–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

4. KHI VỊ THIỀN SƯ NÓI

17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 8194)
4. KHI VỊ THIỀN SƯ NÓI
Vị Thiền Sư nói: “Thật TA biết rõ, thật thấy tận tường minh xác. Mỗi một kiếp luân chuyển hóa sanh vạn lối trong một kiếp, vẫn mỗi một kiếp HÓA GIẢI trở về với THỂ CHẤT BỔN LAI trong một kiếp. Huyền diệu thay! Linh động thay! Từ lúc Cha Mẹ sinh ra TA, ta sống nơi ĐẶC TƯỚNG bị sanh, ĐẶC CHẤT bị biết, Ta phải dùng đôi mắt NHỤC NHÃN, bộ óc Giới Sinh, đi, đứng, nằm, ngồi Giới Hạn, đến chừng Ta nhận thấy lòng Ta chưa vẹn vừa ưa muốn, nếp sống chẳng đúng nơi sở cầu với Ta, Ta mới tìm đặng phương thức giải tỏa Tư Tưởng ĐẶC CHẤT, huân tập THỂ CHẤT TỰ GIÁC về với chính Ta làm bộ máy GHI NHẬN chẳng tập nhiễm, nó liền tuần tự thay đổi theo nhu cầu khả năng hay tận lực do nơi Ta huân tập thành tựu. Đến chừng cái THẤY, chỗ NGHE đồng nơi BIẾT nó thay đổi lần lượt, nó tuần tự Biến Thể sau khi Ta đặng viên dung tỏ thông vạn pháp, đến thời CHU THÂN hoàn toàn THỂ CHẤT CHÂN NGUYÊN, chính Ta vẫn suy gẫm lạ lùng thay! Linh động thay! Nào ngờ, đâu ngờ nó có nhờ như thế nên không có chi là vướng đọng, chẳng có chi là tập nhiễm hay thường nhiễm. Ta ra vào các Cảnh Giới, dạo khắp các Cõi, chẳng còn nghi không có chi lạ lùng hơn kém, nó như thế mà Nhân Sinh thèm khát đòi hỏi sự thoát sanh lên cõi Tiên Thần thật vô ích”.

Khi vị Thiền Sư nói: “Các Nhân loài chẳng hiểu chi cả!”, họ đồng đứng lên thưa thỉnh: “Kính thưa Thiền Sư, Ngài vừa nói: ĐẶC TƯỚNG bị sanh là thế nào? ĐẶC CHẤT bị biết ra sao? THỂ CHẤT CHÂN NGUYÊN có lợi chi? Ngài ra vào các Cảnh Giới, các Cõi không tập nhiễm như vậy các Cõi hay các Cảnh Giới thật có hay không? Nếu có do đâu mà có? Mong Thiền Sư giải nói chúng tôi đặng hiểu biết, khỏi nghi ngờ, như nghi ngờ lời nói tất cả thảy đều Thuyết Giả”, thưa thỉnh xong đồng ngồi lại một bên.

Thiền Sư mỉm cười nói: “Các Ông nên biết, từ Nhân Sinh đến Tiên Rồng nói chung các cõi trong Vũ Trụ Sơn Hà thảy đều sống theo ĐẶC TƯỚNG Bị Sanh, vì bị sanh nên chi có đứng trước Cảnh các ông mới biết, bằng không đứng trước cảnh thì các ông nào có biết, gọi là sự hiểu biết nó không ngoài Đặc Tướng. Nó như thế nên chi nền văn minh tiến bộ của nhân sinh không ngoài SẮC PHẨM Vật Dụng. Nếp sống của con người nó không ngoài ẨM THỰC Vui Tươi, khi con người chẳng đầy đủ ẩm thực thiếu kém vui tươi thì con người kia sút kém nếp sống, sinh ra buồn khổ hoài mong, do nơi hoài mong đòi hỏi nếp sống đương nhiên suy tính nghĩ ngợi tạo thành ĐẶC CHẤT. Nơi Đặc Chất nó đứng về TINH THẦN, tinh thần bổn tánh nơi nó rất thoải mái, nhưng nó cũng rất ưu phiền sa đọa, do nó thoải mái nên tự nó tạo thành THANH CHẤT, bởi nó ưu phiền nên nó cấu thành ẨM CHẤT sa đọa vào Địa Ngục Súc Sanh, nó chính là nguồn gốc di chuyển trong lúc chưa ngã về đâu, đến lúc nó ngã vào nơi thực thụ thì nó là ĐẶC TƯỚNG Phẩm Vật hay Cảnh Giới, cho nên gọi nó là Tư Tưởng sanh ra Hành Động, nó chính là Mẹ Đẻ Đặc Tướng, vì nó như thế nên chi mới dùng TƯỞNG NIỆM để niệm Phật hay tin tưởng vào mình CHÚA CỨU THẾ. Đó chính là đem phương thức nuôi dưỡng Đặc Chất tư tưởng thành hình sau nầy thoát sinh lên Mình Chúa hay về với Cõi Phật, trên hình thức làm như vậy cho đở khổ nơi Dương Trần nầy thôi chớ chưa thật rốt ráo Tự Mình làm chủ lấy. Vì sao? Vì Đặc Chất cùng Đặc Tướng thảy đều bản chất hổn hộp, bản năng Thành Hoại Hóa Sinh chớ chưa phải đương nhiên Thực Thể.

Khi muốn giải tỏa hổn hợp không thực thể cần phải huân tập sống trong ĐẶC TƯỚNG không hoài mong thèm khát Đặc Tướng. Phát sanh từng tư tưởng cốt tỏ biết tư tưởng Đặc Chất nghiệp căn, nghiệp lậu Kiết Sử chung tất cả tư tưởng phức tạp, tư tưởng thanh thoát, tư tưởng cấu tạo thảy đều biết rõ, biết rốt đến không chấp trước, không chấp thủ, không sợ sệt chẳng ái ngại ngăn cách, gọi là Trí Tuệ Tự Tại. Đường lối đó chính là một đường lối huân tập nhiếp thu THỂ CHẤT. Thể Chất thì Bất Diệt cũng không Sanh, quán xuyến tất cả sự lầm mê từ trước đến nay vòng quanh nơi sanh tử, mãi nương tựa trong ĐẶC TƯỚNG bị sanh, Đặc Chất khởi sanh, khởi diệt cho nên Nghe-Thấy-Biết phải vướng trong vòng Pháp Giới.

Khi đã thật biết ĐẶC TƯỚNG và ĐẶC CHẤT là Pháp Giới vô lậu hữu hình, vô tướng lại thường sanh, vô giới nhưng thường vấp phải, vô chấp mà Cố Thủ, Vô Xứ lại mộng Niết Bàn, Vô Chứng đâm Tự Ngã, thật ra nó muôn hình vạn tướng chỉ vì nơi Đặc Chất cùng Đặc Tướng mà đem đến cho Nhân Loài chẳng biết bao nhiêu tưởng tượng trở thành Vũ Trụ Tam Thiên trong thế giới ngoài cảnh giới đồng với các cõi đều vướng nơi Đặc Tướng bị hóa sinh như thế. Đã được biết như trên, tâm không quái ngại, ý chẳng nghi ngờ, lòng không động vọng THỂ CHẤT BỔN LAI phát sinh Bát Đại Niết Bàn hay PHẬT cũng thế. Nơi phát sinh nó không phải như nhiên mà phát sinh, cũng chẳng phải tự nhiên đến phát sinh, vì vốn sẵn Bổn Lai nơi nó như vậy”.

Nhân Loài nghe qua liền thưa thỉnh: “Kính thưa Thiền Sư, theo chúng tôi được nghe, đồng thời nhận được, do Đặc Chất khởi sanh thành tựu Đặc Tướng hóa sinh cùng diễn hóa Vũ Trụ đến các Cõi Tiên Thần, như thế thì hư không vốn có tướng của hư không, vậy chớ THỂ CHẤT nó sẵn có trên tuần của hư không hay là nó sẵn có trong hư không? Hư Không Thể Tánh của nó như thế nào? Nhờ Thiền Sư giải cho chúng tôi được rõ”, thưa vừa dứt lời.

Thiền Sư nói: “Các Ông đã thưa hỏi, đồng thời nhận đặng lời TA nói thì các ông hãy nghe đây, HƯ KHÔNG cùng THỂ CHẤT vẫn ở sát liền nhau không rời nhau. Cũng chẳng khác nào các ông vốn sẵn có Thể Chất, khi các ông biết sử dụng thời Đặc Chất nọ chính là ngọn đuốc soi của các ông, lúc các ông biết dùng thì ĐẶC TƯỚNG ấy chính là Niết Bàn của các ông. Bằng chưa biết thì các ông phải cầu cạnh lấy nó, nó chỉ đưa các ông theo nhu cầu chớ không bao giờ cung đốn các ông được thoải mái, đến hết nhu cầu nó liền tan rã, vì sao? Vì vốn Thể cùng Tánh nó như thế.

Nói đến THỂ TÁNH của Hư Không nó rất linh động, nó tùy theo xứ sở để đáp ứng nhu cầu, có nơi nó Hóa Sinh ra Cảnh Giới cùng Vũ Trụ các Hành Tinh trong Thái Dương Hệ, còn có chỗ nó lại nhu cầu tùy theo Chánh Báo, tùy theo Thọ Báo, nó có đủ mọi cách đủ mọi phương diện đáp ứng. Như các TỊNH ĐỘ QUỐC ĐỘ cùng BÁT ĐẠI NIẾT BÀN thật vô kể.

Các Ông cũng nên biết: Chỉ có Hư Không là giàu có bậc nhất, vì sao? Vì cung cấp đầy đủ tùy nơi. Nếu có bậc Hoàn Giác THỂ CHẤT Bổn Lai thì cũng hư không đó mà Ứng Dụng đáp ứng đúng theo bậc Chánh Giác Bát Đại Niết Bàn. Bằng Cảnh Giới Chư Thiên đáp ứng giai cấp Chư Thiên, nếu là Cõi Tiên thì đáp ứng đúng với tinh thần Cõi Tiên, bằng Cõi Trời thì vẫn đáp ứng đúng theo nhu cầu Cõi Trời, nếu như Thế Gian thì đáp ứng đúng theo cảm hóa nhu cầu nơi Thế Gian.

Sự hưởng thọ tùy nơi, tùy giai cấp, tùy xứ sở, có nơi dụng Pha Lê, Trân Châu làm bảo vật, có chỗ dùng Xa Cừ Hổ Phách làm bảo vật, có chốn dụng Ngọc Bích Mã Não làm bảo vật, còn Nhân Thế lại dùng Bạc Vàng làm bảo vật, nơi quí báu có khác nhau, nhưng sự tiêu dùng đều giống nhau. Tất cả Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, bất luận nơi chốn nào thảy đều do Hư Không kết hiệp mà thành, chớ chẳng nơi nào gọi là tự mình hóa sinh cả, chính mình chỉ hóa giải nơi Mê Lầm của mình đang bị, đến Giác Ngộ trở lại với Thể Chất mà thôi.

Các Ông cũng nên biết: Cứ mỗi Cảnh Giới nó liền có biên giới biệt lập, trong Cảnh Giới đó nó có nhiều giới, sự biệt lập ranh giới in như THÁI DƯƠNG HỆ của Nhân Sinh nầy. Từ cõi Trời đến Tiên Giới hoặc Thần Cảnh qua Nhân Sinh Thế Giới thảy đều không thể nào thấy nhau, hoặc đi lại với nhau được. Vì sao? Vì BIỆT NGHIỆP lại BIỆT CẢNH nên chi BIỆT THẤY. Trừ trường hợp Tu Luyện thoát sanh nơi nầy được hóa sinh nơi nọ, chớ Cõi nầy không thể đến Cảnh Giới kia được. Nhân Sinh thường quan niệm nơi Cõi Trời hoặc giả chư Thiên Tiên, cõi Thần Thánh có THẦN THÔNG lên xuống qua lại được, hoặc thường đến Nhân Gian cứu độ, đó chính điểm rất lầm, hoặc vì lòng Mê Tín hoài mong hay chưa được biết tường tận, trở thành ấn tưởng như thế”.

Thiền Sư vừa nói đến đây. Các Nhân Sinh đồng đứng lên thưa gởi: “Kính thưa Thiền Sư, Thiền Sư nói ra chúng tôi rất thắc mắc, một điểm thứ nhất: Có bậc đã từng gặp Tiên Thần hoặc Thánh, tại sao Thiền Sư nói không bao giờ đến đặng? Điểm thứ hai: Các Chư Tiên, Chư Thiên khó mà qua lại với nhau chỉ trừ hóa sinh đến đó, tại sao Thiền Sư nói, Thiền Sư đã từng qua lại các Cõi cùng các Cảnh Giới, nếu Thiền Sư đến nơi chốn đó Chư Thiên hay Chư Tiên có biết Thiền Sư ở Nhân Gian nầy đến chăng?”

Thiền Sư gật đầu nói: “Các Ông hãy nghe tôi giải”. Chúng tôi ngồi yên lặng, lúc bấy giờ Thiền Sư nói: “Sự Thấy hay sự Gặp nó phải Đồng Chất Đồng Thấy hoặc Đồng Chất Hóa Sinh ra cái thấy. Đạo Phật nói: Đồng Nghiệp mới Thấy, đến khi Biệt Nghiệp thì cái thấy, cái gặp nó tan thấy cùng tan gặp.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN