–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

23. TƯỚNG TÂM

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 16975)
23. TƯỚNG TÂM
TƯỚNG là TÂM. Nếu nói do TÂM sanh TƯỚNG, đó cũng là lời phương tiện nơi Sở Chấp Năng Biệt của Pháp TƯƠNG ĐỐI: CÓ TRONG. CÓ NGOÀI. Nên Bậc Viên Dung phải tùy thuận nói theo thế thôi, chớ thật: TƯỚNG chính TÂM. Vì sao? -Vì Tướng DUY NHẤT.

Bằng quan sát: BÊN TRONG: Có RUỘT -GAN -TIM -PHỔI toàn khắp là THÂN, thì THÂN vẫn TƯỚNG. Còn BÊN NGOÀI: Cảnh Sở Thích hay Không Thích, hoặc dùng Công tạo thành hay Có Sẵn. Từ Cảnh Giới MÊ đến TƯỚNG Đại Giác Phật Quốc, chớ bao giờ gọi là TÂM?

Nên chi từ một Công tu tập, đến chịu khó Hạnh Nguyện Độ Sanh, đều nằm nơi Phẩm CÔNG ĐỨC mà tu rốt ráo cùng TỎ BIẾT, thì CÁI BIẾT đó là PHÁP. PHÁP vốn TƯỚNG nào phải TÂM? Nếu cho đó là TÂM, thì từ nơi TÂM phải đi vòng qua PHÁP, rồi đến TƯỚNG?

Do TƯỚNG chính TÂM là Quyết Định của NHỨT THỪA. Khỏi vòng TAM THỪA đến MỘT THỪA. TƯỚNG nó có sự Quy Định sẵn, còn TÂM chẳng Tự Quyết. Vì sao? -Vì TÂM nằm nơi VÔ TƯỚNG để lần BIẾT gọi là TÂM KHÔNG, đến ĐÃ BIẾT gọi là TÂM THÔNG, qua THẬT BIẾT gọi là NHẤT TƯỚNG, về TRỌN BIẾT trùm khắp là NHƯ TƯỚNG.

Bởi đó nên TƯỚNG chính là một Huyết Hệ Trọng yếu, mà từ xưa đến nay lầm lẫn trên con đường tu tập. Lắm kẻ LÌA hẳn TƯỚNG để ngồi TƯ DUY, DIỆT hẳn TƯỚNG để cầu RỖNG KHÔNG NÁT BÀN.

Có Bậc lập VÔ VI PHÁP để TẬN DIỆT ĐỊNH, thiếu nhiệm vụ Sửa Sai TÂM MÌNH trước mắt, chỉ nhìn nơi Ảo Tưởng Viễn Vong để buộc TÂM trong RUỘT, Quán Đảnh trên ĐẦU, vẫn có CÔNG nhưng chưa RÕ LỐI.

TÔI khuyên các Bậc tu hành dùng TƯỚNG ĐẠO HẠNH, từ Cử Chỉ nói năng trong căn bản ĐẠO ĐỨC HIỀN LÀNH. Lấy các TƯỚNG trước MẶT làm TÂM MÌNH để tu. Chịu qua tất cả những HOÀN CẢNH THỬ THÁCH mà không QUÁI NGẠI. Đó chính là PHẬN SỰ của Bậc tu hành TIÊN PHẬT hoặc THÁNH TĂNG cũng đó.

ĐỨC THẾ TÔN Ngài đã vạch Sẵn một Chương Trình tu tập LÝ SỰ ĐỒNG SONG rất tỉ mỉ công phu không một LỜI thiếu sót, không một SỰ nào chẳng tận từ CHƠN CHÁNH liên hệ với nhau.

Từ Phẩm CÔNG ĐỨC đến tu tập thi hành

LỤC BA LA và TƯỚNG Thu Nhiếp, gọi là TỨ NHIẾP PHÁP. Chung lại TU các PHÁP đặng thấu đáo TỎ NGỘ PHÁP.

NGÀI THƯỜNG NÓI: TƯỚNG hay nhiễm TÂM. Nếu TƯỚNG: SÁT-ĐẠO-DÂM các ông chẳng LÌA để tu, thời dù cho TRÍ TUỆ THIỀN ĐỊNH chăng, TÂM vẫn Tập Nhiễm Sanh Tử: Vì sao? -Vì TƯỚNG chính TÂM, lầm lẫn lấy TRONG bỏ NGOÀI, mà nhận TÂM ra TƯỚNG.

Bằng Bậc Tu nào chỉ đi trong Trí Tuệ, tự suy nghĩ Phá Chấp thì đặng đấy. NHƯNG NGƯỢC LẠI: TƯỚNG PHÁP không Dung Thông. Vì TƯỚNG là CHỦ của TÂM PHÁP. Mà TƯỚNG chẳng dung hòa thỏa mãn, lấy đâu thành tựu BA THÂN?

Nếu Bậc tu hành chẳng nghe, hãy còn y nguyên dung dưỡng CỬ CHỈ NGÔN NGỮ đến HÀNH VI BẤT THIỆN, mà làm những điều PHI ĐẠO. Dù Trí Tuệ thông suốt Phá Chấp chăng, nhưng để sau cùng mà CHẤP THỦ.

NÓ CHẲNG KHÁC MẤY: Người nằm trên BE CẦU, chỉ suy nghĩ xây cất LÂU ĐÀI, trang hoàng rực rỡ, nào là XE LỌNG, TRÀNG PHANG, kẻ TÔN SÙNG, người ĐƯA ĐÓN chẳng thiếu sót. Trong khi ấy HỌ có quyền nghĩ những gì được cả. NHƯNG NGƯỢC LẠI: Họ không có quyền Chân Thật Thọ Hưởng Tòa LÂU ĐÀI và VẬT DỤNG mà HỌ đã nghĩ.

CŨNG NHƯ: Bậc tu hành dù cho có ngồi dùng Trí Tuệ đến Cứu Cánh GIẢI THOÁT. Nhưng không bao giờ đoạt đến THẬT TƯỚNG CHÂN NHƯ mà trọn NHƯ TƯỚNG. Bậc ấy chỉ hưởng trên GIÁC suy tưởng thôi, Còn TƯỚNG vẫn chống đối chưa thỏa mãn, gọi là Tập Khí Sanh Tử.

Bậc tu hành chẳng làm cách gì hơn HẠNH NGUYỆN ĐỘ SANH, nương theo Đạo Tràng căn bản Tôn Chỉnh TƯỚNG, lập THIỆN CĂN để thu nhiếp thỏa mản, tỏ rỏ TỊNH, BẤT TỊNH đều NHẤT TƯỚNG không HAI. Nhưng chẳng Tập Nhiễm Trơn Liền, goị là TÂM TƯỚNG Đồng Nhất, đó mới thật là KHÉO TU.

Lại CHÁNH NIỆM cần thi hành TƯỚNG trong LỤC BA LA, TỨ NHIẾP PHÁP và tất cả các TƯỚNG để thâm nhập Tỏ Biết CHÁNH GIÁC, chớ chẳng suy nghĩ rằng CHẤP với KHÔNG CHẤP. Đến lúc CHƠN GIÁC thì dù có CHẤP chăng cũng không còn lấy MỘT CHẤP vậy.

TÔI NÓI: TƯỚNG CHÍNH TÂM CÁC ÔNG. Đó cũng là Lời chỉ Quyết Định Không HAI, sai khác chút nào. Nhưng phải tùy Công Năng tu tập rõ thấu mà nhận lãnh LỜI NÓI trên.

Bằng có Bậc TIN TÔI, cũng chưa đặng trọn sự Tỏ Biết cặn kẻ, cần phải tu niệm theo lời nói: CÁC TƯỚNG VỐN LÀ TÂM MÌNH. Để tất cả công việc lớn nhỏ đều phải tu, nên LÀM mà ĐẾN chớ nên Nhận Càng mà đặng sao? Bậc như vậy mới Tin Tôi.

Sự tu hành nhìn vào Công Đức Phẩm Hạnh, cân với sức Chịu Đựng để Tỏ Biết. Tuy thế, nhưng nó thật là TươNg XỨng mà Sở Đắc Nghĩa ấy không sai chạy đối với Bậc đã Tu. Miễn dùng TưỚng để Tu, chẳng Mắc Miếu TưỚNG, được Tỏ TưỚng CHÁNH GIÁC trùm khắp.

TƯỚNG tuy sai khác, nhưng không sai khác chút nào, Vì sao? Vì ĐỒNG không sai, mà CHẲNG ĐỒNG bị sai. Đó cũng là một Chính Yếu nơi Pháp DỊ DIỆT.

NÊN PHẬT NÓI: TƯỚNG tuy có Một, nhưng TÂM ĐỊA các Ông không ĐỒNG thành thử SAI, có chỗ Chịu Báo và có nơi được Chánh Báo. Chỗ Chịu Báo phải cực khổ, họ cầu Chánh Báo. Khi toại nguyện Sở Cầu, thì sự cực khổ liền Mất, nơi ấy gọi là DỊ DIỆT Pháp. NGƯỢC TRỞ LẠI: Bậc được nơi Chánh Báo giàu sang mà đi nơi Tâm Địa xấu xa, liền đến chỗ Chịu Báo nó cũng Dị Diệt vậy.

Tâm Địa thì nhiều lớp không Đồng, nên Tướng phải nhiều Hình sai khác, tùy theo Hình ấy mà ra Thứ Lớp. Thứ Lớp Năng Biến và Bị Biến trở thành Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, Cõi Trời và Người.

Nhưng cõi Trời hoặc cõi Người hay Cảnh Giới của Tam Thiên do bởi không Đồng, Sai khác, nên có bốn Tướng làm căn bản hiện diện cho các đồ dùng để Chánh Báo và ChỊu Báo. Bốn Tướng ấy là: THANH, THÔ, TỐT, XẤU, tùy theo Sở thích Qúy Báu hoặc không Qúy mà Thọ Lãnh.

Chỉ vì các Ông lầm nơi mong cầu, nuôi sự Thích Muốn mà chạy trong chìm đắm SÁT ĐẠO DÂM. Khi tu hành lại chẳng sửa sai trừ bỏ trở thành Vọng. Nơi Vọng ấy chính là phát sanh THAM do TÂM bị nhiễm xấu xa, tư riêng, dục lợi trở nên TÂM ĐỊA. Đã Tâm Địa thì phải nằm căn bản của Pháp THÔ. Cho nên có giàu sang Chánh Báo đến đâu chăng sự Thọ Hưởng không ngoài: ĐẤT CÁT.

Ta biết tận từ, tận gốc Chịu Báo Chánh Báo riêng tư từng Cảnh Giới một, cho đến Tam Thiên cùng khắp. Mà Thật Biết sự Mê Lầm của các Ông trót vào chỗ ThÔ mà chịu chung, lại tưởng mình sung sướng. Nên TA vì các Ông mà nói: HUYỂN HÓA, để các Ông lìa bỏ từng Tướng tham vọng tập nhiễm, đặng đến Chân Tướng rộng rãi, Chánh Giác hoàn toàn Bất Biến mà đặng hưởng như Ta, chẳng còn chịu trong sự DỊ DIỆT nữa.

Những lời Phật nói trên, TÔI mong cho các Bậc tu hành ghi nhận để tu. Chớ nên dùng Ảo Tưởng ngồi yên gọi là: Đặng hay Đắc cùng Đến mà chẳng Tỏ Biết sự Chân Đế hiện tiền, Tướng Tâm của mình rơi rớt. Nên dụng TỨ NHIẾP đặng rõ biết vẹn vừa trong đường tu, chẳng DƯ không THIẾU thì chắc chắn sẽ thành tựu.

TƯỚNG chính TÂM. Khi đã biết TƯỚNG là TÂM của mình, thì dù có đi trong: SẮC- THINH- HƯƠNG- VỊ- XÚC- PHÁP để tu chăng, cũng không còn Nhiễm Trước đến nó, lại nương nhờ nó được TỎ NGỘ.

Bằng Không Biết: Thời vì SẮC mà ĐẮm. Bởi THINH mà SAY. Do HƯƠNG mà MUỐN. Tại VỊ mà GIÀNH. Nơi Bốn Tướng mê lầm cho mình ĐÃ BIẾT, chạy theo sự Hiểu Biết của mình mà bị XÚC PHÁP đặng nhận TÂM bên trong, bỏ TƯỚNG bên ngoài.

Giữa Hai trạng thái: Biết TƯỚNG là TÂM mình. Chưa Biết TƯỚNG là TÂM. Hoặc Biết: SẮC, THINH, HƯƠNG, VỊ, XÚC, PHÁP cùng chưa Biết, nó có sự Lợi và Hại. Nó NGƯỢC XUÔI và XUÔI NGƯỢC, Ngộ Mê cũng vậy.

Các TƯỚNG PHÁP nơi LỤC BA LA thật là Tuyệt Mỹ. Bậc tu nên thi hành Chân Chánh để nương nhờ Pháp ấy mà rõ thấu đoạt đến rốt ráo HẠNH NGUYỆN. Có nghĩa là cho mọi Người và Mình đồng CHÁNH GIÁC.

THẾ NÀO LÀ: TƯỚNG PHÁP LỤC BA LA TỎ BIẾT?

Khởi đầu Pháp LỤC BA LA: Thời BỐ THÍ làm vai chính, chi tiết của nó gồm có: PHÁP THÍ, VÔ ÚY THÍ và TÀI THÍ. Còn đứng về con đường Duy Nhất có MỘT không HAI, thì chỉ TƯỚNG chính TÂM mình để tu.

Nên tất cả từ lời nói đến Vật Dụng Tài Sản cùng khắp thảy đều là TƯỚNG. Khi đã biết Tướng chính Tâm mình, đem ra áp dụng quan sát tu. Thời nó có Hai yếu điểm làm đích đo lường TƯỚNG TÂM đặng rõ biết sự DƯ THIẾU TĂNG GIẢM, để thực hành con đường tu cho được vẹn vừa trọn vẹn BẤT TĂNG BẤT GIẢM.

HAI YẾU ĐIỂM ẤY LÀ:

MÌNH MUỐN hay KHÔNG MUỐN hoặc MÌNH THÍCH cùng KHÔNG THÍCH. Hai yếu điểm ấy, từ công việc HẠNH NGUYỆN tu hành, hoặc Đồ Dùng trang trí, Ẩm Thực, Y Áo. Tất cả các Tướng Pháp đến, Bậc tu hành phải làm để biết trọn, sau đặng Viên Thông, nếu chẳng làm khó thành tựu.

VÍ DỤ: Có việc đưa đến, chính mình Không MUỐN, nhưng kẻ khác nhờ giúp đỡ cho họ trong khi họ MUỐN. Đó chính là TƯỚNG TÂM của kẻ ấy đang cần, chớ chẳng phải của Mình.

Mình vì Tướng Tâm của họ. Nhưng trước khi làm phải nhận xét, không có sự tổn hại đối với đường tu của mình cho lắm. Nên giúp họ trong lúc CẦN. Vì sao phải nhận xét? Chỉ vì BI phải có TRÍ nên nhận xét. Nếu BI không TRÍ chớ vội làm.

NGƯỢC LẠI: Đối với MÌNH MUỐN, nhờ người kia giúp mình, nên nhận định đối với TƯỚNG TÂM của họ có đủ sức giúp không? Nếu nhận định được thì nhờ họ để gieo Duyên. Bằng quá sức của họ chớ nên nhờ. Họ giúp nhưng thiếu khuyết chớ đem lòng phiền trách, mà con đường Tướng Tâm chẳng trọn.

VỀ ĐỒ DÙNG: Món đồ MÌNH THÍCH mua đem về NHÀ hay CHÙA THÁP chẳng hạn. Dùng trong một thời gian không Thích nữa, đem đi cất gác một nơi. Trong khi mình thích món ấy chính TƯỚNG TÂM của Mình. Lúc không Thích vì Công Đức của Mình đã qua mà Chánh Báo món tốt hơn, nên gác lại. Có kẻ nhìn thấy, một là họ thiếu dùng, hai họ sở thích ngõ ý mua lại hoặc xin mình, thì chính mình được biết rõ TÂM của họ đang Thọ Báo trong món ấy.

Nếu nhận xét mình không thích hay ít thích hoặc dư dùng, vì TÂM của họ mà BỐ THÍ. BẰNG NGƯỢC LẠI: Tự Kiểm Điểm để đo mức TÂM mình trong lúc ấy, được sự tiến bộ chu đáo hơn, như: vui vẽ bình dị mà cho, hay TƯỚNG của họ đối với mình TƯƠNG XỨNG mà cho? Hoặc cho vì khinh rẽ dòm ngó xấu xa, chính mình cho để bỏ ghét? CÒN KHÔNG CHO: Vì TƯỚNG của họ không thích hợp mà không cho? Hay vì lòng mình tiếc mà không cho? Nó rất nhiều khía cạnh và trạng thái, miễn Ngược Xuôi để soi biết, cổi giải, được sự BỐ THÍ ích lợi trên con đường lập Pháp tu hành.

Bằng có Bậc mà đặng biết như vầy, Một trong Ba bậc:

- BỐ THÍ người giàu sang hơn mình, dù sao mình cũng có Sẵn Chánh Báo vô kể, hôm nay mới được BỐ THÍ.

- Bằng có Bậc ngang hàng Tương Xứng với mình. Thời trái lại VỊ THA mà BỐ THÍ.

- Nếu có Bậc cực khổ hay thiếu dùng, xin hay mua lại. Mình tự Phát Tâm BỐ THÍ, chính là mình sẽ đặng Chánh Báo lần đưa.

Biết được như thế thật là LỢI vô kể, khó nghĩ bàn.

VỀ GIA ĐÌNH hay CHÙA THÁP: Trong GIA ĐÌNH hoặc CHÙA THÁP của mình, cần siêng năng sắp xếp thứ tự. Thời đặng TINH TẤN, mà chính mình vào Phẩm Trang Ngiêm. Từ trong đến ngoài sạch sẽ được Tướng tâm Thanh Thoát. Các đồ dùng hiện tại dù quý báu sang cả hay không đáng giá chi, cũng thảy đều sửa soạn trang hoàng cho ngăn nắp vẻ vang tỉ mỉ. Thời đặng TƯỚNG Trọn Vẹn Hiểu Biết không thiếu sót.

Nếu bừa bãi: Tự đem TÂM hoài mong, vọng ước, dụ dự không sắp xếp. Cùng với để chờ cho có tiền bạc mua sắm vừa ý muốn rồi sẽ làm. Đó thật là Sai, vô tình đem Tướng hiện hữu vào nơi ảo tưởng, chớ chẳng biết: Làm đây, mới có đó, Tướng Tâm trước mặt có tỏ biết Một, mới đến Tỏ Thông VẠN TƯỚNG. Dù cho Bậc Hiểu Biết sâu xa, cầu kỳ cách mấy chăng, mà không biết hiện tại trước mắt, vẫn không Đỉnh Đạt TÂM, mà Ý cuồng quay lộn xộn lu mờ hiện diện.

Bằng được ngay thẳng điều chỉnh Trang Nghiêm như trên, thì cũng chớ Thích Muốn Quá Đà, đem vào sự đòi hỏi trang trí, nuôi sự ưa thích cầu kỳ, dung dưỡng TƯỚNG TÂM vào lòng Dục Vọng. Đó chính là làm TƯỚNG bị chìm nơi SẮC TƯỚNG, gọi là: Theo SẮC mà ĐẮM.

CÓ NGHĨA LÀ: Trong giai đoạn nào, thời chỉ biết làm tròn với thứ lớp đó, chớ không thể đòi hỏi hơn. Nếu đòi hơn mà không điều kiện thì BỊ TĂNG, chẳng Tương Xứng với hiện tại. Còn thờ ơ bị TƯỚNG GIẢM. Đối với Bậc tu Chơn Chánh, họ có Phẩm Hạnh tao nhã, lại chẳng mắc miếu sự THAM MUỐN, tạo đặng mức vẹn vừa, kết hợp các TƯỚNG mà Tỏ Biết chu đáo. Nhờ vậy sau khi Chánh Giác Hành Nguyện trong LỤC ĐẠO, làm cho tất cả mọi kẻ thảy đều khâm phục, họ đồng Tán Thán TIN VÂNG, nghe sự chỉ bày không thiếu sót mà đặng TRI KIẾN GIẢI THOÁT.

VỀ MỤC LÃNH TƯỚNG TÂM ĐỂ TỎ BIẾT:

Nếu có kẻ thành Tâm khẩn muốn, thời họ chẳng biết cái TÂM ở chỗ nào. Nên mua sắm lễ vật, nhang đèn hoa quả đặng Cúng Kính. Vô Tình hay Cố Ý, họ đem Chân Thật TÂM mà Cúng Dường. Đó chính là những điểm Bậc tu nên biết, chớ cho là giả tạo. Nhưng nó tùy theo TƯỚNG TÂM, Công Đức cùng Căn Cơ của mỗi người hoặc mỗi kẻ mà mua sắm không Đồng, để Chứng Minh TÂM ĐỊA Chịu Báo hay Chánh Báo của Lục Đạo. Nên chi lễ vật có kẻ mua sắm thật Tinh vi tươi tốt, có người Kém Khuyết Xấu Xa. Đó chính là TƯỚNG TÂM của họ.

Đứng vào Bậc Tu Thọ Lãnh Tướng Tâm của mọi người nên biết rõ điểm trên đặng dìu dắt.

HAI NỮA: Chớ phân biệt lễ vật tốt xấu Bất Bình Đẳng. Nên tỏ tình cung kính thịnh trọng TƯỚNG TÂM với lòng Thành của mọi người, mà đem sắp Lễ Vật cho ngay ngắn trên bàn PHẬT, cùng đứng ra chiêm ngưỡng cúng lạy van vái theo ý của kẻ dâng lễ, làm cho họ thích thú vui vẻ đến lúc ra về không một lời ta thán.

Lại có người mua sắm đồ dùng cho mình. Trong sự cho ấy chia ra Ba thứ lớp như: Tình Thầy Cung Kính mà Cho. Tình Bạn cảm mến mà cho. Tình hàng xóm thân thiện mà Cho.

Nhưng kẻ ấy đứng vào Bậc Giàu hay Nghèo, có danh giả hoặc không danh giả, lại với món đồ cho ấy: XẤU TỐT, quý hay không quý. Đồng với TƯỚNG TÂM sở thích của mình, hay không thích. Bậc tu vẫn một Mức tỏ tuồng vui thích để khỏi phụ với TÂM Thành Kính hay Cảm Mến hoặc Thân thiện của mọi người đã đem cho mình.

HAI NỮA: Cũng cần đến TỰ LƯỢNG mà Thọ Lãnh và cần đến sự Cung Đáp để vẹn vừa chỗ Lãnh lấy của người. Nếu người ấy là học trò tu tập, thì phải giúp họ thế nào? Bằng là Bạn thì phải làm ra sao? Cùng người hàng xóm phải chu tất thứ gì Cho đúng lẻ Lưu Hữu?

Tùy theo mỗi mỗi mà Tỏ Biết đáp ứng vẹn vừa để đều đặn trong Pháp BẤT TĂNG BẤT GIẢM.

Những lời Tôi nói tuy sơ sài chẳng có cầu kỳ chi, nhưng nó không ngoài chỉ thẳng TƯỚNG chính TÂM mình phải thu nhiếp từng tỉ mỉ để đến Tỏ Biết Chân Thật trùm khắp chẳng thiếu sót. Khi mà đặng làm trọn Tướng thời rõ thấu những Pháp cực kỳ Tuyệt Mỹ và Biết tất cả sự Kín Nhiệm của NHƯ LAI TẠNG vậy.

THẾ NÀO LÀ: TƯỚNG TRÌ GIỚI TỎ BIẾT?

Nơi TRÌ GIỚI Tỏ Biết của con đường Duy Nhất, TƯỚNG chính TÂM mình, nó không Hai. Nhưng sự quan sát BUÔNG GIỚI trùm khắp để được rõ biết. Từ MỘT TƯỚNG đến Vô Lượng Vô Biên Tướng đều là TÂM mình, nhưng chính mình Lầm Mê rơi rớt mà chưa Biết hết. Còn Chư Phật là Bậc đã TRỌN BIẾT tất cả. Nên tu hành mới lập: BA TÂM và NĂM NGUYỆN có câu: PHẬT PHÁP VÔ BIÊN THỀ NGUYỆN HỌC. NHƯ LAI VÔ BIÊN THỀ NGUYỆN SỰ.

Vì vậy Bậc Tu cần nên dùng Trí Tuệ để Phá Chấp mà chu đáo TÂM, VÔ BIÊN GIỚI, TÂM đã Vô Biên thì TƯỚNG vẫn trùm khắp, TƯỚNG đặng Đồng Nhất liền CHÁNH GIÁC.

TRÍ TUỆ phải dùng như trên, còn sự Làm theo thứ lớp cũng phải chăm chỉ cần mẫn mà Thi Hành đúng đắn. Tùy theo Công Năng Mức Độ qua từng Giới Hạn gìn giữ vẹn vừa, không DƯ THIẾU TĂNG GIẢM, gọi là TRÌ GIỚI TỎ BIẾT.

TƯỚNG TINH TẤN TỎ BIẾT:

Sự TINH TẤN Tỏ Biết ấy nó phải có đủ Chí Nguyện Cầu Tiến không ngừng, để Hiểu Biết từng công việc Hành Nguyện tu tập qua từng GIỚI HẠN của Pháp Giới, khi Trì, lúc cho Qua, mà Siêng năng kiểm điểm đặng lần vào TRI KIẾN GIẢI THOÁT.

TƯỚNG NHẪN NHỤC TỎ BIẾT:

Tướng NHẪN NHỤC Tỏ Biết chính là TƯỚNG chớ vội vàng chấp nhận các Pháp, khi mà Bậc tu hành LÝ SỰ chưa đặng Viên Thông, hãy còn tựa vào Một TƯỚNG phỏng đoán cho rằng mình: ĐẮC hay ĐẾN hoặc ĐẶNG. Còn trong Hạnh Nguyện cũng chớ nên Tự Cao vì Bản Ngã mà phải cố gắng trong tất cả Tướng Pháp để Trọn Biết gọi là: TƯỚNG NHẪN NHỤC Tỏ Biết.

TƯỚNG TRÍ TUỆ:

Là một TƯỚNG chung gồm để sáng soi hiểu biết. Từ công việc Hạnh Nguyện đến sự giúp đỡ hoặc lời nói Bất Thiện hay Thiện thảy đều Tỏ Biết. Nó đi sát liền với: BI TRÍ DŨNG, GIỚI HẠNH NGUYỆN để cầu CHƠN GIÁC.

TƯỚNG THIỀN ĐỊNH:

Cũng là một TƯỚNG giúp cho Trí Tuệ Cứu Cánh. TIN PHẬT PHÁP, Tin Chân Lý và Tin Mình chẳng còn Sự Nghi. Nó lại giúp cho rõ biết cùng khắp Pháp Giới, đi vào BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐA, thâm nhập BÁT NHÃ đặng CHÁNH GIÁC CHÂN NGUYÊN tận từ NHẤT TƯỚNG đồng NHẤT THỂ trùm khắp NHƯ TƯỚNG vậy.

Nơi Tướng Pháp LỤC BA LA chung gồm để THẬT BIẾT, nó là một Pháp Môn rất cần cho Bậc Tu đặng Trọn Biết chu đáo tỉ mỉ, khỏi sự phân biệt để nhận lãnh: TƯỚNG chính TÂM. Vì CHÂN THIỆN của Mình đã đánh rơi rớt từ lâu, nay Hoàn Lai Chánh Báo.

Từ khi ĐỨC THẾ TÔN THỊ HIỆN Ngài vẫn thường chỉ thẳng TƯỚNG chính là TÂM của các Ông.

PHẬT NÓI: Chỉ vì Chúng sanh lầm mê, nên từ Bản Thể CHƠN TÂM trùm khắp chẳng chịu nhận, lại lầm nhận Thân GIẢ HỢP làm TÂM, nên bị Sanh Tử mà có CHỊU BÁO CHÁNH BÁO sai khác.

Qua thời LỤC TỔ HUỆ NĂNG Ngài lại chỉ thẳng nơi Kinh PHÁP BẢO ĐÀN mà nói: TÂM CÁC ÔNG RUNG. NÀO PHẢI PHƯỚNG RUNG. Có một số nhận được: TƯỚNG chính là TÂM mình, nên TÔN SÙNG mà nương theo tu tập: TƯỚNG TÂM đặng TRI KIẾN GIẢI THOÁT.

Ngày hôm nay: CHÍNH TÔI, nhận thấy đối với con đường tu hành thật quá TIN PHẬT. Do sự TIN ấy lắm Bậc XUẤT GIA, nhiều Bậc CƯ SĨ đồng cố gắng đào tạo cho mình đặng Tri Kiến Giải Thoát hiện tại. Nhưng tại sao chưa đặng Trọn Nguyện? Vì DƯ THIẾU TĂNG GIẢM nên có nhiều Bậc dùng về HIỂU BIẾT TRÍ TUỆ chớ chẳng Thi Hành TU CHỈNH, gọi CÓ LÝ, KHÔNG SỰ.

Còn lắm Bậc tu rất dày công trong việc THI HÀNH ĐẠO HẠNH, nhưng thiếu sự HIỂU BIẾT TRÍ TUỆ CẦU TIẾN. Giữa Hai Trạng Thái không Đồng nhau thành thử mơ màng nơi THẬT TƯỚNG cùng VÔ TƯỚNG để đến CHƠN GIÁC mà đặng Toại Nguyện SỞ CẦU.

CŨNG NHƯ: Thời còn PHẬT, DƯ Bậc chỉ bày, THIẾU Bậc TIN để tu. Hôm nay lại DƯ Bậc TIN tu, mà THIẾU sự chỉ bày.

TÔI chẳng phải là: AI. Nhưng ai muốn TÔI cũng đặng. TÔI chỉ Biết tỏ rõ các TƯỚNG trùm khắp là CHÍNH TÔI, nên TÔI lại chỉ Thẳng. Nếu Bậc TIN TÔI tu tập LÝ SỰ Đồng Song sẽ Tỏ Ngộ CHƠN GIÁC.

NAM MÔ THANH TỊNH
DIỆU PHÁP THÂN TỲ LÔ GIÁ NA PHẬT
TỊNH VƯƠNG Kỷ Niệm ngày mùng 8 tháng Chạp Mậu Thân.