- DUY NHẤT PHÁP MÔN NHƯ LAI TẠNG
- 1. VÔ THƯỜNG
- 2. VÔ NGÃ
- 3. NHÂN DUYÊN
- 4. NHÂN DUYÊN SANH
- 5. DUYÊN KHỞI
- 6. KHỞI SANH TÂM TU TỎ TÁNH
- 7. PHẨM CÔNG ĐỨC
- 8. PHỔ CHIẾU QUANG NHƯ LAI TẠNG
- 9. PHÁP ĐẢNH NHƯ LAI TẠNG
- 10. KHỞI TÍN
- 11. TỨ ĐẠI GIẢ HỢP. MỘT LÝ MỤC GIẢI QUYẾT VŨ TRỤ CÙNG NHÂN SINH
- 12 TÂM PHÁP BẤT NHỊ TÂM CẢNH KHÔNG HAI
- 13. HẠNH NGUYỆN
- 14. VẠN PHÁP ĐỒNG Y
- 15. THỰC TƯỚNG VÔ TƯỚNG
- 16. CHÁNH TÍN
- 17. PHÁP ĐẢNH ÁO ĐẠI GIÁP
- 18. PHI NHÂN DUYÊN
- 19. CHÁNH BÁO
- 20. PHÁP TÁNH VIÊN DUNG BÌNH ĐẲNG
- TUYÊN RÕ VỀ NHẤT TÔN PHÁP TẠNG
- 21. BẤT ĐỘNG
- 22. PHÁP THÍ
- 23. TƯỚNG TÂM
- 24. TÁNH TƯỚNG
- 25. TỰ TÁNH
- 26. TU CHỨNG hay CHỨNG TU?
- 27. CÁC PHÁP
- 28. TRÒN DUYÊN
- 29. HÀNH THÂM PHÁP GIỚI
- 30. TÂM BẤT NHỊ
- 31. PHẬT PHÁP DO ĐÂU KHÓ NGHE KHÓ LÃNH HỘI?
- 32. CHỈ QUÁN LUẬN
VÍ DỤ: Như Trưởng Giả kia có GIA TÀI giàu sang tột đỉnh lại đầy đủ Phước Đức. Đó chính là Chánh Báo của Trưởng Giả.
Trưởng Giả có một trăm người con, thường ngày gieo trồng sự tạo lấy Phước Đức cùng Hiểu Biết cho con, mong sau nầy làm nên y như Chí Nguyện của Trưởng Giả.
Khi Trưởng Giả lâm chung, Gia Tài kia chia ra mỗi người con một phần. Đến MỘT năm hay NĂM, MƯỜI năm chẳng hạn, các con ấy vẫn nương theo lời Huấn Từ của ÔNG CHA. Họ làm theo hoặc nhiều ít hay chẳng làm là tùy theo chí nguyện của mỗi con, mà trở nên Giàu hay không giàu, hoặc nghèo tự chia ra từng phần. Đó gọi là Chánh Báo Lớn Nhỏ tùy theo sự làm của Tài Đức Phước Trí đặng Thọ Hưởng lâu mau nhiều ít.
Chánh Báo nó lại tùy theo Chí Nguyện, tùy theo rộng hẹp khả năng cao thấp tầm mức. Nếu có kẻ gặp sự vẹn vừa theo sở thích thì họ hào hứng làm mà đặng, tạo lấy mà đến. Chớ không thể nào san sẻ cho nhau về phần Chánh Báo, mà san sẻ cho nhau bằng phần học hỏi hay tu tập, cốt đến mức Tỏ Thông hay Hiểu Biết mà thành tựu nơi Chánh Báo vậy.
Con đường tự tạo trở nên Chánh Báo nó có rất nhiều cái cực kỳ mâu thuẩn, cực kỳ quái lạ, khó mà nghĩ bàn đến nó đặng. Nên có nhiều người cho đó là một THẦN LINH phù hộ hay một THẦN QUYỀN ban cho mà trở nên cung kính van xin cầu khẩn, đó là một điểm rất thường của lắm kẻ phải làm và chịu làm, không còn gì hơn để cầu Chánh Báo.
LẠI VỀ LUẬN GIẢI: Thì phải có Tài-Trí- Đức cùng với Thời hợp chung với Chí Nguyện mới thành đạt đặng, nếu thiếu rất khó mà nên đặng. Bởi thế nên chi có kẻ làm biếng chẳng chịu làm vì chưa hợp theo Chí Nguyện hoặc Tài Năng của họ. Có người sinh sợ chẳng dám làm vì gặp việc quá tầm hiểu biết.
Có kẻ Chí Nguyện lớn nhưng chẳng có Tài, hay có Tài không có Đức, nếu bị thiếu khuyết như thế thì dù có Thời Cơ đưa đến chăng cũng không làm nên được Chánh Báo theo Chí Nguyện của mình, thành gọi nó là kẻ sống trong Ảo Vọng, nhiều hơn Thực Tại.
Về phần ĐỨC THÍCH CA, trước kia là Thái Tử TẤT ĐẠT ĐA, sống trong CUNG VÀNG ĐIỆN NGỌC, có TÀI ĐỨC vẹn toàn. Khi đi lấy vợ Ngài thí võ chẳng ai hơn, lúc ở trong Cung có một con chim non bị tên Ngài đem nuôi nấng lành mạnh thả chim về tổ cùng với Cha Mẹ anh em nó.
Chí Nguyện của Ngài lại Cao Cống hơn tất cả các Bậc VUA CHÚA thành thử mới nhìn thấy nếp sống ích kỷ eo hẹp của VUA CHÚA không vừa với Chí của Ngài. Ngài lại biết rõ cái CHÁNH BÁO ấy không tồn tại bị di chuyển đổi thay.
Còn Chí Nguyện của Ngài thì nếp sống Bình Đẳng có những cái chi để bảo đảm sự sống Bất Tận, làm cho SANH-TỬ-BỆNH-LÃO-KHỔ không xâm chiếm đặng Chánh Báo. Tất cả đều đặng Trường Tồn Bất Biến. Vì Chí Nguyện VÔ TẬN ấy Ngài bèn có ý lìa bỏ Cung Điện. Cũng chính Cung Điện đối với Ngài chẳng còn ý nghĩa chi cả, vì không vẹn vừa theo Sở Thích, theo Chí Nguyện.
Hôm sau THÁI TỬ ra đi. Ngài đi khắp nơi, nhưng không một nơi nào đúng theo Chí của Ngài cả, ngày kia Ngài ngồi dưới cây BỒ ĐỀ đoạt đặng VÔ THƯỢNG CHÁNH BÁO.
Khi Ngài Sở Đắc CHÁNH BÁO VÔ THƯỢNG. Ngài cũng bất ngờ. Vì sao? - Vì Chánh Báo Bất Nhị Trường Tồn Bất Biến Vô Tận, nó chẳng phải như Ngài đã nghĩ, nó vượt tầm lý luận, nó vượt tầm nói năng suy nghĩ, nó chẳng thể chỉ hay nghĩ bàn đặng.
Chính Ngài cũng tự nói:Lạ thay! Lạ thay! THÂN thì Giả Hợp. TÂM không chỗ chỉ. Vậy thì TÂM CHỨNG hay THÂN CHỨNG? - Té ra CHÁNH GIÁC từ lâu, CHÁNH BÁO sẵn có. Do Tự Tánh mê lầm nên riêng rẽ mỗi người một Chí Nguyện, mà chí ấy không đồng trở thành lớn nhỏ, Chánh Báo vẫn nguyên phải bị chia xẻ ra từng mảnh để phân phát cho mỗi một người (chẳng khác sự chia gia tài của Trưởng Giả trên đã nói) cho vẹn vừa theo Chí Nguyện.
Ngài lại quan sát trong thế gian ẤN ĐỘ và ngoài thế gian còn hằng hà sa số Thế Giới, từng lớp, từng lớp khó mà đếm các Thế Giới ấy. Mỗi một thế giới thảy đều có 100 vị VUA để trị vì, thì có 100 Chánh Báo của vị VUA ấy để thụ hưởng. Bằng mỗi một nước có 1.000 vị QUAN liền có 1.000 cái Chánh Báo của vị Quan ấy mà thụ hưởng.
VỀ THƯỜNG DÂN đều có Chánh Báo từng lớp, nhưng không đồng với nhau, có kẻ giàu người nghèo, kẻ sướng bậc khổ. Do thế nên gọi Chánh Báo và Thụ Báo (Chịu Báo) để chia giai cấp lớn nhỏ hay Trung Thượng cùng Hạ. Nhưng ngược lại : Bậc Chánh Báo của VUA QUAN thảy đều có Ba lớp như thường dân chớ không khác mấy. Đó nói về một Thế Giới như THẾ GIAN chẳng hạn.
Còn phỏng theo KINH SÁCH mà nói, thì nơi Chánh Báo VÔ THƯỢNG có vô lượng vô số TAM THIÊN ĐẠI THIÊN Thế Giới. Mỗi một Thế Giới có đầy đủ VUA QUAN và THƯỜNG DÂN.
Cứ tính 1.000 Thế Giới như vậy là: MỘT TIỂU THIÊN. Còn 1.000 Tiểu Thiên là: MỘT TRUNG THIÊN. 1.000 Trung Thiên là MỘT ĐẠI THIÊN. Ba lần Đại Thiên gọi là TAM THIÊN ĐẠI THIÊN THẾ GIỚI.
Nếu như lấy Năng Lực cùng Chí Nguyện của Con Người mà suy ngẫm, để từ Thế Giới nầy qua Thế Giới nọ khó mà thâu đoạt đặng Một hay Hai Thế Giới, huống hồ đoạt tất cả TAM THIÊN.
Mà mỗi một nước như vậy có: VUA QUAN và DÂN. Những điểm đó làm cho Bậc tu hành khó TIN mình Làm đặng. Khó TIN mình Đến đặng mà sinh ra thờ ơ tu cho có chứng. Còn ngược lại cũng có những bậc tu hành lại quá tham học theo Kinh Sách ngỡ mình sẽ thành PHẬT nay mai mà sinh Tự Cao Tăng Thượng với tất cả kẻ lân cận mình. Đó là những điều khó nghĩ của các Bậc tu hành vậy.
Nên chi ĐỨC THÍCH CA khi Ngài đoạt đặng VÔ THƯỢNG CHÁNH BÁO thì đối với Vô Lượng Vô số Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới là một TRÒ CHƠI của Ngài, chớ chẳng phải là một Chánh Báo Trường Tồn Bất Biến. Vì sao? - Vì Ngài tận biết Chánh Báo mà lãnh lấy, thì đối với hư vọng là một trò đùa.
CŨNG NHƯ: Bậc kia thấy đặng viên NGỌC MA NI, bèn lấy VIÊN NGỌC, chớ chẳng thèm lấy ÁNH SÁNG của Ngọc vậy.
Ngài lại Tận Biết nguồn gốc mê lầm của tất cả chúng sanh vì bị nhiễm độc, có thể cứu được nếu là kẻ chịu uống thuốc giải độc. Ngài mới dùng tất cả các phương tiện để cứu độ.
CHẲNG KHÁC NÀO:VỊ LƯƠNG Y kia chửa bệnh cho Ông Trưởng Giả nọ. Giàu sang tột đỉnh, đang nằm trong tòa LÂU ĐÀI của Ông, mà miệng đòi giàu sang thèm khát. Bởi Tự Tánh điên loạn mê sảng. Đó chính là những điểm mà Đức THÍCH CA mong đưa chúng sanh từ mê mờ trở nên GIÁC NGỘ.
Phần Chúng Sanh lại ưa thích đòi hỏi Chánh Báo giàu sang Vua Chúa, lên cao từng lớp của Tam Thiên mà thọ hưởng. Ngài phải vì chúng sanh diễm nói các Thọ Báo của TIÊN THẦN, các Cõi TRỜI HỶ LẠC đầy Châu Ngọc, để lần hồi đưa sự hiểu biết cho chúng sanh thay đổi Tâm Chí, thay đổi Hạnh Kiểm. Từ nơi đảo loạn quay cuồng trở về bình tĩnh Nhất Tâm, từ chỗ thờ ơ trở thành cương quyết, từ nơi rụt rè sợ hãi trở nên thù thắng Kim Cang, làm cho chúng sanh dám lãnh Chánh Báo Bất Tận vậy.
Nếu giữa thời có PHẬT, nơi PHÁP HỘI Ngài chỉ bày tu tập không thiếu sót, Tuyệt Mỹ Thượng Thặng vẹn toàn, trong khi ấy mà Bậc nào TRỌN TÍN lãnh hội, thì Bậc đó đồng SỞ ĐẮC VÔ THƯỢNG CHÁNH BÁO y như Ngài không sai khác.
Ngài rất khéo tùy thuận theo căn cơ của Chúng Sanh mà thuyết pháp, khi tấn lúc thối, khi nâng lúc Phá Chấp. Khi làm cho chúng sanh trở thành THAM MUỐN, để trở lại KHÔNG THAM. Lúc nói thẳng TỰ TÁNH làm cho chúng sanh Tự Tín vào pháp môn tu tập của mình.... Bao nhiêu những sự khôn khéo chỉ bày, bao nhiêu những lời Báu Ngọc Dưỡng nuôi, làm cho Tự Tánh rực rỡ mở mang mà Giác Ngộ, làm cho Hòa Hợp Mình và mọi người Đồng Nhất. Làm cho Bốn loài thoát sanh, làm cho HỮU VÔ Bình Đẳng tỏ ngộ sự lầm lẫn Bờ Ngăn, làm cho Tự Biết tận cùng CHÁNH BÁO đặng thọ lãnh.
Ngài lại căn dặn sự tu hành đời sau trong Kinh VIÊN GIÁC như:“Đời sau nếu các Ông gặp đặng THIỆN TRÍ THỨC chỉ bày tu tập, Bậc ấy là PHẬT, mà các ông TRỌN TIN VÂNG lãnh hội thì các ông cũng đặng thành PHẬT. Các ông gặp BỒ TÁT, Tin Vâng lãnh hội liền đặng thành BỒ TÁT. Gặp LA HÁN hay BÍCH CHI Tin Vâng lãnh hội liền đặng thành LA HÁN BÍCH CHI. Hoặc giả gặp NGOẠI ĐẠO TÀ GIÁO đồng Tin Vâng lãnh hội liền thành TÀ GIÁO NGOẠI ĐẠO vậy.”
Sau lần lượt các TỔ theo DI TRUYỀN, TRỌN TIN tu sửa cấu tạo CHÍ NGUYỆN nung đúc lề lối, vẫn Thuyết Pháp Độ Sinh, vẫn làm theo các TÔN CHỈNH ĐẠO TRÀNG, Đồng Hợp với Chí Nguyện của THẾ TÔN chẳng sai khác, thảy đều thành tựu CHÁNH BÁO VÔ THƯỢNG đặng VIÊN MÃN nhập NIẾT BÀN in như PHẬT.
Con đường DUY NHẤT TRI KIẾN GIẢI THOÁT lãnh CHÁNH BÁO VÔ THƯỢNG chư PHẬT đã đặng, Chư TỔ đã chỉ bày liên tiếp không ngừng, thời nào cũng có, con đường ấy là BỔN NGUYỆN chung.
Nếu những Bậc tu hành lập CHÍ NGUYỆN mà tu sửa cầu lấy tiến bộ hiểu biết, nương theo HẠNH NGUYỆN của BỒ TÁT HẠNH mà tu đồng với CHÍ NGUYỆN BẤT BIẾN thời đặng Tri Kiến Giải Thoát đều đặng CHÁNH BÁO TRỌN VẸN VÔ THƯỢNG vậy.
NAM MÔ GIÁO CHỦ HIỆN TẠI
BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT