–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

3. THẾ NÀO LÀ NĂM LỐI THẤY CỦA THỂ CHẤT ĐẠO PHẬT?

17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 8639)
3. THẾ NÀO LÀ NĂM LỐI THẤY CỦA THỂ CHẤT ĐẠO PHẬT?
- Lối Thứ Nhất là: NHỤC NHÃN, lối nhục nhãn dùng bằng cặp mắt thịt, cặp mắt nầy tất cả Nhân Loài đều thấy, gọi là Đồng Thấy, nó không ngoài ĐẶC TƯỚNG.

- Lối Thấy Thứ Hai là: PHÁP NHÃN, lối thấy pháp nhãn, rất rộng rãi bao la, chung gồm tất cả muôn loài vạn vật Vũ Trụ, Sơn Hà Đại Địa thuộc về ĐẶC TƯỚNG thảy đều vạn pháp hóa sinh. Còn đứng về mặt Tư Tưởng, Định Tưởng, suy nghĩ hoặc định hướng đều gọi là ĐẶC CHẤT, cũng thảy đều là vạn pháp, chung gồm nơi vạn pháp ảnh hưởng Nhân Sinh, nơi NGHE-THẤY-BIẾT đều là vạn pháp, như thế cũng gọi là: Từ nơi một chất hóa sinh ra ngàn vạn chất thành tựu, kể cả hư không vô tận đến vạn tướng thành hình đều vạn pháp, cho nên Đạo Phật mới nói: MỘT THỂ HÓA RA VẠN PHÁP.

Ví như: Mỗi một thứ BỘT đem làm thành ra ngàn vạn thứ BÁNH, tùy mỗi thứ BÁNH hình thức khác nhau, pha chế hương vị khác nhau, nhưng THỂ nơi nó cũng là BỘT. Vũ Trụ cùng Nhân Sinh không ngoài THỂ CHẤT, Thể Chất hóa ra Sơn Hà Đại Địa chung khắp Vũ Trụ gọi nó là Pháp.

Nhân Sinh thì lấy Nhục Nhãn quan sát, còn Đạo Phật công dụng PHÁP NHÃN thấu soi, vì vậy nên chi các vật hạn, vật dụng, cử chỉ mỗi một khẻ động nhìn nơi Nhục Nhãn không bao giờ tận thấy, mà PHÁP NHÃN tận thấy. Nơi thấy NHỤC NHÃN là chỗ thấy nơi ngọn, còn cái thấy PHÁP NHÃN thuộc cái thấy tận gốc, Nhục Nhãn nhìn thấy chiếc Bánh trên hình thức, cho nên phải nghiêm cứu thực nghiệm mới biết được thứ bánh nầy pha chế làm sao, thứ bánh nọ làm bằng cách nào, phải học hết ngàn thứ bánh mới biết được, bằng chưa học chưa biết. Đối với Pháp Nhãn thì nó không phải như thế, nó chỉ nhìn đến liền tỏ rõ tường tận chớ chẳng cần đem đến thực nghiệm.

Đạo Phật duy nhất nương theo Thể Chất giải tỏa các tư tưởng của ĐẶC CHẤT và tự sáng soi vạn pháp, nhờ nơi giải tỏa tư tưởng suy tưởng định tưởng đến thường mơ tưởng hoài vọng nên biết được do đó mà hóa sinh ra cái sống chưa thực tại, sự làm chưa thực tế thì làm thế nào đem đến nơi chốn hiểu biết cho tường tận? Khi đã đoạt đến PHÁP NHÃN thì đến nơi Chân Tướng thực tại, ban đầu nhìn đến tư tưởng Nhân Sinh sau kiểm qua các tư tưởng nơi mình để kiểm điểm xem xét còn tập nhiễm trong tư tưởng xấu xa của ĐẶC CHẤT nó như thế nào? Hành động nơi chính mình ra sao? Từ lời nói đến việc làm nó có đặng tương song với nhau hay không? Do nơi đâu nó đồng? Do tại sao nó chưa đồng? Nhiễm-Trước là thế nào? Tập Nhiễm nó ra sao? Bị nhiễm bằng lối nào? Những chứng từ trên thảy đều thông đạt, biết tỏ rõ đường đi lối về của vạn pháp, di chuyển động vọng Tâm nó khởi sanh của tất cả nhân sinh không thiếu sót, đến chừng ấy không cần nhìn nơi ĐẶC TƯỚNG hoặc chẳng khởi Tâm Sanh mà thật biết tất cả lý sự Tâm khởi của nhân sinh, nhân loài vạn vật, kẻ nầy hay bậc nọ từ nơi hành động đến ý nghĩ của họ, sau nầy nếu họ đã mãn phần thoát sinh về đâu, đó cũng là cuộc Sống Chết đặng Chánh Báo hay Thọ Báo do tư tưởng đến hành động đưa họ đến nơi mong muốn vậy.

Bậc đoạt đến cái thấy PHÁP NHÃN chính là bậc đã từng Hạnh Nguyện Thật Tu, trong tư tưởng của Bậc nầy đã sạch hết bảo thủ cá tánh, bảo thủ tư tưởng, bảo thủ Nghiệp thọ ngã nơi mình, rõ biết vạn pháp chuyển luân Tâm không mắc miếu, Tâm chẳng chướng ngại, Tâm chưa hờn giận ở chỗ Ghét Thương, Tánh rất Bình Đẳng ưa thích giúp người, tham cầu cứu khổ, xa lià Tâm chẳng Tham Lam Danh Giả, Tâm chẳng mong cầu giàu sang, Tâm chẳng đắm chìm nơi ĐẶC TƯỚNG mà Sở Đắc Pháp Nhãn. Nếu có kẻ vẫn biết vạn pháp nhưng Tâm còn chìm đắm vạn pháp thì chưa phải là bậc Tu Chứng Pháp Nhãn, Các Ông nên nhớ kỹ.

- Lối Thấy Thứ Ba là: Khi Pháp Nhãn rốt ráo liền chứng tri THIÊN NHÃN, lối thấy Thiên Nhãn thuộc về cấp thứ BA, lối nầy chính là một lối thấy Quán Xuyến VŨ TRỤ cùng các Chư Thiên, thấy cùng khắp Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, biết rõ những Chủng Tánh tư tưởng Đặc Chất nào mà thành tựu các Cõi, cùng các Cảnh Giới không sai mảy may nào cả, bậc Thiên Nhãn biết tất cả những Hành Vi hoặc lối sống vương giả của Chư Thiên in như tuồng thấy QUẢ NA trước mắt (quả na là quả Mãng cầu).

Nhờ biết nó như thế nên Tâm không mong cầu thành Chư Thiên Tiên, vì sao? Vì biết Chư Thiên Tiên cũng không ngoài vạn Pháp. Nơi phàm phu tục tử tạo thế giới sống trong ĐẶC TƯỚNG, còn bậc Tiên Thiên thì tạo THANH TƯỚNG để làm nơi sống của Tiên Thần, trên Vũ Trụ nầy có hàng ngàn Cảnh Giới cùng các Cõi, mỗi Cảnh Giới, mỗi Cõi đều có mỗi loài làm QUẢN LÝ, mỗi Cảnh Giới thành lập chính điểm của mình làm TÂM như: Thái Dương Hệ thuộc Nhân loài làm Quản Lý có hàng trăm thế giới khác nhau vẫn sống chung trong Trái Đất, lấy Trái Đất lập thành Tâm mình, gọi là: TÂM ĐỊA, các vật dụng không ngoài trái đất cung cấp, như Cõi Trời có 18 Giới làm Cảnh, dụng THANH HỎA làm TÂM, dụng cao thượng rộng rãi Quản Trị làm GIỚI, dụng uy quyền làm luật, dụng sung sướng màu sắc làm lẽ sống. Ngoài Cõi Trời lại có Cảnh Tiên, cảnh Tiên vẫn có ba tuần, gọi là Thiên Tiên, Cảnh Tiên cùng là Địa Tiên, dụng THANH CHẤT làm Tâm, dụng Cảnh Giới lập Giới, dụng Thần Thông làm LUẬT, dụng thanh cao tha thứ làm mức sống, có rất nhiều Cảnh Giới địa hạt không thể nào kể hết, duy chỉ có NGẠ QUỶ SÚC SANH ĐỊA NGỤC dùng đói khổ, dụng Dâm Dục, dụng khắc khổ làm Tâm, vì ba con đường nầy chuyên ròng SÁT ĐẠO DÂM nên Sát Đạo Dâm làm Tâm.

Mỗi một Cảnh Giới hoặc mỗi một Cõi có hàng triệu triệu Thiên loài, Tiên loài vẫn có trình độ khác nhau, chia ra nhiều giai cấp không khác mấy với Nhân Loài ở trên trái đất nầy, nhưng lẽ sống cùng nếp sống ăn uống trong Cõi giống nhau, nhưng ngoài Cõi đều khác nhau, nó in tuồng Thế Nhân với sống trong mỗi Nhà Nước, mỗi nước đều có phong tục khác, nếp sống khác nhưng trên trái đất đồng là con người.

- Lối Thứ Tư là: HUỆ NHÃN, lối Huệ Nhãn từ trong THỂ CHẤT phát ra, nó không khác chi ngọn đèn PIN chiếu ra yến sáng, nó bao dung thông quản trong ba lối thấy trên thảy đều có nó, do Tánh cùng Chất của nó bình đẳng nên Nhân Loài đến phàm phu qua Súc Vật đều có nó, nhưng mỗi loài công dụng mau biết hoặc chậm biết mà thôi. Từ Nhân Loài nhìn thấy suy gẫm mà biết, gọi là Trí Biết, hoặc có học mới có biết cũng là Trí Biết, hay nghiêm cứu thực nghiệm mở rộng tầm hiểu biết gọi là TUỆ BIẾT, hoặc đương nhiên Tự Biết là TRÍ TUỆ. Nếu học hỏi chung gồm nhiều Ý Thức tiến bộ gọi là: TRÍ THỨC, bậc Trí Thức biết phát sanh soi khắp liền tạo thành KIẾN THỨC.

HUỆ NHÃN rất viên dung, bậc nào ít nặng về Tham Lam ĐẶC TƯỚNG, ít nặng nơi Cá Tánh thì tiếp nhận nơi Huệ rất dễ dàng, nên gọi nơi nhân thế thì nó tùy trình độ, tùy khả năng nhiều ít mà phát triển Huệ, do nơi tiếp nhận không đều nên mới có kẻ Dại người Khôn, chớ thật ra Thể Chất ai ai đều sẵn có, do tại Vọng Tưởng nơi Đặc Chất quá nhiều tạo thành VÔ MINH che khuất Huệ Nhãn nên phải tu qua từng lớp mới đoạt thấu HUỆ NHÃN. Bằng có nhiều bậc chưa biết nhận nơi Tự Giác của Huệ Nhãn mà cứ đem Trí Thức bị biết nơi mình để cốt nhìn thấy cho minh xác thì cái thấy nơi biết kia nó không ngoài ĐẶC CHẤT ĐẶC TƯỚNG để thấy biết.

Đứng hàng Trí Thức đa số, khi nghe không tin, lúc gặp đến được biết mới tin, cho nên nơi chốn tin ấy là chốn tin của ĐẶC TƯỚNG, đặc tướng thường Tin nơi ảo huyền hơn là Thể Chất tự tin. Nếu những bậc nầy do nơi Tin đồng thời tu tập trong thời gian nhận được chỗ tin Thể Chất, liền xóa mờ lối tin nơi Đặc Chất Tướng Chất mà Tri Kiến, bên Khoa học cũng nằm trong tình trạng Đặc Tướng Tư Tưởng Đặc Chất nên chi nói Thể Chất khó mà nhận được.

Nói chung hai chữ: KHOA HỌC là nói đến toàn bộ, nền Khoa Học chia ra nhiều Ngành, mỗi ngành có nhiều vị chuyên môn một bên để nghiên cứu hoặc thực nghiệm mỗi Chất, cũng như bên Y Khoa nghiên cứu của mỗi Bác Sĩ một môn, vì như thế nên mỗi Khoa Học Gia hiểu biết không ngoài phạm vi thực nghiệm hay nghiên cứu về khoa nơi mình. Ví như: Một chất BỘT làm nên một trăm thứ Bánh, mỗi thứ bánh thì có một cửa hàng chuyên môn.

Về ĐẠO PHẬT, các Bậc tu chuyên chính, làm thế nào tự mình biết ngự chế tánh buông lung, tánh tự ngã cốt tạo thành tánh tình thuần tuý để giải tỏa các tư tưởng vọng cầu mưu sĩ đã trót mang nơi thân tâm ĐẶC CHẤT Ô NHIỄM, cho nên thường kiểm về tư tưởng cốt tỏ rõ, lúc tỏ rõ đó là khi thu về THỂ CHẤT với mình, vấn đề trau giồi Thể Chất đối với Đạo Phật là vấn đề quan trọng nhất. Khi trau giồi nhiếp thu cho trọn Thể Chất thời đặng Chánh Giác, Cũng như: Bậc lau chùi viên ngọc đã trót bị bám chất dơ, chất dầu cùng các chất làm mất cả Phổ Chiếu của viên ngọc vậy.

Nếu đứng bên lề Đạo Phật cho Đạo Phật là: TIÊU CỰC hoặc lầm Đạo Phật là: DUY TÂM, đó gọi là kẻ bàng quan chưa hiểu mỗi một tí nào cả. Bằng bước sâu vào Đạo Phật mới công nhận Đạo Phật tích cực vô cùng, dám đánh đổi ngự chế lòng mình để giải trừ tham vọng ích kỷ cá nhân, dám hứng chịu điều chua cay, không bao giờ làm thiệt hại kẻ khác, dám khuyên can kẻ tàn bạo, khuyến khích kẻ làm lành tạo thành một TỊNH ĐỘ cho Nhân Loài thoát khỏi bước đường cùng họ sắp vấp phải, miễn làm thế nào cho THỂ CHẤT hoàn lai là đặng.

Còn về DUY TÂM, Đạo Phật không chấp nhận CÁI TÂM, cũng không bảo rằng cấu tạo trong DUY VẬT, Đạo Phật thường bảo: Các Ông hãy nguyện Thật Hành cốt TẬN GIÁC, chớ vì sự làm mà chìm đắm nơi làm, như kẻ kia phá Núi, kẻ ấy cứ dùng sức để mà phá thì khó mà phá đặng, phải dùng Trí, có Trí thì làm chi cũng nên đặng. Các Ông mong phá bờ Vô Minh phải nên dụng Công để mà biết Vô Minh, chớ nên dụng Công mà chưa biết vô minh thì công của các ông bao nhiêu vô minh lại thêm nơi đó bấy nhiêu. Đó chính là Đạo Phật dùng duy vật cốt tỏ biết chớ chẳng phải sa đắm nơi Duy Vật.

Còn DUY TÂM sa đắm thuộc về CUỒNG TÍN, Đạo Phật thật biết nó như thế nên chi Đạo Phật nói: Do nơi TÂM vọng đảo nhân loài bị chìm đắm trong Danh Vọng, bởi nơi TÂM đưa từng tư tưởng hoài mong tạo nên tham lam xảo quyệt, Tâm chính là con ngựa chuyên chở Tư Tưởng thường tưởng ĐẶC CHẤT, phỉnh phờ nhân loài chạy theo Tâm trở thành Nghiệp SANH TỬ.

Đạo Phật chủ đích hàng phục Tâm, điều ngự Tâm, đến khi đoạt đến Bản Thể Tâm, tức là nắm bắt được Tâm phải cho thông đường lối của Tâm, gọi là: TÂM THÔNG, qua giai đoạn Tâm Thông rốt ráo bèn đem Tâm ấy liệng nó đi để liền lạc Tròn Giác, gọi là: KHÔNG TÂM. Như thế có phải Đạo Phật là Duy Tâm chăng?

Đạo Phật là một TÔN GIÁO tự cường tự lập CHU THÂN làm bộ máy tiếp ghi Vũ Trụ, giải quyết tử sanh, từ nơi cặp mắt NHỤC NHÃN chỗ thấy cùng nơi thấy thảy đều BỊ THẤY, khi đã bị thấy không bao giờ được trông thấy chân thật mà phải giải tỏa từng tư tưởng che đậy, từng màu sắc bưng bít để cấu tạo cặp con Mắt qua nơi bị thấy đến chỗ tự thấy, lúc đến tự thấy, gọi là PHÁP NHÃN, bước đến Pháp Nhãn lại càng đánh đổi nhiều hơn nữa, từ NỘI TÂM đến NGOẠI CẢNH không vướng mắc trơn liền không thọ nghiệp của vạn pháp mà đoạt đến THIÊN NHÃN, từ nơi thấy của Thiên Nhãn được biết các Chủng Nghiệp Định Tưởng tạo nên các Cảnh Giới cùng Các Cõi do ĐẶC CHẤT tư tưởng thanh lọc trở thành THANH PHÁP Đặc Tướng nó không khác mấy với Nhân Loài, cũng vẫn có tuổi thọ lúc hết tuổi thọ vẫn diệt vong, sự thu nhận THIÊN NHÃN rất biết chân thật của Pháp Nhãn đến trăm phần thấy biết, nhờ Thấy Biết chẳng biết bao nhiêu mà không hề mộng tưởng đảo điên mà thật chứng HUỆ NHÃN, nơi Huệ Nhãn thấy biết tỏ rõ sự lý luân chuyển từng kiếp Nhân Loài, Thiên Loài cùng tiên Loài và Ngạ Quỷ Súc Sanh đến Địa Ngục như bậc nhìn vào bàn tay thấy rõ đường chỉ nhỏ ở nơi tay cùng với các đường nhăn của tay cùng bàn tay vậy.

Khi Đạo Phật đã nói đến KHOA HỌC đương thời nầy cũng là một vấn đề hy hữu nhất, lại là lời nói minh xác tổng kết của ba thời Phật chứng minh rốt ráo để lưu lại cho Nhân Loài hiểu biết thêm phần nào hoặc giả ích lợi đến con đường Tri Kiến Giải Thoát cho nhân loài đời nầy hoặc giả đời sau. Nơi hiểu biết của Đạo Phật, từ cái nhìn, đến chỗ nghe qua sự biết đến năm lối như trên đã kể, đối với bậc Thể Chất toàn vẹn không bao giờ nói sai, đó chính là một yếu tố nên nhớ kỹ.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN