–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

35. THUYẾT MINH THỂ DỤNG

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 9958)
35. THUYẾT MINH THỂ DỤNG
THỂ và DỤNG duy chỉ hàng Bồ Tát Hạnh Nguyện hoặc giả bậc tu Tự Tánh, tìm pháp sâu đậm để tu Minh Tâm Kiến Tánh am tường. Bằng bậc phát tâm chưa hiểu, tạm hiểu hay đã hiểu, tất cả đều nương Y Chỉ tu hành minh tâm kiến tánh Giác Ngộ.

Còn ĐỨC PHẬT hay VỊ PHẬT đều Bất Khả Tư Nghì, khó nghĩ bàn hay nói đặng. Chỉ có Hiện Tượng, Hiện Sinh Đại Diện toàn giác, xưng tán Phật. Khi Ngài đã Giác, Chánh Giác không còn viễn tượng. Vì sao? Vì Vô Thượng Đẳng. Bước đường từ lầm mê trở thành Chánh Giác, trải qua từng phần, từng phần, vô lượng Công Đức, vô lượng Công Đức Phật hoàn toàn CHÁNH GIÁC. Ngài lưu lại đầy đủ khía cạnh, các trở lực, dành ban cho chúng sanh, phát tâm cầu Diệu Quả, bằng phương thức THÀNH THẬT, THIẾT THA TÂM, nương Y CHỈ lời Vàng PHẬT NGÔN, chứng thị Sơ Ngộ Đại Ngộ, từng phần trải qua từng phần Giác Ngộ.

Nói đến Tâm thì Tâm trùm khắp, ưng vô sở trụ sanh nhi kỳ Tâm, thành thử phải ấn chỉ Độc Nhất Tâm, gọi là Nhất Tâm. Chỉ có BẢN THỂ TÂM là NHẤT TÂM. Tâm Đại Thanh Tịnh VIÊN MINH CHỦ THỂ Y THỂ. Còn TRÍ trực thuộc về Dụng, nên mới có THỂ DỤNG. Tâm tùy nơi phát tâm khởi điểm Rộng Hẹp Lớn Nhỏ, thì Trí phải bị Rộng Hẹp Lớn Nhỏ. Bằng Trí thanh thoát quảng đại hoặc ti tiện, thời Tâm vẫn thanh thoát quảng đại hay ti tiện y như Trí. Thành thử, tùy theo như thế nào, nó ra như thế ấy, không thể phân đặng, gọi là CHÂN NHƯ.

TRÍ phục diện về DỤNG, tất cả phải trực thuộc về Dụng cho đến Chân Như, Như Lai Tạng, Pháp Thân, Pháp Giới, Pháp Tánh. Bậc tu hành phải dùng Công Năng, pháp Hạnh nhiếp thu Pháp Tánh, từ Vạn Hạnh về với Nhất Hạnh. Hành Thâm Pháp Giới, thâm nhập Pháp Giới không còn một Giới, Sở Đắc Pháp Thân. Trí từ nơi Trí Hóa đến Lý Trí, từ Lý Trí tu đạt Trí Tuệ, từng phần, từng phần thu nhiếp TẠNG THỨC bất thối chuyển sở đắc KIM CANG TRÍ Giác Ngộ.

Trí Dụng phân phối vô lượng vô biên vô số Trí, chung gồm tất cả Tam Thiên, từ Nhân Sanh Trí, Thiên Sanh Trí, Tiên Thần Thánh Hóa Trí, Bồ Tát Trí cùng Phật Trí, đã nơi Dụng hệ thống TRÍ DỤNG, dù cho Thiền Trí Giác Trí vẫn chưa thoát khỏi Dụng, Vì sao? Vì Thiền Trí vẫn Thiền Dụng, Giác Trí không ngoài Giác Dụng. Có như thế nên tu lìa Ngã, Ngã Sở chính lìa Dụng, không trụ, không chứng, Pháp Bất Khả Đắc lìa Dụng, nhiếp thâu bá thiên vạn trí, trở thành BÁT NHÃ TRÍ, tỏ rõ các CHỦNG TRÍ không thiếu sót, sở đắc NHẤT THIẾT TRÍ, sạch Dụng NHẤT TÂM đảnh lễ thành PHẬT.

Khi trót lâm nơi Dụng, làm chúng sanh giới dụng, không còn tuyệt đối như NHẤT TÂM. Vì sao? Vì đã trở thành DỤNG TÂM, bị DỤNG điều động TÂM, phải bước từ bước Tương Đối, vọng động tùy Dụng khai Tâm. Tùy Chí Dũng, Dụng tạo Tâm. Tùy học hỏi, Dụng sanh Tâm. Sắc Thọ Tưởng, Dụng giải Tâm, làm cho Tâm Thông. Tâm nương nhờ Tiềm Thức, Tạng Thức, Ý Thức hướng dẫn Tâm. Bằng chấp trụ hoặc giả biếng trễ Tâm đứng yên, mơ màng Tối Sáng sa Tịnh Biệt Tâm hay Chướng Ngại Tâm, cần nương nhờ Dụng, thực hành tu tập có đầy đủ Công Năng, lần đưa TÂM thoát Dụng, gọi là GIẢI THOÁT, không có chi Giải Thoát.

Ngài Hòa Thượng CHÍ NGUYÊN vừa nghĩ đến đây, hồi tưởng lại: Lúc an trú tại Tỉnh Kiết Giang, Quận Kiều Giang, rừng Tùng Khao. Ngài Xuất Định vượt tầm, nhìn Sơn Hà Đại Địa Cây Cảnh núi sông, thanh nhã cao đẹp, chẳng khác bức tranh VÂN CẨM hữu tình thanh thú, Ngài nói:

Ai chẳng biết TA, TA biết TA.
Sơn Hà Đại Địa, tức đều MA
Châu mày, nhăn mặt sơn hà đổ
Nhức mỏi đau mình đại địa la.
Khi giận trời mây thành ráng đỏ
Lúc buồn Tứ Hải nhuộm màu đen
Xuôi xuôi Pháp lặng sơn hà Tịnh
Hòa với sơn hà định viễn miên.


Thiện tai! Thiện tai! Sơn Hà Đại Địa cho đến toàn thể Chân Như đều lâm nơi TRÍ DỤNG, mơ màng Giác Dụng. Hàng Bồ Tát, trụ mà không trụ lìa Dụng, viên thông, không Đắc mà Đắc vượt tầm Trí Dụng, cho đến Kim Cang Kinh. Như Lai không thuyết pháp, Tu Bồ Đề không nghe pháp, cốt sạch Dụng chứng tri. Bằng Như Lai thuyết pháp. Tu Bồ Đề nghe Pháp chứng tri, thì chứng tri nơi Trí Dụng? Khéo thay CHÍ TÔN vi diệu!

Khi lầm mê Trí. Trí Hóa Dụng thành, không sao kể hết, nguồn mê vô lượng vô biên. Tu cầu Chánh Giác phải nương nơi TRÍ HÓA DỤNG THU, vô lượng vô biên hóa giải không chấp trụ cho là chứng đắc. Bậc tu phải có TRÍ hóa giải DỤNG, bằng phương thức Tận Dụng giải Dụng mới TẬN THÀNH, nếu ngồi yên chiêm ngưỡng mong cầu thảy đều sai con đường giải thoát.

Bồ Tát thực hành tận dụng, hành dụng ra vào vạn pháp chủ yếu tỏ dụng, nên chi Bồ Tát cúng dường Tâm Chí Đầu Não Tim Óc, giúp đỡ chúng sanh, cúng dường Chư Phật nhiều kiếp không nhàm chán, cầu NHẤT TÂM. Bồ Tát lìa Ngã tu VÔ NGÃ là pháp BỐ THÍ THA LỢI không Tự lợi, thành thử đánh đổi tất cả mà nhiếp thu tất cả, về với NHẤT THIẾT TRÍ với NHẤT TÂM không hai vậy.

Trí Dụng bản năng TỰ LỢI, Dụng Lợi chia ra từng Cá Nhân, Cá Tánh, Cá Thể nên chìm đắm Sắc Thinh Hương từng Vị Thứ, rất hiếm bậc Tha Lợi, rất hiếm bậc dụng lợi, rất hiếm bậc cứu giúp không cầu báo. Trí Dụng là tấm tuồng VẬT HÓA, vạn vật thảy đều hóa sanh sanh hóa, từ Cây Cảnh Núi Sông chung cùng nơi DỤNG, cho đến kiếp Nhân loài phải chịu chung cuộc của VẬT HÓA SANH qua từng kiếp kiếp sanh hóa, muôn hình vạn tướng. Từ một Nhân Sanh, trải qua cho đến Chánh Giác đã từng làm Vật Hóa Sanh theo Trí Dụng, nhiều lớp dụng. Như: Thú vật, hình thể vật, Thượng Cầm, Hạ Thú, Nhà Giàu, Nhà Sướng, Nhà Khổ đủ mùi vị, có nghĩ Nhãn Quang nhìn thấy bao nhiêu loài thời chính mình đã từng vướng bị Vật Hóa Sanh ra loài ấy. Gọi là LUẬT NHÂN QUẢ khôn cùng. Do nơi đâu mà có như thế, do nơi DỤNG mà thành VẬT HÓA DỤNG SANH.

Sự Dụng thay, vật hóa luân chuyển Vũ Trụ Pháp Thân, hư hoại đổi thành mới mẻ không ngừng. Dụng nầy mãn tự sanh Dụng khác, gọi là Sanh Tử Luân Hồi con đường Sanh Diệt, nơi sanh diệt thoát qua nhiều kiếp đổi thay, nó tùy theo sở trường ưa thích tham muốn nơi Trí Dụng của mỗi chúng sanh kiến tạo hình thành. Nó muốn khởi độc ác làm nhiều điều ác, nó phải thế vì lâm nơi ác thọ nghiệp thọ báo. Nó muốn Thiện Tâm, Thiện Chí, Thiện Dụng, nó về Thượng Sanh mà Chánh Báo, do TÁNH TÌNH cùng nơi MUỐN của nó tạo thành.

Lúc đang còn nguyên vẹn thì NHẤT TÂM làm Tâm Duy Nhất. TRÍ gìn giữ là DỤNG. Lúc xa lìa Nhất Tâm lầm nơi Dụng thì Tâm nơi chúng sanh trở thành phân biệt bị biệt nên TÁNH thế vì Tâm vọng, TÁNH VỌNG, cho nên DỤNG tùy thuận theo mỗi Tánh Chúng Sanh, chúng sanh tánh, chúng sanh giới dụng. GIỚI cũng DỤNG, TÁNH cũng DỤNG thì làm như thế nào TRÒN DỤNG về GIÁC? Duy chỉ có bậc NHẤT TÂM về Chánh Giác mới nhận thấu đặng nơi lầm lẫn di chuyển minh thuyết cho Chúng Sanh Tánh nương theo Y CHỈ để tu đến kết quả thành đạt mà thôi.

Khi làm chúng sanh tánh, chính Tánh là TÂM của chúng sanh. Vì sao? Vì Tánh nào trực thuộc Giới nấy. Tâm vẫn không sửa đặng Tánh, vì Tánh vốn Tâm chúng sanh, lấy đâu để nhiếp độ? Mỗi bản năng của Tánh có mỗi Giới sanh nơi thứ lớp con người, nên mới chia ra Lục Đạo, Tam Thiên thảy đều có TÁNH HẠNH, tiêu biểu cho Nhân Loài, Thiên Loài Tứ Loài chung khắp lớp lang TÁNH HẠNH, bao nhiêu chúng sanh thảy đều sẵn có bao nhiêu Tánh Hạnh. Chư Phật thấu đặng nguồn Mê liên hệ kết nối nhau, nên mới nói: Chỉ có HẠNH mới nhiếp thâu TÁNH mà thôi. Vì Sao? Vì TÁNH là TÂM chúng sanh. HẠNH là DỤNG của từng phần, từng phần chúng sanh giới. Hạnh từng lớp-lớp Tứ Loài, nên chi có vô lượng vô biên Tánh Hạnh, vô tận tận Hạnh cùng Tánh. Phật nói VẠN HẠNH ấn chỉ ĐẠO HẠNH Bồ Tát Hạnh, không nói vô lượng vô biên Tánh Hạnh Tứ Loài. Con đường TRI KIẾN GIẢI THOÁT, bậc tu GIÁC DỤNG đặng thời GIÁC TRÍ. GIÁC TRÍ đặng thì GIÁC CĂN. GIÁC CĂN đặng thời GIÁC THỂ. GIÁC THỂ đến GIÁC CHƠN. LÌA CHƠN, LÌA THỂ, LÌA CĂN, LÌA TRÍ, LÌA DỤNG, VIÊN GIÁC CHÁNH GIÁC TÂM NHẤT TÂM CHÁNH GIÁC.

Tất cả Chư Bồ Tát theo ẤN CHỈ đồng nguyện tu trên con đường BỒ TÁT HẠNH, ĐẠI NGUYỆN NHƯ LAI VÔ BIÊN THỀ NGUYỆN SỰ, nhờ thực hành SỰ SỰ, tu VẠN HẠNH, nhiếp thâu VẠN TÁNH, hiện thân Bồ Tát khắp nơi, nhiếp thu Pháp Giới TỎ HẠNH, TẬN TÁNH, không còn lấy mỗi một Tánh Hạnh, CHÁNH GIÁC.

NAM MÔ TỐI THẮNG ĐẠI LỰC TÔN PHẬT
Hộ Niệm Phẩm Cúng Dường,
ngày Rằm tháng Bảy