–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

9. THẾ NÀO LÀ HOA PHÁP TÁNH?

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 10614)
9. THẾ NÀO LÀ HOA PHÁP TÁNH?
Nói về Hoa Pháp, thật cả một vấn đề đối với tất cả chúng sanh tánh bị thọ sanh, nhiễm nơi tánh hoa pháp. Khi tu hành, tự nguyện đặng trực nguyện đồng Chánh nguyện, thoát khỏi Hoa Pháp, trọn vẹn Chánh Giác chính bậc Vô Thượng. Bằng chưa thực hành tu, chưa Tỏ Thông Đạt Tận Thành, dù cho Trí Tuệ Thiền Trí viên đạt chăng, vẫn còn tập khí bị sanh nơi Hoa Pháp Tánh.

Kể từ thời gian lầm mê nơi Hoa pháp không có hạn lượng. Nói đến Tận Giác Tận Thành cũng không thể nào định mức.

Tất cả Tứ loài trong Tam thiên Đại Thiên Thế Giới, cùng hàng Bồ Tát, từ Sơ Trụ đến Đại Bồ Tát cùng Phật Giới chưa hoàn mỹ, thảy đều an dưỡng nơi Hoa Pháp. Có Hoa Pháp như thế nên mới có nguyện độ chúng sanh, Chư Phật mới ra đời cứu độ. Bằng chẳng có Hoa Pháp thì không có Chúng sanh và Phật. Do đó nên chi mới đắp Tượng Tướng Phật ngồi trên tòa sen, tiêu biểu Ngự Trị Hoa Pháp.

Khi Thọ Nhiễm, Đức Phật lai sanh cứu độ vẫn đi trong qui chế của chúng sanh giới mà thọ sanh. Từ nơi bản tánh chưa hiểu đến mức độ hiểu, từ chỗ chưa biết đến nay đặng biết, sống trong lối sống đồng đẳng thông thường không thể nào vượt tầm quy định. Nhưng có hai thể cách khác nhau ở nơi Bồ Tát Phật dụng căn cơ, còn chúng sanh giới dùng duyên để tiến bộ.

Tuyệt tác thay Hoa Pháp diễn hành, năng biến tự biến quay vòng trở thành Hoa Pháp Giới, làm cho tất cả thảy đều lầm mê. Sự mê lầm kéo dài từ nơi thời gian đến không gian, chu kỳ Phật và Chúng Sanh đều giác ngộ. Sự vận chuyển nơi Hoa Pháp, tuần hoàn gọi là Vạn Pháp, nơi vũ trụ với con người đều đồng một lối vòng tròn không hơn kém, nên cho nó là bánh xe luân hồi thuyên diễn.

Phải chăng chúng sanh thọ giới giả mê hay mê thật? Nếu thật sự mê thì không có Giác. Bằng giả mê, khi cần thức tỉnh, liền đặng tỉnh, cớ sao lại cứ MÊ? Càng mong mỏi bao nhiêu, càng cố gắng đánh đổi bao nhiêu để đoạt đến Giác, thời nó lại thêm vào chỗ mê, chưa bao giờ đặng Giác. Lý Sự đúng sai, sai đúng làm cho tất cả các bậc tu hành truy tầm vạn lối, tâm trí vẫn sai biệt, chẳng biết làm thế nào hơn là PHƯỚC THIỆN, kiến tạo đặng bao nhiêu chỉ biết nơi kiến tạo thôi, ngoài ra chẳng nắm vững con đường tu tập.

Nơi Tâm trạng của các bậc tu hành chánh tín đối với bậc Chỉ Đạo Chánh Giác, bậc tu hành cầu Bảo Pháp chưa lãnh hội đặng thật đáng kể, vì sao? Vì mỗi mỗi bậc tu hành thảy đều có mỗi mỗi nguyện vọng nơi lòng mong muốn chủ đề. Đa phần nơi mong muốn về Dục Vọng, dục vọng không ngoài SẮC hoặc THINH (Thinh là lời khen tặng Danh giả) HƯƠNG tức là tiếng thơm danh vị trên đời, cho nên Hương cùng Vị phải đi đôi, Sắc cùng Thinh đều liền lạc, gọi là SẮC THINH HƯƠNG VỊ, cứ thế mãi tu cầu. Bằng có kẻ ngược lại thì bậc tu hành tức giận đánh đổ, trở thành con đường tu nơi Hoa Pháp, Hoa Pháp chính là Sắc, Thinh Hương, Vị chuyển xoay ra nhiều hình sắc, đến không sắc; tùy thuận tất cả tứ loài trong Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới rồng - người theo như ý muốn mà đáp ứng, gọi là Hoa Pháp Giới. Hoa Pháp Giới cùng Pháp Giới một thể, nhưng Hoa Pháp Giới tế nhị hơn, linh động đến nổi Phật vẫn lầm mà phải trụ chứng nơi PHẬT GIỚI.

Giới nơi Hoa Pháp, Bậc Bồ Tát hạnh nguyện qua từng bối cảnh, cúng dường Như Lai Tam Thế, vẫn còn vướng mắc nơi Hoa Pháp Tánh.

Bậc tu cầu Tri Kiến Giải Thoát phải thực hiện thường soi nơi Tánh mình, chủ yếu rõ bản tánh của mình thay đổi, tham vọng, thích vọng bảo thủ hơn là cải thiện bản năng tánh chất. Lúc cải thiện nơi Tánh của mình đặng gọi là SỬa Tánh. Liền rõ ràng sự thay đổi hoặc không chịu thay đổi các Tánh Chất của những kẻ khác nên bị Thọ Nghiệp Hoa Pháp mà vướng trong sanh tử theo Tánh Thọ Nghiệp, gọi là Tự Tánh mình đồng Tỏ Tánh kẻ khác. Tu nơi Pháp môn Tự Tánh Tỏ Tánh, thời đặng TÌM CHƠN TÁNH ĐỂ TU. Bằng không tu như thế thì khó thành tựu, khó Giải Thoát.

THẾ NÀO LÀ PHÁP MÔN GIẢI THOÁT?

Pháp môn Giải Thoát là một pháp môn đi trên vạn pháp không vướng mắc. Từ hoàn cảnh trong Đạo Tràng gây hấn, cho đến ngoài nhân thế bà con, giòng họ, nơi va chạm nhau trở thành hoàn cảnh Thuận và Nghịch không vướng mắc, nương nhờ hỷ xả Tâm, có công năng kiến tạo không bị vướng mắc, chớ chưa phải tận diệt đặng không vướng mắc; gọi là pháp môn GiẢi Thoát.

Thực hiện Trí Tuệ Cứu Cánh Giải Thoát. Có Trí Tuệ hóa giải nghi chấp, hóa giải bờ ngăn làm cho con đường mình đang tu gián đoạn, phải có Trí Tuệ Cứu Cánh mới thành tựu giải thoát, bằng chưa có trí tuệ hóa giải thì có tu vạn kiếp vẫn là tu nơi Hoa Pháp cố thủ, không giải thoát.

Chớ mong cầu mình giải thoát, hãy thực hiện: SẮC THINH HƯƠNG VỊ không NHIỄM, liền chứng tri giải thoát. Thế nào thực hiện Sắc Thinh Hương Vị Xúc Pháp? Những bậc giàu có tiếng tăm, hoặc giả chức vị tiếng tăm. Nơi giàu có không cố tâm lạm dụng nơi tiền bạc làm cho giàu có nhiều lên. Có chức vị uy quyền, dùng chức vị uy quyền hà hiếp thời chớ nên dùng chức vị hà hiếp. Đó chính là thực hiện Sắc Thinh Hương Vị không vướng mắc nhiễm trước, liền chứng tri giải thoát.

Những bậc tu hành pháp môn Giải Thoát, thực hành đặng Bốn tướng Sắc Thinh Hương Vị không nhiễm, liền điều ngự tâm, bằng cách họ khen chớ mừng, bằng họ chê bai nói xấu chỉ trích phi pháp chớ hờn giận. Từ hờn giận khen chê tốt xấu bị nhiễm phiền trách đều là Pháp giới Hoa pháp. Qua tất cả như thế, điều ngự tâm đặng như vậy, liền kiến tạo bản năng soi sáng. Đó chính là TỎ Tánh dứt khỏi Hoa Pháp mà kiẾn tánh.

Nơi Kiến Tánh nó tận dụng không Sắc Tướng vẫn THẤY BIẾT, nó từ nơi Chân Tánh phát hiện, ở nơi soi tánh sửa tánh mà tự thấy đặng Tánh, nhờ tu pháp môn giải thoát nên chi thường tánh sáng soi nơi Không TưỚng vẫn thấy.

Không Tướng mà thấy đặng, chính là Diệu Quang Sát Trí, tận dụng Trí để thấy, đương nhiên đặng nơi Tự biết, không nói năng chi vẫn biết. Nhờ nơi Biết Sửa Tánh liền soi đặng Tánh, mới nhìn nhận rằng:Có hằng triệu con người đang sống trên quả địa cầu, mỗi con người có một CĂN TÁNH làm Chủ, ngoài ra Tư Tưởng sanh Tánh, vọng đảo tham muốn sanh Tánh, bao nhiêu Cảnh sanh bấy nhiêu Tánh bởi Tự Ngã sanh Tánh. Tánh đã Sanh liền lại Diệt nên chi có rất nhiều Tánh sanh diệt, diệt sanh . Nơi Tánh sanh diệt ấy đều là Tánh phụ thuộc của Hoa Pháp Tánh, tận dụng Diệu Quang đặng thấy thời Tỏ Ngộ pháp giới của Hoa Pháp Tánh.

Chớ nên dùng Ghét Thương Lý Đoán mà thấy, hoặc suy tưởng nặng nhẹ để mà thấy. Phải Trực Tâm Trực Thọ như nhiên quán sát mới đặng nơi Thấy Tỏ Tánh, nó rất cần nơi Công Năng, chẳng còn Chướng Đối nơi hai Lý Chướng và Sự Chướng tự ngã để thấy

Bậc tu hành nên tường tận Hoa Pháp mới tỏ ngộ Vạn Pháp Hoa Pháp rất tế nhị, nếu chưa có nhãn tịnh sáng soi rất dễ lầm, nên chi Phật dạy tu nơi con đường TRUNG ĐẠO; không nặng nhẹ về Lý Trí mà cũng không nhẹ nặng nơi Thực Hành. Nếu nặng nhẹ một bên, thì nó chỉ Hiểu đồng Biết trong khoảng khắc liền trôi qua chẳng thâm nhập pháp giới của Hoa Pháp. Phải tu nơi Lý Sự đồng song, Bất Tăng cùng Bất Giảm mà triệt thấu, viên đạt giải giới Hoa Pháp. Rất có nhiều bậc Tâm Chí không có Tự Ngã, không Chấp Pháp, nhưng Lý Chướng đương nhiên Chấp Ngã và Chấp Pháp. Vì sao? Vì Lý Chướng là gốc chấp Pháp. Sự Chướng là gốc Thọ Ngã. Hoa pháp rất tinh vi khéo léo làm cho các bậc tu hành sơ xuất phải bước vào nơi:Không Chấp bị Chấp Không. Do nơi Lý chướng, Sự chướng, bất ngờ sai lạc mỗi một ly, chứng tri lạc lõng hàng nghìn dặm. Nên chi Hoa Pháp đưa đẩy mới có Tu Chứng hàng lớp lớp để an trú nơi ĐÀI HOA PHÁP GIỚI .

THẾ NÀO LÀ ĐÀI HOA PHÁP GIỚI?

Đài Hoa Pháp Giới, chính là một Hệ thống SẮC TƯỚNG GIẢ TƯỚNG. Nơi Sắc Thinh Hương Vị Xúc Pháp thọ giã. Có từng lớp đắm say tập nhiễm, thường nhiễm nặng nhẹ đặng an trú trong Tòa Hoa Pháp mà Thọ Giới. Cho nên mới có TAM THẾ PHẬT, chia ra làm TAM GIỚI, lại thêm Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, cho đến Ba Cõi, Sáu Đường, tất cả thảy đều an dưỡng trong Đài Hoa Pháp Giới.

Từ Nhân Sinh với Tiên Thần, từ Tiên Thần đối với Thinh Văn Duyên Giác thảy đều có từng lớp, cho đến Bậc Bồ Tát tận dụng nơi Nhãn Tịnh để sáng soi căn nghiệp, Bồ Tát nương nhờ lìa hẵn chướng đối hòa mình nương nơi Thuận Nghịch, Tâm không quái ngại mà sở đắc Nhãn Tịnh.

Bồ Tát lại Bố Thí Vô Úy Thí, đem lý sự hiểu biết nơi mình mà diễn đạt cho tất cả chúng sanh Tâm không nhàm chán, Tánh đặng bình đẳng mà nhiếp độ Lục Đạo Pháp Giới, thâm nhập pháp giới, mới tỏ ngộ thâm nhập, tu trì tinh tấn, lướt qua các Pháp Giới, trình độ Tận Giác đặng Tri Kiến Pháp Giới, lìa Sắc giả Tướng, đặng Giác Tướng mà thoát khỏi Đài Hoa Pháp, đoạt Vô ThưỢng Chánh Giác Thành PhẬt.

Khi Bồ Tát Thành Phật, Tổng Trì Đà La Ni Tạng, mỉm cười tự hỏi? Tại sao khó như thế? Nói đến SỰ khó cùng Lý khó, thật vô vàn khó. Đến nỗi ĐỨC THẾ TÔN Ngài thuyết pháp 49 năm, Ngài còn nói: Ta thuyết pháp đâu bằng rừng lá nầy. Rừng lá nó có hằng hà sa số lá, lời Ta thuyết chỉ bằng một nắm lá nơi tay. Như thế đủ biết, lời thuyết sự lãnh hội thật khó khăn, tu hành qua Đài Hoa Pháp Giới thật là tuyệt khó. Nhưng đầy đủ Công Đức Công Năng Chứng Thị Trực Giác thì sự khó khăn kia chưa hẵn là khó.

Khi TA THỊ CHỨNG trải qua gần mười năm mới Chứng Thị, Ta chép lại Bài Thi Kỷ Niệm để Tứ Chúng đọc xem bài Thi:

CÙNG MỘT MÙA THU TA ĐỨNG NHÌN MÂY

Đêm nay Ta đứng nhìn mây

Trúc mềm buông rủ. Trăng gầy lửng lơ.
Nghìn SAO vun vút tỏ mờ
Hồn chung vạn nẽo lời thơ tâm tình.

Dù cho Phật Thánh, Hiện Thân, Sinh.

Đâu khác nào TA diễn lộ trình.
Vẫn một sớm chiều Man Mác Tính
Do lòng đồng hóa hợp duyên trinh.

TA đứng nhìn mây ý mộng vàng

Thời xưa Chư Tổ vẫn cưu mang.
Nhân Sanh Vạn Tướng hồi Như Tướng
Cốt tỏ Nguyên Chân rõ Niết Bàn.

Dù rằng. Bậc Thánh đến Phàm Phu

Chưa thấu DUYÊN CĂN vẫn mật mù
Bổn Thể xoay vần HOA PHÁP TÍNH
Chẳng thông phân tách kém Duyên tu.

* * *

Hôm nay hiệp cảnh trời mây,
Tâm Tình Chư Tổ vơi đầy Đồng sinh.
Mấy ai thấu rõ chính mình,
Của Như Lai Dụng hiện hành Pháp Thân.
Lòng Vàng lời trổi chuông ngân,
Mùa Thu gợi nhớ vẹn phần xinh xinh.

Trung Ương Hội Thượng,
ngày 09-06-năm Quý Sửu (08/7/1973)