Dáng hình Thu Thủy, mắt mơ nguyệt cầu.
Môi nàng mỉm gởi nơi đâu?
Hay là đã trọn in sâu kẻ chờ?
Ta mơ... Nàng cũng cùng mơ...
Ta đang vương cảnh, Nàng tờ giấy trinh.
Ta thời dạo khắp lộ trình,
Nàng in lặng lẽ, tấm tình sắc son.
Ta vung cung kiếm chẳng mòn,
Chí nung với chí. Nước non hải hồ.
Ngày mai xây dựng cơ đồ,
Ta mang bút ngọc về tô tranh nàng.
Thế rồi. Trong một thời gian,
Cân đai rạng rỡ. Anh chàng hồi hương.
Con Tuấn Mã khỏi còn cương,
Bước vào bên ảnh, lòng tuồng băn khoăn.
Lần tay lau lại bức tranh,
Chốn thời chốn cũ, chung quanh biến dời.
Tranh kia nào nói ra lời,
Mắt huyền, dáng thủy qua thời tình xuân.
Đời vạn nẻo mấy ai đà hiểu,
Tranh xinh xinh mắc miếu trong khuôn.
Một Nhân Sinh diễn mỗi tấm tuồng,
Nào ai thanh thoát khỏi luồng trầm mê...?
Kẻ kiếm cung vung tay đề thượng mã,
Thời tranh kia êm ả, liếc trời mây,
Tần Thủy Hoàng vạn lý còn đây,
Kìa Tô Vũ chăn dê nơi viễn quốc.
Đứng làm người thư hùng trời đất,
Miệng thét gào bất khuất trùng dương,
Giới Nhân Sanh dương thế chỉ một đường,
Mấy ai qua khỏi tấm tuồng lầm mê...?
TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN
Ngày: l4-01 Năm Tân Hợi
( 09-02-l971 )