Soi gương lặng lẽ nhìn gương,
Thân hình thay đổi, vốn thường thế nhân.
Tuy vẫn biết đôi phần ái ngại,
Tuyết phong sương, nào phải do Ta,
Sớm mai rồi đến chiều tà,
Dù cho Phật Thánh...trải qua nẻo này!
Nhìn non nước, vơi đầy sương đọng,
Gợi tâm tư thêm bận đồng sanh,
Bao nhiêu năm tháng long lanh,
Thời bao khúc giải nơi lòng Phật Vương.
Hôm nay nhìn đến tấm gương,
Chớm tình quê cũ, in tuồng tái tê...
Nhớ lại thời xưa, đã quá xưa,
Tấm thân nào phải mảnh trăng thừa,
Hình hài Bạch Ngọc, da Hồng Cẩm,
Đứng trước triệu dân cung thỉnh thưa.
Ta chẳng phải vì vua trong một nước,
Cũng không làm Bá Tước, Hầu Vương,
Quyền Uy siêu đẳng bất nhường,
Trang Nghiêm Quốc Độ, Phật thường tới lui.
Thời Hạ Thế, ngụt ngùi đôi nẻo,
Kiếp Đương Lai, thắc thẻo hai nơi,
Đưa tay nâng đở Đạo Đời,
Chung Tôn đồng Giác, chính lời Chúc ngôn.
TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN ngày 29.06.1982 nhằm ngày 09-05 Nhâm Tuất
Đồng ý
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.