–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

38. SỰ VẬT HÓA HỮU SANH HỮU TƯỚNG

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 10447)
38. SỰ VẬT HÓA HỮU SANH HỮU TƯỚNG
Hôm nay đúng Bảy ngày, THIỀN SƯ niệm niệm KINH ĐÀN đi vòng dưới chân đồi, niệm niệm từng bước một. Cầu Chư Phật Chư Bồ Tát nguyện giúp đỡ cho tất cả Chúng sanh phát BỒ ĐỀ TÂM đặng Trí Tuệ Cứu Cánh, Trí Tuệ Viễn Đạt, tu cầu Tri Kiến Giải Thoát. Chương trình Kinh Đàn nầy, mỗi ngày kinh đàn một vòng, bảy ngày Kinh Đàn Bảy vòng, xong tĩnh tọa Minh Thuyết PHẬT NGÔN. Thiền Sư Nhất Tâm VỊ THA, Chí Nguyện Tha Lợi, chung khắp Pháp Môn Giải Thoát. Vì sao? -Vì Ngài thật rõ thấu TÔN CHỈ MỤC ĐÍCH Tu Phật:Bình Đẳng Dung Hòa, Dung Thông Sở Đắc, không Pháp Môn nào lớn nhỏ cao thấp tuyệt đối không hai. Vì Bất Bình Đẳng do lầm mê, dị biệt khoảng cách, thành thử bất đồng có vô lượng, vô biên, hằng hà sa số chướng đối, ngăn ngại nhau, nên chi trở thành Chúng Sanh, khó nghe, khó nhận, khó hiểu, làm thế nào biết đặng lời PHẬT NGÔN; Bình Đẳng ĐẠI HẢI cho đến Đại Hải Chúng, Thế Giới Hải, Chư Phật Hải, Bồ Tát Hải, Chúng Sanh Hải. Khi Đức Phật đang còn Ngôi Bồ Tát, Ngài phải Tu Tánh BÌNH ĐẲNG đối với Chúng Sanh mà Sở Đắc BÌNH ĐẲNG TÁNH TRÍ, dụng Tánh Trí chủ quán đồng đẳng Chúng Sanh, Sở Đắc PHÁP NHÃN. HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC không nhàm chán tu đạt DIỆU QUANG SÁT TRÍ. Nhìn hàng Bồ Tát Trí, soi lại Chúng Sanh Trí, bên Bồ Tát thoát sanh hóa độ Chúng Sanh, còn phần Chúng Sanh thường chấp ưa trụ nhỏ nhen eo hẹp. Bồ Tát Vị Tha cứu độ, hóa độ, thân tâm Bồ Tát chung cùng Chúng Sanh trưởng thành ĐẠI VIÊN CẢNH TRÍ tu NHẤT THIẾT TRÍ thành PHẬT. Khi bấy giờ PHẬT nói: Chúng Sanh Chư Phật không riêng khác, chỉ MÊ NGỘ mà thôi.

Nói đến tư thế Thiền Sư. Ngài đang ở ngôi Chùa Tháp mục nát, ngọn Tháp chỉ còn nền Tháp. Ngài che mái chùa bằng lá, chính giữa làm Chánh Điện, có Tướng Phật Bàn Phật bằng vôi, Đức Phật bàn Phật lâu năm đã phai màu cũ kỹ, Ngài chỉ có chõng tre, chiếc bàn nhỏ, tấm kệ để Kinh, chiếc giường đóng tạm, đồ đạc đặt ở nhà Tây, Ngài thường ngồi nhìn xóm làng xa xa ẩn hiện chen lẫn vườn cây rừng lá. Đời THIỀN SƯ duy nhất BỘ ĐẦU ÓC mới mẻ, tinh thần khoát đạt, bình dị NHƯ LAI PHẬT thoải mái.

Thiền Sư Ngài đi Kinh Đàn xong trở về, Ngài bước lên Tam cấp, từ chân đồi đến sân Chùa Tháp, có trên NĂM MƯƠI cấp bước của Ngài. Vừa đến sân, hai chú Tiểu chạy ra đón bái, Thiền Sư giao cho hai chú, mổi chú một phần việc, BAO ĐÃY và chiết gậy. Ánh nắng đã lên cao, Ngài thay áo, ngồi vào chiếc chõng, dùng tách trà chậm rãi tôn nghiêm, Ngài nói: Tuyệt tác thay! Đức THẾ TÔN Ngài đã từng đánh đổi tất cả TÂM HUYẾT, lời VÀNG lưu lại đời đời nhắc nhở từng bước tu nhỏ, cho đến Đại Lực. Đại Hùng, Kiên Nhẫn, Kiên Trì trong Tam Tạng Kinh Điển, từ lầm mê trưởng thành Giác Ngộ không thiếu sót. Các bậc tu không biết lấy chi tán thán báo ân cho xứng đáng

Ngài từ Ngôi Vị Thái Tử, thế mà vứt bỏ cung vàng điện ngọc, chỉ tấm lòng VỊ THA ban cho tất cả, tình BÁC ÁI với toàn dân, Thân Tâm Ngài tầm phương, tầm cách, CHÍ cao đẹp, sẵn có BẢN NĂNG CHÂN TÔN CHÁNH GIÁC, nên Pháp Nhãn Huệ Nhãn đến Phật Nhãn tu đạt Vô Thượng, Mười Danh Hiệu BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT. Ngài tận thấu còn thấu hơn thế nữa, đường đi lối về, nơi lầm lạc chúng sanh để hướng dẫn không sót. Từ sơ khởi phát Bồ Đề Tâm, cho đến năng sở kiến tri chứng thị rốt ráo Giải Thoát

Ngài bậc Chứng Đạo, khéo Thuyết Đạo làm cho chúng sanh Minh Đạo, biện tài vô ngại Tâm Chí bền vững, Tín Chúng tu không mất Y CHỈ, giáo hóa không mất Ý NHỊ THƯỢNG TÔN, Hợp Hòa không hại sanh vật, chẳng thiệt Chúng sanh làm cho chúng sanh Thọ giới BỒ ĐỀ, phát Tâm Giải Thoát.

Thiền Sư êm lặng đưa đôi mắt vô tư, khuông mặt trầm tư của Ngài khó diễn giải. Ngài ngước mặt lên in tuồng bày tỏ cùng ai nổi niềm tâm cảm lời BẢO SÁM, lời Bảo Sám vừa tri ân Chư Phật, vừa Minh Thuyết lời VÀNG, Ngài nói: Có TỎ TÁNH (sửa tánh) mới MINH TÂM. Có xét lỗi lầm, không lầm lỗi. Có HẠNH NGUYỆN mới có phát TÂM. Có HÀNH DỤNG đặng chu đáo, Hành Dụng chưa Tu TỨ NHIẾP PHÁP LỤC BA LA thì chưa HIỀN HÒA thấm nhuần Đạo Pháp, đã chưa thấm nhuần Đạo Pháp, làm sao có TỪ TÂM, làm sao sáng soi Nghiệp Thức mà Giác Ngộ? Tứ Nhiếp: ĐỒNG HÀNH NHIẾP, ĐỒNG SỰ NHIẾP, ÁI NGỮ NHIẾP, VỊ THA NHIẾP. Bậc tu chưa thực hiện BI CHÍ DŨNG, tựa bằng xác chết chưa chôn, lười trễ đứng yên, khó qua trở lực vạn ngành pháp giới. Nếu chẳng thông GIỚI ĐỊNH TUỆ thì Vô Minh, làm thế nào lãnh hội lời VÀNG Phật dạy? Bằng chưa TÍN, HẠNH, NGUYỆN BA LA MẬT ĐA, nằm yên bất di chuyển, nương nhờ Pháp Giới cải tạo, hoàn cảnh đón đưa, Thần Linh phù hộ, lâm nơi tu cuồng tín.

Thiền Sư vừa nói đến đây, Ngài ngã mình trên chiếc chõng dưỡng thần một lúc. Chú Tiểu đã thay tách trà hai lần, Ngài ngồi dạy, nhìn về hướng Chánh Điện tiếp nói: Tu hành không tự thân chí nguyện sửa sai lung lạc, chính mình phải vãng sinh nơi mình, không ai mang Ngộ đến cho, giải mê mình đặng. Bậc tu tận lực giải Nghiệp thức, căn trần, cấu ly, cấu Nghiệp, ly Nghiệp, ác tâm, ác ý, ác nghiệp, do THÂN KHẨU Ý tự mình chướng đối, nghi ngờ bị biệt đủ hình thức lầm lạc vô cùng. Lúc phát Tâm tu Phật TỰ TÂM hóa giải, từ nơi nhỏ bé trưởng thành rộng rãi, Đại Hùng Đại Lực Đại Từ Bi. Bằng chưa phát Tâm, dung dưỡng, xem Kinh Pháp không giải Vô Minh, dù cho Xuất Gia tu Chùa hoặc giả Tu Núi bao nhiêu năm chăng, cũng chưa có một ngày tu.

Tu Phật lấy TÍN TÂM, Năng lực, Chất Lượng, trọng lượng cải tiến làm căn bản. Kiên Trì bền vững đặng tu. Từ nơi Mến Đạo Say Đạo đến Tỏ Đạo, khi Tỏ Đạo liền TỎ TÁNH. Tánh Kết Hợp Dung Hòa Là:TÁNH BÌNH ĐẲNG, Tánh tự cao tự mãn là tánh Bất Bìng Đẳng. Tánh Thọ Ngã là tánh Phân Biệt Dị Biệt Bất Bình Đẳng, vạn pháp bình đẳng là PHẬT PHÁP, vạn pháp bất bình đẳng mê lầm, Tâm Bình Pháp Bình, Tánh Bình thời THUẬN Pháp, tánh bất bình đều nằm nơi NGHỊCH pháp. Bậc tu đến căn bản Bình Đẳng Tánh Trí phải tận lực Công Năng, đầy đủ Công Đức, giải tỏa sạch Nghiệp trơn liền cặn bã. Chẳng khác nào: Ly nước sạch cặn cáu đương nhiên nước trong, không thể dùng hiểu biết mà chu đáo Bình Đẳng Tánh Trí đặng. Khi tu Đạt Bình Đẳng Tánh Trí, lúc bấy giờ mới bước vào DIỆU QUANG SÁT TRÍ. Bình Đẳng mới có Diệu Quang, Bình Đẳng cùng Diệu Quang chung một THỂ của Bồ Tát chứng thị. Trong giai đoạn nầy Đức Thế Tôn Ngài dạy Bồ Tát phải tu BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐA khỏi lâm Thọ Ngã Giả Tưởng, chấp trước vướng lầm mê, Bát Nhã Trí là cơ bản Diệu Quang, có Diệu Quang mới thu nhận Diệu Pháp Sở Đắc ĐẠI VIÊN CẢNH TRÍ, nhiếp thu bá thiên vạn trí về NHẤT THIẾT TRÍ. Bất Khả Tư Nghị duy chỉ CÔNG NĂNG CÔNG QUẢ Tu Đạt mà thôi.

Sự Vật Hóa chỉ có bậc Diệu Quang rõ nhìn nhận, đến bậc Đại Viên Cảnh Trí chu đáo tận tường, ngoài ra chỉ đọc tụng tán tụng, tựa như các cánh Sen trôi theo dòng nước, chưa biết cánh Sen nọ nó trôi về đâu. Vì sao? -Vì tất cả đều Vô Ngã, Vũ Trụ Tam Thiên thảy đều Vô Ngã, Chúng Sanh đến Chư Thánh Thần đều Vô Ngã, thảy thảy đều Hữu Sanh Hữu Tướng, Hữu Hóa Hữu Danh, Hữu Hóa Hữu Chứng, Hữu Chứng Hữu Tri, Hữu Giác, Thị Chứng Chứng Thị không ngoài Thân Tâm Sự Vật Hóa, thì thử hỏi nơi Thị Chứng phải chăng, Pháp Bất Khả Đắc tại sao công nhận đắc, lầm lạc nơi bị hóa hóa đắc chăng? Bậc Tu Phật phải Tu Bát Nhã, Hành Thâm Bát Nhã, trơn liền không hóa chẳng sanh, không Giác chứng thị Giác vậy

NHƯ THẾ NÀO LÀ SỰ VẬT HÓA?

Vạn Vật đến Thân Mạng thảy đều Vạn Pháp Diễn Hóa, nhịp nhàng sanh diệt, diệt sanh thế hệ diệt sanh nơi vạn pháp, sanh diệt vốn vạn pháp diễn hóa mà ra. Chúng sanh thọ Thân Tâm Tứ Đại nơi vạn pháp, lầm nhận chúng sanh sống chết, nào hay biết LIỄU SANH thay đổi vạn pháp đổi thay phải bị theo SỰ VẬT HÓA làm đường dây Sanh Tử. Từ Sự Việc Lý Sự trở thành Lý Trí Hóa mà trụ chấp từng giai đoạn lầm lạc, nên chi khi qua lầm lạc mới hay chính mình lầm lạc. Sự lầm lạc nơi sự việc, sự làm ăn cùng nói năng lầm lạc. Sự Đi Đứng Nằm Ngồi, chướng ngại nhau trở thành pháp giới lầm lạc với nhau. Lý Sự Nhân Cách Điạ Vị khắc biệt chưa thông cảm nhau lầm lạc gây hấn lầm lạc, trở thành nghiệp, trở nên hận thù ghét bỏ nhau, có hằng hà sa số pháp giới vô biên vô lượng pháp giới nơi Sự hình thành. Nếu Thân Tâm trơn liền không mắc miếu Pháp Giới liền GIÁC NGỘ CHỨNH THỊ PHÁP GIỚI, trở thành Bậc Đại Diện Quang Sát Pháp Giới gọi là DIỆU QUANG SÁT TRÍ. Nhưng tai hại thay Nhân Vật, Thiện Vật cho đến Thiên Thần Thánh Hóa thảy đều có Hữu Sanh Hữu Tướng gọi là PHÁP THÂN, nên Thân Tâm kia trở thành vướng nơi CẢNH mà sống, sống không ngoài SẮC TƯỚNG gọi là VẬT HÓA HỮU SANH, thành thử nó phải quay cuồng nơi Pháp Hóa, Pháp Sanh, Pháp Diệt. Các bậc tu tu mãi nơi Sanh Diệt thấu rõ Diệt Sanh, không còn quan niệm gây cấn sanh diệt, liền TỎ PHÁP Tỏ Tâm Tỏ Hóa. Lúc tỏ Hóa nương nơi Hóa, Y CHỈ lời Phật dạy để tu hành, TÍN NGƯỠNG KIÊN TRÌ CHÍ DŨNG. SỰ VẬT HÓA tận thấu là ĐẠI VIÊN CẢNH TRÍ.

NAM MÔ TỰ TẠI VƯƠNG BỒ TÁT