–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

6. HƯ KHÔNG HOÁ SINH VŨ TRỤ VÀ NHÂN LOÀI

17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 9589)
6. HƯ KHÔNG HOÁ SINH VŨ TRỤ VÀ NHÂN LOÀI
Sáng hôm sau chúng tôi đồng đến, nhìn thấy Thiền Sư ngồi nơi hạ hiên dưới cây táo, vườn A Đề, xã Vĩnh Ích, thôn Vạn Thuận, ấp Tân Đảo, địa hạt tỉnh Khánh Hòa, sau nầy đổi lại là tỉnh Phú Khánh. Nơi Ngài đang ở là một khu rừng vừa khai phá độ bốn năm, trên lưng đồi gần chân núi, trước mặt nhìn ra biển, sau lưng là hòn núi Voi, phong cảnh tuy chưa đặng hoàn tất, nhưng không kém vẽ đẹp của thiên nhiên. Thiền Sư thấy chúng tôi đến tỏ vẻ vui, mời chúng tôi dùng trà miền núi chế, kể thì không ngon lắm nhưng hương vị dễ dùng.

Chúng tôi nhìn Thiền Sư ngồi trầm ngâm như định hướng, phần chúng tôi cũng hồi tưởng câu chuyện hôm qua, Thiền Sư nói: “Tôi đã kể các ông nghe, từ ĐẶC CHẤT động vọng tạo thành ĐẶC TƯỚNG thọ nhiễm, cái Thấy Biết nó không ngoài Đặc Tướng, phát sinh nhiều tư tưởng bất đồng tạo thành vạn lẽ sống, nếu bậc nhiếp thu trở về Đồng Chủng gọi là ĐỘ SANH, giờ phút nầy tôi bắt đầu kể cho các ông nghe, Hư Không Hóa Sinh Vũ Trụ cùng với Nhân Loài. Tánh của Hư Không mỗi nơi ứng dụng một khác, các ông cố gắng nghe.” Thiền Sư vừa nói đến đây thì chú Tiểu pha thêm trà bưng lên, Thiền Sư khoát tay kể tiếp:

“THỂ CHẤT là cái gì? Thể Chất là cái tận Biết bất diệt, không ô nhiễm, không trụ xứ thọ ngã, chẳng khác nào vị TRƯỞNG GIẢ quán xuyến hết tất cả Tòa Lâu Đài gọi là Vô Sanh Bất Diệt. Thể Chất quản lý Đặc Chất, Tướng Chất cùng Hư Không cho nên Hư Không tự sanh Tướng Hư Không, còn Vũ Trụ cùng các loài thảy đều BỊ SANH.

THỂ CHẤT với HƯ KHÔNG tuy là hai, nhưng nó lại không hai. Vì sao? Vì Thể Chất nó bất biến, còn Hư Không thường biến. Hư Không có Tướng, không có Thể, có TÁNH đồng với CHẤT gọi là TÁNH CHẤT của Hư Không. Đứng về nơi Nhân Thế trong vòng Thái Dương để giải cho rõ, Tánh của Hư Không là TÁNH ÉP, tánh ép đó khi có những vật chi đã thành hình như một tảng đá hay một tấm sắt đem để giữa hư không, tránh khỏi vòng quay của trái Đất hoặc các Hành Tinh thì tảng đá hoặc tấm sắt bị sức ép, đứng yên giữa hư không, chờ trong thời gian tự nhiên tiêu mất, có Tánh ép nên trái Đất chẳng phải hình tròn mà lại hình như quả trứng, nhận định như thế đủ biết hư không có Tánh ép.

Nhìn lên Hư Không thì có TƯỚNG CHẤT hư không RỖNG, chất rỗng đó nó Tự Hóa không có Bị Hóa. Nếu trong Thái Dương hoặc trong Vũ Trụ có một Hành Tinh nào đến thời bị tan vỡ, vừa nổ tung, hết đà sức vẹt của nó liền bị sức ép của hư không trở thành VI TRẦN đến KHÔNG TRẦN hòa vào hư không, rồi mới từ trong hư không hóa sinh ra. Chớ chẳng bao giờ hành tinh tan vỡ ra liền được hóa trở lại, khi mà hãy còn Tướng. Lúc hư không hóa sinh một hành tinh, thì nó cũng từ hạt nhỏ đến thành hình, hư không nuôi dưỡng có trọng lượng thời gian, đến hết trọng lượng thời gian liền bắt đầu Hoại.

Kể đến Hư Không hóa sinh Vũ Trụ, nó tùy từng nơi như THANH CHẤT hóa sinh, thì từ nơi chất Thanh THỂ BIẾN ra cảnh giới. Từ nơi Chất Thô thì từ nơi Thô kết thành, từ nơi HỎA CHẤT thì Hỏa Chất kết nạp, từ nơi THỦY CHẤT thì Thủy kết thành.

Trong Thái Dương Hệ, trái Đất đại diện cho ĐẶC CHẤT, Mặt Trời đại diện cho HỎA CHẤT, Mặt Trăng đại diện cho THỦY CHẤT, Hư Không đại diện cho RỖNG CHẤT, còn mỗi Hành Tinh tùy theo mỗi chất có đại diện của nó lập thành hệ thống mỗi Hành Tinh, duy chỉ có các loài hơn Vũ Trụ là đại diện cho TẠNG THỨC, Nghe-Thấy-Biết chính gốc của THỂ CHẤT, nhưng các loài bị lâm vào đồng hóa sinh trong Vũ Trụ, lầm nơi ĐẶC TƯỚNG qui chế diệt sanh, phải nhờ hơi thở không khí, thanh khí cùng ẩm thực của từng Cảnh Giới, từng các Cõi, từng nơi như trái Đất chẳng hạn”.

Lúc bấy giờ, chúng tôi nghe vị Thiền Sư nói đồng đứng ra thưa gởi: “Kính thưa Thiền Sư, Hư Không hóa sinh Vũ Trụ, trái Đất cùng các loài, hóa sinh bằng cách nào? Loài nào sanh ra trước? Nhờ Thiền Sư giảng giải cho chúng tôi được rõ”

Thiền Sư nói: “Tôi vừa trình bày trên, từ Vũ Trụ đến các loài, khi đang còn viên dung chưa có TƯỚNG thì có thể sửa đổi qua lại được, nếu trót bị mang vào TƯỚNG thì phải có GỐC đến NGỌN NGÀNH nơi nó. Cũng như các ông đang suy nghĩ định hướng làm một việc chi, hoặc suy tính xây cất nhà cửa thì đang lúc suy tính có thể sửa đổi ý định, hay giảm bớt hoặc thêm vào lớn nhỏ đặng, đến khi đã tạo thành hình thì khó thâu, khó nới, phải đập phá nó ra mà tạo thành cơ sở khác. Đối với hư không phải có TƯỚNG HƯ KHÔNG, trái Đất có TƯỚNG TRÁI ĐẤT, mặt trời có TƯỚNG của MẶT TRỜI, mặt trăng liền có TƯỚNG của MẶT TRĂNG. Các loài, loài nào thảy đều có Tướng nơi nó, nơi Tướng của nó liền đã có sẵn TUỔI THỌ của nó nên gọi là: Có Tướng có Qui Chế quyết định nơi Tướng, nên chi bậc Thánh Nhân nói: “Ý xấu, miệng chưa nói ra thì hãy còn đỡ, nếu ý xấu, miệng nói thì hơi tệ, nhưng hãy còn khá hơn Thân chưa làm, bằng ý xấu, thân làm nữa kể như hoàn toàn xấu hẳn.”

Nói đến Hư Không là một HÀM CHỨA tổng quát các chất, các tánh đồng với nơi NGHE-THẤY-BIẾT nhưng tại các loài chưa giao cảm thành thử nói Hư Không không có cái Biết, chính ra Hư Không vốn có cái Nghe-Thấy-Biết, cũng như quan niệm nơi hư không không có Lửa, trong chất hư không không có sức sáng, đến khi Cơ Giới tạo thành Máy Điện kết nạp hư không phát ra sức sáng và có lửa. Nếu Khoa Học tạo nên một hình thể con người cho đầy đủ bộ phận, đương nhiên con người nhân tạo đó liền có cái biết và đi đứng tiêu dùng không khác với con người hóa sinh, nếu các ông hiểu biết nhận thức lời tôi nói thì mới tin rằng Hư Không Hóa Sinh Vũ Trụ với các loài, bằng chưa nhận chơn được thì rất khó tin lời tôi nói là sự thật.”

Thiền Sư vừa nói đến đây in tuồng nhắc cho chúng tôi chú ý đến lời nói, nên Thiền Sư nói: “Các ông hãy nghe: Trước tiên Hư Không hóa sinh Vũ trụ, hoặc đã có Vũ Trụ rồi nay mới thành lập hóa sinh THÁI DƯƠNG HỆ thì Hư Không phải có một khởi điểm VI ĐỘNG trong một vùng rộng lớn, hư không biến chất mờ mờ trắng, thời gian chất mờ mờ trắng hóa chất trở thành VI KHÔNG TRẦN, dù cho chất mờ mờ trắng hay Vi Không Trần thảy đều có đầy đủ chất nơi đó cùng với Nghe Biết cũng đã sẵn có, nhìn con mắt ĐẶC TƯỚNG NHỤC NHÃN không thể nào thấy được.

Trong thời gian Vi Không Trần kết thành màu trắng nhìn thấy đặng, tánh nó sống động di chuyển cùng với lưu thông trong vòng thành tựu mờ mờ trắng đã nói trên, đến khi kết thành đông đặc thì cơ thể sống động của nó lại mạnh thêm tạo thành cơ động quay chuyển vòng tròn, cứ như thế mà quây trở nên đường quây, đến lúc Vi Không Trần kết thành khối lớn đông đặc bên trong thì bên trong là Vi Trần, bên ngoài vẫn kết nạp bồi dưỡng, khi đã thành hình cứng liền có tánh ép của Hư Không làm cho sức quây càng mạnh. Kể từ khởi điểm Vi Động đến kết thành Vi Không Trần cho đến có hình của đường quây khó định hướng bao nhiêu năm đặng, đến khi có chất loảng đông đặc trong đường vòng kính như cuộn mây sương Trái Đất phải là: Tám Trăm Triệu năm (800.000.000) gọi là một Nhịp Thời Gian đến Không Gian số tính. Đến lúc chất bên ngoài Đặc, lớp bên trong Cứng có sức hút, có hơi thở gọi là Thu và Thả hơi ra, ruột có chất nóng do bởi đường quây tạo thành thời con số tính phải thêm nơi đó là: Tám Trăm Triệu năm (800.000.000).

Cộng hai nhịp: Mười Sáu Trăm Triệu năm (1.600.000.000) gọi là Một Tỷ Sáu Trăm Triệu năm. Đến khi nó đã cứng bên ngoài, còn bên trong ruột của nó có chất cứng hơn KIM CƯƠNG, chất nầy đầy đủ sức hút hóa của hư không biến chất, nên nó có một chất chịu nóng cao độ nhất khó tả nổi, cộng thêm Một Tỷ Sáu Trăm Triệu năm (1.600.000.000) nửa trở thành trước sau là: Bốn nhịp là: Ba Tỷ Hai Trăm Triệu năm (3.200.000.000)”.

Thiền Sư kể đến đây hớp một chung trà, để chúng tôi kịp thời hồi tưởng lại đoạn trên Thiền Sư đã kể. Xong đâu đó Thiền Sư nói tiếp: “Nói về trái Đất nó có bốn thời kỳ, mỗi thời kỳ như vậy nó có bốn nhịp, mỗi nhịp là: Tám Trăm Triệu Năm. Thời kỳ thứ nhất gọi là thời kỳ THÀNH. Thời kỳ thứ hai gọi là thời kỳ TRỤ. Thời kỳ thứ Ba gọi là thời HOẠI, đến thời thứ tư gọi là thời KHÔNG. Trong mỗi thời kỳ Nhân Loài sống theo mỗi lối khác nhau, vì lẽ ấy nên nhân sinh có nơi sống về trái Đất nhiều hơn là mình tự sống, Nhân Sinh ảnh hưởng với Vũ Trụ cũng như loài cá nó có ảnh hưởng với nước vậy.

Kể ra trái Đất thời kỳ Thành thì Nhân Sinh và các loài bắt đầu hóa sinh, đến Mặt Trời Mặt Trăng cũng lộ diện. Mặt Trời Mặt Trăng có sau trái Đất là ba Nhịp: Hai Tỷ Bốn Trăm Triệu năm (2.400.000.000). Tại sao Mặt Trời, Mặt Trăng lại có chậm hơn trái Đất? Vì chất nóng nơi trái Đất cấu tạo thành Mặt Trời. Còn Chất Mát cấp dưỡng nơi Mặt Trăng thành thử có chậm hơn.”

Chúng tôi nghe qua rất ngạc nhiên. Vị Thiền Sư in tuồng đã biết, Thiền Sư mỉm cười, nhắc lại cho chúng tôi được nhớ rằng: “Các ông cũng nên biết, mỗi một Cảnh Giới hay các Cõi, mỗi cõi, mỗi cảnh giới do Giới Loài ấy làm trung tâm điểm, cũng như: Cõi Trời thì Thiên Loài chủ trì, Nhân Loài thì Nhân Thế làm chủ, vì vậy nên chi nơi Thái Dương Hệ nầy duy chỉ có trái Đất làm chủ còn MẶT TRỜI, MẶT TRĂNG đến Hư Không làm phụ thuộc để bồi dưỡng trái Đất. Do lẽ ấy nên chi trái Đất thành hình có chất loãng, đặc hơn VI KHÔNG TRẦN, lúc ruột nó đã cứng có đường quay của QUỸ ĐẠO bị Tánh Ép của hư không, tánh ép ấy có lợi cho trái Đất hai phương diện, phương diện thứ nhất làm cho trái Đất có động lực để quay mạnh, quay mạnh mới tạo ra Chất Nóng trong ruột trái Đất, hai là nhờ chất nóng mới có chất hút của hư không lại thâu được các vi trần cấu thành vỏ. Trái Đất đường quay càng tăng bao nhiêu thì THU và NHẢ khí chất của Đất ra bấy nhiêu. Đến tốc độ nào đó chất nóng bốc lên mạnh và cao thì chất nóng ấy nó buông tỏa theo vòng Quỹ Đạo, khi chất nóng bay cao quá vòng Quỹ Đạo gọi là chất HỎA KHÔNG TRẦN nó không chịu lệ thuộc của trái Đất tạo thành con đường vẹt hư không lên thượng tuần liền bị va chạm không gian trở thành đường Quỹ Đạo như quay vòng của trái Đất, trong thời gian cấu tạo gọi là MẶT TRỜI”.

Thiền Sư vừa nói đến đây, biết chúng tôi chưa hiểu, nên nói lại như sau: “Thế nào là chất HỎA KHÔNG TRẦN? Chất Hỏa không Trần chính là chất nóng trong ruột trái Đất phát ra, lúc bấy giờ chưa có ánh sáng Mặt Trời, chất nóng vừa phát ra gặp đường Quỹ Đạo bốc lên cao chạy vòng trên không khí 3.000 thước, một nửa bị hút xuống trái Đất làm cho trái Đất điều hòa còn một nửa vượt khỏi Quỹ Đạo, tạo thành một đường kính, chạy lên thượng tuần cấu tạo Mặt Trời.

Hỏa Không Trần có một đường kính vẹt hư không lên thẳng thượng tuần, nên nhớ rằng trong đường kính thuộc về Hỏa Không Trần, về phần ngoài đường kính bị TÁNH ÉP của hư không đẩy mạnh trở xuống trở thành chất Mát gọi là THANH KHÔNG TRẦN, Thanh Không Trần chạy mạnh xuống đến hết đường kính của Hỏa không Trần, nó lại tạo thành một đường kính ngược chiều cũng đến mức va chạm hư không trở thành đường vòng quay quỹ đạo cấu tạo thành MẶT TRĂNG.

Khi Ba khối đã thành hình, riêng về chất thảy đều có sự dung dưỡng nhau trong trái Đất, mỗi bên đều có sống động tự thu, tự nhả lấy mình. Phần MẶT TRỜI chủ về Hỏa Khí, bên MẶT TRĂNG thuộc về THANH KHÍ, trái Đất chủ về KHÔNG KHÍ, đến các Hành Tinh trong Thái Dương Hệ, mỗi hành tinh nó phải có một chất làm chủ của Hành Tinh mình. Do Mặt Trời, Mặt Trăng, trái Đất, cùng rất nhiều Hành Tinh đồng quay chuyển nên chi hư không mới có SỐNG ĐỘNG, nếu không có hành tinh, không có trái Đất, Mặt Trời, Mặt Trăng thì Hư Không nó chẳng có Sống Động, có sống động như thế nên chi trong một vùng tạo thành chất QUẢN KHÍ, chất quản khí là một chất bao bọc THÁI DƯƠNG trở nên biên giới của một Cõi, dù cho Nhân Loài có cơ giới cực kỳ tối tân cũng không thể nào qua lọt được vòng Quản Khí.

Sau đây tôi kể các ông nghe Nhân Loài cùng các sanh vật hóa sinh, đồng thời tôi nói rõ về TỨ THỜI: Thành, Trụ, Hoại, Không của trái Đất, Nhân Sinh mức sống nhịp nhàng do ảnh hưởng trái Đất nhiều hơn là Nhân Sinh tự sống. Khi trái Đất bắt đầu HOẠI đến lúc nó sắp Hoại thì Nhân Sinh thay đổi mức sống như thế nào? Các ông hãy nghe cho rõ, Thiền Sư nói: Kể từ buổi ban đầu trái Đất vừa tượng hình chất Loãng của VI KHÔNG TRẦN thành hình chất Loãng đó, thì đã có sẵn các CHỦNG (giống) của các loài cho đến loài người không thiếu sót, vì sao? Vì Thể Chất đã có đầy đủ nơi hư không chất, hư không chất ngày hôm nay hiện ra các SẮC TƯỚNG thiên hình vạn tướng thảy đều có sẵn trong hư không chất, nếu không có sẵn thì không khi nào lộ tướng được, cũng như một Hạt Cam nó đã có sẵn cây cam trong Hạt Cam, đối với hư không chất không thể nào lấy cặp mắt NHỤC NHÃN hay PHÁP NHÃN cùng THIÊN NHÃN mà thấy được duy chỉ có HUỆ NHÃN mới thấy được. Khi dùng Huệ Nhãn nhìn thấy Loài Người buổi ban đầu đang thụ thai bằng quả trứng bay trên mặt đất lăn tăn, đến 12 năm (mười hai năm) mới nở sinh thân hình cao 2 thước 60 phân, lúc mới nở ra chỉ bay như loài cá bơi lội, sự hiểu biết rất kém cỏi, tuổi thọ đến 10.000 (mười ngàn) năm một thế kỷ (một kiếp) ẩm thực bằng sanh khí, thời nầy nhân loài được hóa sinh Vũ Trụ được nuôi dưỡng bằng trái Đất Sanh Khí thọ bẩm dồi dào nên tuổi thọ quá cao, đến chừng trái Đất càng đông hoặc cứng bao nhiêu thì Nhân Loài tuổi thọ lại càng giảm bấy nhiêu. Khi đã có từng ngọn Núi do hơi thở của trái Đất, chỗ cao nơi thấp bởi sự chuyển mình trái Đất thành hình, từ vi không trần kết nạp đến Vi Trần từ vi trần trở thành hạt cát cũng do chất Hỏa Không Trần Nóng Lạnh đồng hóa ra thành sạn đá, nổi trên trái Đất, có sự đồng hợp, đồng hóa kể ra không thể nào hết được.

Trái Đất có Bốn thời kỳ như trên đã nói, mỗi thời là Bốn Nhịp, mỗi nhịp là: Tám Trăm Triệu năm (800.000.000). Thời thứ nhất gọi là THÀNH, thời thứ nhì gọi là TRỤ, Thời thứ ba gọi là thời HOẠI, đến Thời thứ tư là KHÔNG, bốn thời ấy cộng chung tuổi thọ của trái Đất được: Mười hai tỷ tám trăm triệu năm (12.800.000.000).

Kể thời kỳ THÀNH của trái Đất, nhân loài mức hiểu biết quá kém, thua sanh vật của thời Hoại, chưa biết đến sự giao cấu, chỉ chuyên ròng trái Đất hóa sinh, do nơi hóa sinh hiếm nên chưa biết cái chết là gì cả. Đến cuối thời THÀNH thì nhân loài mới dùng chất ĐẶC như Sữa ở trái Đất tuôn ra, trong lúc nầy nhân loài mới bắt đầu hạ thấp cùng đi đứng bay chạy trên mặt Đất.

Bắt đầu thời kỳ đầu của TRỤ, nhân loài hạ thấp tuổi thọ còn: TÁM NGÀN TUỔI (8.000) một kiếp, nhân loài trí tuệ còn kém, chỉ biết nơi ăn chốn ở của mình, biết dùng các chất phẩm do trái Đất tuôn ra, họ rất vô tư, chỉ biết đồng Nhân với nhau thích thú, sau đương nhiên họ nhận biết được GIỐNG CÁI và GIỐNG ĐỰC, họ lập nhau có từng đoàn vui vẻ với nhau rất thân thiện. Còn nói về Giống Đực, Giống Cái họ tự thân với nhau, xa nhau thì nhớ chạy bay tìm với nhau, sau họ sống chung với nhau, trở thành vợ chồng, trong thời kỳ đầu của thời TRỤ.

Đến thời trái Đất TRỤ, thời nầy trên mặt trái Đất đã có Cây Trái cảnh vật, con Người cũng bắt đầu Tự Sanh, vẫn thụ thai nơi buồng trứng, nhân loài không còn bay nữa, nếp sống rất ưu tú, thanh nhàn, không lo nghĩ tư riêng, chưa có cây nầy của tao, ruộng kia của mầy. Nhưng cây trái nó có rất nhiều Sinh Tố, bổ dưỡng rất bền vững, thời ấy một Củ Sâm, dùng trợ sức khỏe đến 100 năm, một trái cây bổ đến hai, ba năm, mỗi thức ăn bồi dưỡng rất lâu bền, vì trái cây còn đủ màu mỡ và sanh khí sung mãn nên Nhân Loài tuổi thọ được cao.

Thời TRỤ là một thời sống không bắt buộc, không có lối TỔ CHỨC nào cả, đến trộm cắp hoặc thù hận chưa biết nó là gì, họ rất thảo ăn với nhau, họ ưa gần nhau trợ giúp bằng nhiều phương thức làm cho nhau vui, nói với nhau cho thích, hoặc rủ nhau hợp quần, vỗ tay, nhảy múa. Sau thời nầy đương nhiên họ biết gìn giữ cây trái để dành riêng, đến họ tự trồng của riêng, từ nơi riêng đó phải cho người coi giữ, thì bắt đầu tuổi thọ giảm xuống còn SÁU NGÀN (6.000) một kiếp từ nơi giảm tuổi thọ chỉ vì ảnh hưởng trong trái Đất thiếu sanh khí màu mỡ, nên Nhân Loài tuổi thọ càng tiêu giảm lần mãi, đến Thời Hoại thì tuổi thọ không còn bao nhiêu tuổi đã là một kiếp rồi.

Thời này gọi là: THỜI HOẠI, thời Hoại nó đã khởi điểm từ lâu lắm, chớ chẳng phải ngày nay mới bắt đầu của thời Hoại.

Thời Hoại kể từ khi có Cơ Sở Thống Trị thành lập NHÀ VUA, thời Hoại kể từ có các BỘ LẠC cai trị dân chúng, thời Hoại nó có thứ lớp khởi điểm từ ban đầu bé nhỏ đến lúc nó thành hình thật lớn lao, nó cũng như từ hư không quá nhỏ, khi nó có tượng hình nên Vi Không Trần rồi đến Vi Trần trở nên Vũ Trụ, đối với khởi điểm của thời Hoại cũng như thế.

Thời Hoại nó đem đến cho Nhân Loài Tự Lực, Tự Cường mới có cái sống, thời Hoại nó làm cho cứ mỗi khởi điểm của một thời Thống Trị Vua Quan, bày ra hết cuộc cờ nầy đến ván cờ khác của THẾ và SỰ cốt đưa Nhân Sinh đến nơi sanh Sống, nhưng rốt đến sống trong thời Hoại nầy dù sao nó cũng không hơn kém chốn HOẠI-KHÔNG.

Thời Hoại nhân loài có trí tuệ khôn ngoan hơn thời THÀNH-TRỤ, thời Hoại nầy mới có THÁNH-TIÊN cùng các bậc Siêu Nhân HIỆN TƯỚNG cốt để chỉ đường thoát sanh, cho nên nhân loài mới trỗi lên tu hành mong sao thoát khỏi Trần Lao tránh nơi HOẠI DIỆT, thời Hoại nầy những bậc hiểu biết rất ghê sợ lo cấu tạo PHƯỚC ĐIỀN, ĐỨC TÁNH cốt bảo tồn sanh mạng của thời Hoại nó thường đem đến cho nhân loài tai nạn bất chừng, ức oan chẳng đổi , lại giải tỏa hận thù cạnh tranh giành giựt.

Lúc bấy giờ có muôn ngàn Lý Sự hằng triệu nhân sinh khắp Thế Giới lo âu nơi Tử Sanh, Sanh Tử đều có chí nguyện cứu giúp nhau, bày vẻ nhau một là thoát khỏi trần lao, hai là đem đến cho nhân sinh cái sống an toàn. Từ Vua Quan đến Nhà Nước, nhất tề đồng Chủ Hướng cho toàn dân.

Thật trớ trêu cho thời HOẠI, càng lo bao nhiêu thời lại càng làm cho Nhân Loài cam khổ bấy nhiêu, càng sưu tầm thuốc hay bao nhiêu thì Nhân Loài mang bệnh nặng bấy nhiêu. Vẫn có nhiều bậc Siêu Phàm Thánh Nhơn, tìm đặng cái sống cho Nhân Loài lại BỊ SANH trong trường hợp CÔ THẾ. Còn kẻ chưa đem đến được chi lại vinh vang CHỦ THẾ, rất hiếm bậc sáng soi minh chánh tạo cho nhân loài thư thỏa thân tâm”. Vị Thiền Sư nói đến đây nhìn chúng tôi thầm lặng, để lãnh những gì cho nhân loài trong kiếp sống HOẠI-KHÔNG liền kể tiếp: “Các ông nghĩ xem, thời nào cũng có Thánh Xuất Thế, Vĩ Nhân trọng đại ra đời, mấy ai đã hưởng ứng nghe lời, lần hồi phải lặng lẽ ra đi, chỉ vì thời HOẠI nó làm cho Nhân Loài Thân Tâm trắc ẩn, chưa biết đâu đón chờ, do lẽ ấy nên bậc VĨ NHÂN hoặc Xuất Thế để lại một vài câu Kinh Kệ khuyên đời hay chỉ cho nhân loài nhìn thấy. Trong đó có một thời của KHỔNG TỬ đứng vào hàng Siêu Nhân chỉ dạy cho Nhân Loài nhiều thuật xử thế, nhiều lối ăn ở Nhân Cách từng thứ lớp, được Nhân Loài hưởng ứng rất nhiều. Tuy rằng thời nầy làm cho con Người Nhu Nhược, nhưng biết gìn giữ ĐỨC TÁNH tồn căn. Khi nhìn thấy Nhân Loài đang thắc mắc AI SINH RA CON NGƯỜI? Khổng Tử nói: “THIÊN SANH NHÂN, ĐỊA SANH THẢO”. Cũng như hôm nay tôi nói với các Ông: Hư Không Hóa Sinh Vũ Trụ và Nhân Loài, Tôi không phải dựa theo thuyết Đức Khổng Tử, nhưng Tôi chỉ lại, bậc Siêu Nhân đã nói: “Trời sanh Người, đất sanh cây cỏ” đó cũng là một chứng từ cốt cho Nhân Loài tin lời Tôi nói hôm nay là thật.

Qua các từng lớp Siêu Nhân, Vĩ Nhân, Thánh hiện thế, đến Phật ra đời, cứ mỗi lớp như vậy qua thế hệ bị xóa mờ, nhưng vẫn còn vết chân nơi lòng người nhân thế. Bậc mong làm trọn vẹn của kiếp Nhân Loài luôn luôn cải tiến, nhưng luôn luôn nhìn nhận những lời vàng ngọc của Siêu Nhân. Các ông cũng nên nhớ rằng: Đống rác kia tuy nó bẩn, nhưng nó cũng còn giúp ích làm phân bón lúa, huống chi lời của Siêu Nhân há vứt bỏ hay sao? Thời Hoại là thời Cai Trị nó đặt để từ lâu trở nên hệ thống quen thuộc của Nhân Loài, nó phải diễn ra từng lớp của nhân loại. Buổi ban đầu Loài Thú biết ăn thịt nhau, con lớn ăn loài nhỏ, đến Con Người cướp thân con thú để ăn thịt, sau đến Loài Người ăn Con Người, lúc đó thì HOẠI DIỆT càng tăng cường bóc lột, tăng cường hung bạo, tăng cường đè ép để giành xác nhau mà ăn.

Đến thời ĐỨC PHẬT BỔN SƯ hiện thế tại Ấn Độ, lúc bấy giờ nước Ấn có hai giai cấp khác biệt giai cấp Vua Quan và giai cấp Nô Lệ, giai cấp của Vua Quan chưa ăn bằng thịt của phái Nô Lệ, nhưng ăn bằng Sanh Lực, một kiếp nhân loài nô lệ.

Đức Phật mới dùng phương thức hóa giải phá hai giai cấp trở thành bình đẳng, đồng thời đem Chân Lý đến cho toàn dân làm ngọn đuốc tự soi đến nơi sống Bất Diệt”, Thiền Sư nói vừa đến đây mặt trời gần đúng Ngọ, giờ Thọ Trai sắp đến, chúng tôi xin tạm biệt ra về, vị Thiền Sư đưa chúng tôi gần đến ngõ, chúng tôi hẹn chiều đến Thiền Sư gật đầu chấp thuận.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN