên Nhiên sáng tạo, thiên nhiên cấu kết từng hạt cát đến viên sõi qua các dãy núi đều có thẩm mỹ, đều có kỹ thuật, đều có linh động mỗi nơi khéo léo không thể nào nói đặng.

Con người sáng tạo phát triển, Vũ Trụ cung cấp nguyên liệu, vũ trụ hỗ trợ cho con người, con người đặng khôn ngoan lần tiến nhờ vũ trụ khai thông nguyên liệu, nhờ khởi điểm phát sanh, nó cứ thế tiến mãi đến chừng con người tiến về sản xuất, về năng lượng phát triển tận cùng của con người liền bị diệt vong xóa mờ tất cả. Do tại sao bị diệt vong? Do năng lượng có chừng, số lượng kết hợp hóa sanh phát triển có mức, con người vì cạnh tranh cứ mãi tiến, cứ mãi đi đi đến mức cùng bị vong diệt.

Đứng chung trong Vũ Trụ có Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, các cõi Tiên, Thần, Rồng, Người từng lớp lớp. Đứng chung Hoàn Cầu có các nước Anh, Pháp, Nga, Mỹ, Trung Quốc, Việt Nam cùng các nước khác. Đứng vào một nước có từng giai cấp, từng trình độ, từng lớp khôn dại, giàu nghèo, đó là một sự thường của Vũ Trụ.

Nhược bằng trong Vũ Trụ có Phật Quốc không chưa phải là vũ trụ mà là Phật Quốc. Nếu đứng trong Hoàn Cầu có một nước nào đó không, ngoài ra không có các nước thời gọi là Nước Đó chớ chưa phải hoàn cầu. Bằng một nước kia có một lớp người, một giai cấp không từng lớp khác thì nó như thế, nó cũng gọi là lớp con người chớ chưa phải một nước, đó là sự thường kết nạp nó như vậy.

Nói đến Vũ Trụ với con người, con người chưa bao giờ biết đặng vũ trụ có hàng Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới. Mỗi Thế Giới Tiên, Thần mức sống tầm sống vật dụng tinh xão tốt đẹp gấp ngàn lần thế giới con người. Sự linh động thông thái mỗi lớp cao kiến, mỗi tuần trời, mỗi Cõi, mỗi Cảnh Giới đều có Chế Độ sự nghiệp khác nhau, vì hiểu biết bất đồng nên nó có như thế. Thế Giới con người cùng các Thế Giới chư Thiên, chư Tiên khó biết nhau, khó hiểu nhau, khó gặp nhau, không khác nào mỗi Thế Giới là một giống vi trùng trong Thân Thể, trong thân thể có bao nhiêu giống vi trùng không bao giờ nó biết nhau, không bao giờ nó chung nhau một cái sống, đối với Thế Giới con người cùng các Thế Giới cũng thế.

Đứng về Vũ Trụ sanh mà nói, cũng được gọi là Thiên Nhiên Sanh, thì chỉ có hóa sanh kết tạo mà thành. Sự kết tạo thiên nhiên chung gồm đủ chất trong Vũ Trụ hóa sanh một giống. Cho nên một giống cây kia, cây ấy đã có Cái Biết, nếu nó không biết làm sao nó lại hút màu mỡ để nuôi cây thành trái? Khi cây đó héo khô đến mục nát tự sanh con Mọt, chính con Mọt là cái biết thoát ra khỏi cây. Thật ra tất cả hiện vật trong vũ trụ thảy đều nơi vũ trụ hóa sanh, nên chi chất nào con người kết hợp đều có sẵn Chất Hóa chớ con người làm sao sáng tạo chất hóa? Con người chỉ lấy hiện vật có sẵn kết nạp với nhau gọi là Biến Chất. Dù cho con người có tiến bộ đến đâu, khám phá vũ trụ, dạo khắp hành tinh, không ngoài thu nhặt hiện vật nơi hành tinh đem về thực nghiệm, nào biết được PHI VẬT là chất chưa hóa sanh ra hiện vật. Chỉ trừ ra, con người dùng Trí Tuệ khám phá thân mạng, lúc khám phá xong chừng ấy mới tỏ rõ Vũ Trụ.

Khi con người đã có Thân, thì thân ấy bị vũ trụ hóa sanh, bị toàn chất trong vũ trụ kết hợp thành thân, liền phải bị sống trong thế hệ của con người cho nên con người tài giỏi, tiến bộ đến đâu chăng cũng có quyền Biến Chất hay Hóa Chất chớ không thể sáng tạo Hóa Sanh.

Cũng như con người đã bị sắp xếp vào giai cấp thì con người đó có thể vượt qua đủ trở ngại tiến lần lên từng giai cấp gọi là BIẾN CHẤT hoặc Hóa Chất chớ không thể HÓA SANH thân khác được. Dù cho con người đó vươn mình hiểu biết Siêu Đẳng thành Phật chăng thân thể vẫn y nguyên chờ Viên Mãn nhập Bát Đại Niết Bàn mới Hóa Sanh Bát Đại.

Bản Thân thuộc về bản chất con người có thể biến chất không thể Hóa Sanh. Duy có Trí Tuệ mới có quyền HÓA SANH. Thiền Sư nói đến đây ngưng giây lát nói tiếp:

“Các ông cũng nên biết, tại sao Trí Tuệ có đủ quyền hóa sanh còn Thân Mạng không thể hóa sanh?

Trí Tuệ thuộc về NHƯ LAI TÁNH, còn thân mạng thuộc về Phật Tướng. Phật Tướng có quyền nâng các ông từ phàm phu đến Phật Tướng gọi là Biến Thể chớ chẳng phải là Hóa Sanh. Còn Như Lai Tánh nâng các ông rốt ráo viên tịch hóa sanh Niết Bàn.

Nếu các ông dùng Trí, trong giờ phút nào đó, các ông chủ quán mình là Lãnh Tụ Hoàn Cầu, bá vạn binh sĩ, hai hàng quan quân, không ai đến bắt các ông cả. Nhược bằng dùng lời nói đến thân thể các ông liền bị điên rồ, cuồng vọng lại còn hại đến mạng thân.

Các ông nên lưu ý, Trí Tuệ sáng soi tư tưởng kiểm điểm hành sự đã qua cùng sắp đến, tư tưởng sanh diệt chung khắp mọi người và chính mình vẫn đang chạy theo tư tưởng sanh diệt ấy. Tại sao mình vẫn theo tư tưởng khởi sanh diệt mà mình nhìn thấy con người một bên mình có tư tưởng, mình biết đặng tư tưởng nơi họ? Tại vì chính mình đang theo một GIẢ TƯỞNG khác với Giả Tưởng bên kia thành ra nhìn thấy. Nếu đồng một Giả Tưởng thì không thấy. Nếu như chính mình đang ưa thích thân cận với một người nào đó, mình nhìn thấy họ với mình đồng phải, đôi lúc mình nhìn họ có chỗ trái với mình, thì các ông cũng nên soi lại! Họ vốn nhìn nơi mình cũng đồng như mình nhìn họ. Đó gọi là đồng một TIỂU NGÃ sai lệch khi Giả Tưởng khác nhau nên mới thấy như thế.

Trên đã nói mỗi một con người có BÁ THIÊN VẠN ỨC TIỂU NGÃ GIẢ TƯỞNG, con người thường bị tư tưởng Giả Tưởng sanh diệt, từ nơi TIỂU NGÃ nầy đến Giả Tưởng nọ không ngừng, nên dụng Trí Tuệ soi từng TIỂU NGÃ của một kẻ cố thủ cho quan điểm nơi mình là đúng, đến kẻ kia lại có một TIỂU NGÃ khác hơn vẫn cho mình là phải. Kẻ kia nhìn kẻ nọ phê chỉ khen chê. Các ông thử nghĩ mỗi người đều mang vào mình bá thiên vạn ức Tiểu Ngã, hết tiểu nầy đến tiểu khác mà gay cấn nhau mãi, khi hiệp lúc tan từ tư tưởng đến cử chỉ nó cứ mãi phân trách, nó cứ mãi dị biệt quanh quần tìm chẳng ra lối thoát.

Khi con người có Trí Tuệ lần qua các Tiểu Ngã, lần rõ biết đặng Giả Tưởng là bề vỏ của Tiểu Ngã. Từ nơi hiểu biết nhỏ hẹp, đến lúc tỏ rõ lớn lao không còn dùng trí tuệ nữa mà chỉ duy nhất nhiếp thu cho rõ ràng bá thiên vạn ức Tiểu Ngã với Giả Tưởng, liền được gọi là ĐẠI TRÍ, cũng đặng gọi là Bồ Tát Trí vậy.

BỒ TÁT TRÍ phải thi hành cốt tỏ rõ những Giả Tưởng của mọi người, tứng lớp lớp người sống theo Giả Tưởng nó như thế nào, tự nó mơ ước ảo huyền đòi hỏi ra sao? Nếu nó hành sự thì tác tệ như thế nào? Bằng nó phát ngôn ý trí Giả Tưởng nơi nó, nhiều người hưởng ứng nó vui mừng ra sao? Bằng họ không hưởng ứng nó tự sanh hờn giận ghét vơ hoặc bắt bớ đánh đập như thế nào? Gây ra Nghiệp Quả, Căn Quả ra sao? Tất cả Giả Tưởng Bồ Tát lìa BẢN NGÃ, TIỂU NGÃ mà quán sát, mọi người cùng với chính thân mạng mình, đặng thâm nhập thật biết sau khỏi lầm nơi Giả Tưởng Sở Đắc Pháp Giới Hành Thâm.

Khi Bồ Tát sở đắc Pháp Giới tỉ mỉ, mới thật biết Giả Tưởng chính là khởi sanh, khởi diệt tư tưởng, tư tưởng sanh diệt thảy đều là Giả Tưởng, Giả Tưởng cố thủ đưa về TIỂU NGÃ GIẢ TƯỞNG. Sau đó Bồ Tát mới Hành Thâm BÁT NHÃ, cốt rốt ráo TIỂU NGÃ thật biết tỏ rõ Tiểu Ngã mà Sở Đắc BÁT ĐẠI, đến tròn Bổn Nguyện viên mãn mà tường tận NIẾT BÀN, được gọi chung là BÁT ĐẠI NIẾT BÀN.

Các ông cũng nên biết rằng: Trong vũ trụ nầy một vị Chánh Giác rốt ráo bá thiên vạn ức Tiểu Ngã mà thọ chứng Bát Đại Niết Bàn rất hiếm. Duy chỉ có một vị chớ chưa bao giờ có đến hai vị, đừng nói rằng đến năm, mười vị hoặc giả có hàng trăm vị, vì sao?

Vì ĐẠI NGÃ là một Linh Hồn Tối Thượng Chánh Giác, ngoài Đại Ngã có bá thiên vạn ức TIỂU NGÃ. Mỗi một Tiểu Ngã như thế thành tựu lấy một CÕI hay một THẾ GIỚI hoặc một CẢNH GIỚI. Cũng như: Ma Quỷ, Quái Tặc, Tinh Yêu, Rồng Người, Thiên Nhân, A Tu La, Súc Sanh, Ngạ Quỷ, Địa Ngục, cho đến Tiên Thần, Thánh Phật, mỗi mỗi Tiểu Ngã đều Cảnh Giới, đều là thế giới kể không thể nào hết đặng, vì bá thiên vạn ức tiểu ngã có bá thiên vạn ức cõi và cảnh giới. Nhược bằng các ông mỗi ông cố thủ lấy một Tiểu Ngã thì nơi Tiểu Ngã của ông nó có bá thiên vạn ức Giả Tưởng, Giả Tưởng đó nó chu tất cho Tiểu Ngã, nó gìn giữ cho Tiểu Ngã khỏi thoát ra ngoài lập thành một nếp sống về lý tưởng của nó mà thành đạt riêng của nó. Nếu có người hướng về Tiên Đạo, tánh tình họ đã có sẵn nhiều ít về Tiên, đến ưa thích tu Tiên, sau khi Tư Tưởng Giả Tưởng đưa họ đến Tiểu Ngã, họ chấp Tiên Đạo là cao cống, là thiết thực hơn cả khó làm cho họ nhận định được Phật Đạo.

Bằng có kẻ tôn trọng kính cẩn về THẦN LINH Tư Tưởng huân tập thành tựu Giả Tưởng, Giả Tưởng nung đúc Thần Đạo huân tập, họ nhìn nhận Thần Đạo Linh Thiêng cứu độ hiện hữu là cao cống đứng nhất chưa có đạo nào hơn đặng mà thủ chấp.

Nếu có người khởi lòng Thần Quyền Thánh Mẫu tôn thờ Mẫu, cầu vái giáng bút cơ hoặc trai đàn ứng khẩu, sau khi huân tập giả tưởng, phát sanh tư tưởng quá tin, thời nhìn thấy không nơi nào hơn Thánh Mẫu mà thọ chấp.

Bằng có kẻ tin Cô, Bà, Thần Cấm, Thần Két hoặc Ma Quỷ, tùy thuận đồng hợp Tiểu Ngã ưa thích liền có tư tưởng tôn sùng, Giả Tưởng tùng theo một nếp sống lý tưởng nơi họ, đồng chấp nhận hơn tất cả, ngoài ra chưa có gì hơn mà thọ ngã.

Nếu có người chưa vào Đạo nào, chưa tin ai cả vẫn sống lập dị Tiểu Ngã, ngỡ rằng như thế là hơn cả Tư Tưởng Giả Tưởng thảy đều làm như thật để cho người kia yên trí chính mình cao hơn ai cả mà thọ chấp.

Bằng có kẻ không tin Trời Đất, quỷ thần, không tin ma quái, có làm mới có ăn, chưa làm thì phải đói, liền có Tiểu Ngã in tuồng như thật, tư tưởng Giả Tưởng vẫn phục vụ cao cống, vẫn phục vụ như thật mà cố thủ.

Nếu có người cho ta đã thành Phật, thành Thánh hay ta đạo đức chưa ai bằng, mỗi một nhận định in tuồng như thật, từ cử chỉ đến trạng thái in như Phật, Thánh, đạo đức, thuyết giải toàn đạo đức hành sự như Thánh, Phật gieo rắc toàn Thần Thánh Hóa đem đến cho con người toàn diện mơ màng Phật Thánh, chớ hiếm bậc hóa giải rành mạch đem đến sự ích lợi Kiến Tri.

Những bậc nầy đa số mơ màng, miệng nói mà tâm chưa biết, thuyết giả nhưng chưa biết soi giả để hoàn chân, thuyết giả nương theo giả ngỡ thật đâm ra cạnh tranh phỉ báng, họ lại lìa Tiểu Ngã mà Thọ Chấp Giả Tưởng, họ theo Giả Tưởng nên ngỡ mình thành Phật, thành Thánh, thành Chân Tu Đạo Đức. Những bậc nầy dù cho họ có thành Phật, thành Thánh chăng cũng vẫn Phật, Thánh Bản Ngã Giả Tưởng thế thôi.

Lúc bấy giờ số người đứng lên thưa hỏi: “Kính thưa Thiền Sư, như thế thì Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, Rồng Người, Càng Cát, Đà La Ni, Lục Đạo, Tam Giới hết thảy, cùng hết thảy đều lầm nơi GIẢ TƯỞNG, lầm nơi TIỂU NGÃ mà trở thành hết sao?”

Thiền Sư đáp: “Đúng như vậy, đúng như vậy. Vì lầm nơi Giả Tưởng thành tựu nên mới sanh diệt, diệt sanh trong Vũ Trụ, nên chi Đạo Phật, đức Phật thường căn dặn: “CÒN MỘT HOA ĐỐM LÀ CÒN MÊ LẦM, CÒN MỘT KIẾN CHẤP CÒN SANH TỬ.”

Thiền Sư nói đến đây, nhìn ra biển khơi sóng biển nhịp nhàng từng cơn sóng. Chúng tôi hồi tưởng lại lời nói Thiền Sư. Núi trời xinh đẹp, sóng nước thảnh thơi, chúng tôi mới nhìn lại cuộc đời đang sống trong cơn ảo tượng. Bỗng nhiên Thiền Sư nói: “Nầy các ông, nếu các ông biết so sánh Vũ Trụ với con người nó không riêng, không khác, vì sao? Vì Vũ Trụ có THỂ CHẤT nơi Vũ Trụ, còn các ông nó lại có TIỂU NGÃ, GIẢ TƯỞNG. Từ nơi một Thể, chung gồm có bá thiên vạn ức chất hợp thành hóa sanh một đơn vị, đơn vị ấy chẳng khác nào như Gió chẳng hạn, như Nước, như Đất, như Lửa đủ các Thể Chất hóa sanh Sơn Hà Đại Địa, Hóa Sanh các nơi trở thành Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới cùng cõi Rồng Người đến sinh vật Tứ Loài chẳng thiếu sót. THỂ CHẤT rất linh động tinh vi tế nhị thanh thô đầy đủ, khó diễn giải cho hết đặng, nên ĐẠO PHẬT gọi Thể Chất đó là: NHƯ LAI TẠNG.”

Thiền Sư nói đến đây, nhìn chúng tôi thấy vẻ mặt của chúng tôi vui vẻ đón nhận Ngài bèn nói tiếp:....

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN