–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

4. THIỀN SƯ HẠ SANH NĂM 1918...

17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 11885)
4. THIỀN SƯ HẠ SANH NĂM 1918...
Thiền Sư hạ sanh năm 1918 đến năm 1983, gần bốn mươi năm mới nói lên sự thật. Tuyệt tác thay! Tài liệu Phật Đạo, mục đích đưa Nhân Sinh với Vũ Trụ giao thông hợp hóa, con người mới thành Phật. Bằng chưa hợp, chưa bao giờ thành Ngài nói thẳng.

– Vũ Trụ đối với con người, con người đối với Vũ Trụ.

– Phật Đạo với con người, con người với Phật Đạo.

Đề tài nầy con người và khoa học từng nêu ra, khoa bút những nhân tài đã từng viết thành tập. Nhưng chưa đúng với mục tiêu, chỉ nghiên cứu nơi học giả, bề vỏ bên ngoài sanh diệt. Vẫn có lắm bậc thực dụng tài liệu trên con đường tu Phật chưa nhận chân cụ thể làm thế nào tận Giác?

Khi con người Giác mới công nhận tuyệt tác tài liệu Phật Đạo là một ngón tay thực tế chỉ cho con người với Vũ Trụ đồng đẳng Giác Chân.

Thiền Sư nhìn nơi cây cảnh, nhìn đến con người cùng thế giới, Thiền Sư nói: Đời đang làm, tích cực để làm. Vũ Trụ vận chuyển không ngừng nghỉ, Ta đồng làm tất cả làm xong rồi để đó. Ta xuôi dòng làm, tùy thuận làm cốt tỏ thông tận Giác Vũ Trụ và Ta.

Ta nói những gì khi Ta đang nói, con người chưa rõ lời Ta, vì thế giới chưa đạt đến cơ cấu trình độ biện minh, đều cho Ta nói bậy. Khi đã có biện minh chứng từ của Thế Giới với con người. Nếu Ta nói, họ đồng cho Ta là kẻ nói Hùa. Dù Ta đang sống thế hệ với con người, lời Ta nói là lời rỗng không vô tận. Ta nói, chỉ Ta biết, Ta nghe, Ta cùng Vũ Trụ cảm thông, Vũ Trụ nhờ Ta nói hộ, chưa phải là Ta chưa biết nói, chỉ nơi con người chưa tin lời nói của Ta, nên chi chưa nghe đặng lời Ta đang nói, hay đã từng nói để rồi nghe.

Lúc Ta sắp nói, nhìn từ Nam đến Nữ, già trẻ bé lớn, thấy họ chỉ ngó ngang, ngó dọc, tốt lắm họ ngó trên đầu van vái, họ lại ngó xuống từng lớp người, họ thích nghe giọng nói để họ cười, họ kiêng họ sợ bị chê, họ ưa nghe lời nói mê nên chi lạy lục, lễ bái cầu vái linh thiêng, xin đủ lợi quyền, chưa nghe đặng lời Ta nói. Đối với họ thường gây rối. Lạ thay! Chẳng cho Ta nói dối hay thật, chăm chỉ chật vật cứ tu.

Ta ngồi suy nghĩ kỹ, vạch thật tỉ mỉ, Vũ Trụ đối với con người, nói đủ chứng từ, may ra họ ừ hử. Nhân Sanh khai thác thử, cốt thoát sanh đường sanh tử. Nơi hiện tượng mượn Giác Chân Như. Nơi danh từ, ừ trực giác.

Thiền Sư nói: Thế Nào Vũ Trụ Đối Với Con Người.

Vũ Trụ với con người thảy đều một thứ, một thể tư cách, hành động thảy đều như nhau, không sai biệt, nó nhịp nhàng từ nơi trên của Vũ Trụ, đến bậc dưới nơi thế giới con người, chẳng sai biệt mỗi một li nào cả. Do nơi con người bé nhỏ chưa nhận định đặng bản chất thể tánh hiệp hóa, trong thân mạng của con người cùng vũ trụ, phải đặt thành bộ để khám phá vũ trụ. Từ vệ tinh nhân tạo kiểm sát đến bộ máy đo lường điện tử đủ các thứ vật chỉ học theo máy móc, nơi con người sáng tạo ra nó, rồi phải học nó. Thật buồn cười thay! Lắm chuyện tiếu lâm con người đối với vũ trụ.

Phải chi con người tự thân tâm hóa cải chế biến bộ máy vệ tinh ngay bản thân mình kiểm soát kiềm chế, ngự chế, liền thông đạt vũ trụ với con người, đồng linh cảm nhẹ viễn thông, chừng ấy muốn đi nơi nào chẳng đặng, muốn đo lường tầm mức thấp cao, biết sự vận chuyển giao tế rành mạch lại nhìn đặng hình ảnh đã có từ trăm nghìn năm nay thấy đủ. Lúc Tứ Đại thân mạng phân chia làm xong một kiếp, thoát sanh nơi chốn chính mình quyết định, liền như ý nguyện, làm như thế có hơn không?

Hãy nghe Ta nói: Vũ Trụ linh động siêng năng tinh vi, nhờ thế mới thành hình hoàn mỹ từ lâu. Còn thế giới con người, mãi xây dựng củng cố vẫn chưa toàn thiện mỹ. Vũ Trụ lại có Thiện chí áp dụng thanh thô tế nhị bồi đắp hoàn thành nên cơ cấu, tự động chia ra nhiều phẩm. Hành tinh là cơ cấu, hành tinh có đủ cở lớn nhỏ hẹp rộng, tròn méo, nhờ có đủ phẩm hiệp hóa trở thành Siêu Phẩm.

Nhìn nơi hư không Mặt trời, Mặt trăng cùng các hành tinh, lấm tấm như thế, nó rời rạc xa nhau, nhưng rất khéo léo, đã so lường tỉ mỉ trọng lượng tinh vi mà các hành tinh vận chuyển giao tế cung cấp tương trợ cực kỳ tinh xảo, phải dùng bộ máy, những bộ máy thật là tối tân mới biết đặng. Nói đến siêu phẩm đã hình thành, do các hành tinh buông Tỏa hỗn hợp, đôi mắt nhân sinh không thể thấy, nó hòa với hư không trên thượng tuần đến trung tuần đã có Chất với Phẩm. Lúc trở thành Chất Phẩm thì nó đã thuộc về vi rồi, nơi máy siêu điện tử dùng tín hiệu đều là Vi Chất Phẩm.

Từ nơi Phẩm, đều nương nơi các Hành Tinh, mỗi Hành Tinh có một Phẩm Đặc Biệt Thể Phẩm của nó, phối hợp mà trở thành Phẩm hoàn toàn đủ Phẩm, cũng có thể gọi là Chung Hoàn Phẩm, để cho dễ nhận định mà thôi.

Nhờ chỗ biến phẩm, hóa chất nó mới tùy nơi trọng lượng cung cấp cho mặt trời, mặt trăng và quả đất còn nhiều nơi cung ứng nữa. Sự cung ứng rất tinh xảo toàn diện hoàn toàn phù hợp để cho các Cõi như Cõi Trời, Cõi Nhân, các Cảnh Giới Thiên Tiên, Tiên Thần Thánh Hóa cho đến Tịnh Độ không thể nào kể nổi, sự linh động tùy thuận cung cấp nơi thể chất của Phẩm Đặng.

Đứng nơi con người để nói, thời vũ trụ có trọng trách nuôi dưỡng, kiến tạo hợp hóa thanh khí, còn quả đất tỏa hơi hòa hiệp thành không khí để hiệp theo hơi thở không sai với sự sống con người.

Nói như trên để làm chi? Để chỉ thẳng trong thân thể tứ chi đầu não con người. Nếu con người kiểm soát ngự chế đặng sự hoài vọng phức tạp, liền nhẹ cảm, linh cảm nhìn nhận chính nơi trí hóa của mình đã nhìn thấy nơi siêu phẩm cùng lý sự linh động di chuyển hòa hợp khéo léo. Có sẵn như thế con người mới sáng tạo, phân định ráp từng bộ phận các bộ máy trở thành những bậc Máy Điện Toán, thu thanh, phát thanh, thu hình phát hình trưởng thành văn minh kiến tạo. Cho nên ta nói: Con người và thế giới chỉ biết làm, làm xong để đó, chớ nào biết đặng chính bản thân sáng tạo ra nó, thời ta có thể biết đặng nơi tinh vi khéo léo tuyệt tác, nơi Vũ Trụ cùng với ta đồng đẳng, ta có thể làm đặng những gì mà Vũ Trụ đã sẵn có làm, chính thân mạng nơi Ta đã biết, nơi biết để mà làm, cùng với làm sẽ đặng biết.

Vũ Trụ rất giàu mạnh đầy đủ phẩm, đặng Cơ Chế nhiều chất phẩm. Còn nói về Tiềm năng mạnh thì thật Vô Kể. Nhà khoa học hiện đại đã từng tìm được sức mạnh tỏa chiếu ánh sáng nơi mặt Trời, có tầm số thật khủng khiếp, thật tinh vi. Nhờ nơi sức mạnh của các Hành Tinh Mặt Trời và Mặt Trăng với quả đất, nên mới giao tế tiếp nhận nhau, hóa hợp để tự động biến phẩm chất cơ chế, sống động Vũ Trụ với con người.

Khi Ta nói quá tầm mức, con người chưa lãnh hội đặng, cứ Tin nơi Ta thực hiện sẽ biết nhiều và rộng thêm. Thật ra nói chung gồm là Vũ Trụ, chớ Vũ Trụ nó rộng lớn bao la, tầm rộng lớn nơi nó không thể nói hết. Nên Ta chỉ kể hiện tình và hiện cảnh con người đang sống, đặng sống trong vùng Thái Dương Hệ, còn ngoài vùng hay bá Thiên vùng khác sẽ hiểu sau, không lo chi không hiểu, cứ thực hiện liền hiểu biết tận tường lời Ta nói thật.

1. VÙNG THÁI DƯƠNG HỆ.

Các hành tinh chiếm đóng, có hệ thống sắp xếp tinh vi khéo léo. Mỗi một vị trí của một hành tinh, đều xa nhau bao nhiêu không phận, tùy nơi Tiềm Năng xuất phát của nóng lạnh mức độ, tránh phẩm từ trong hành tinh phát ra, không bị va chạm nhau, tận dụng nơi hòa hợp làm cơ bản tượng hình để chiếm đóng. Tựa như mặt Trời , mặt Trăng phải đóng xa quả đất, nhưng có đặc điểm tinh vi là mỗi một hành tinh quan hệ gọi là Trung Ương thì có bao nhiêu hành tinh khác đóng chung quanh để đồng nhau xoay vòng tiếp nhận, phối hợp tỏa ra giao tế thu phẩm và tỏa phát phẩm. Nhưng khi thu vào hành tinh thì nơi phẩm khác với lúc tỏa ra. Nói chung lại tất cả thảy đều cơ chế các phẩm hợp ứng dung thông chung khắp nuôi dưỡng chung với vùng Thái Dương Hệ, còn ngoài vùng Thái dương hệ không giao tiếp nhau đặng.

Mặt ngoài vùng Thái dương hệ có vòng đai bao bọc, gọi là Quản Chấn, vòng quản chấn nầy nó không khác mấy với đường xích đạo cùng vòng đai khí quyển bao bọc quả đất. Nhưng nó tùy thuận nơi đường thẳng kính của lớn, nhỏ, rộng, hẹp mà phát hiện theo tỉ lệ tinh vi của nơi ngự chế hình thành bao bọc. Nhưng có thể nói: từ vùng nầy không thể xuyên qua vùng kia được, vùng kia không xuyên qua đặng vùng nọ, vì chưa đồng phẩm nên không thể tiếp nhận để xuyên qua.

Nhưng nó vẫn nương tựa nhau hình thành chia ra nhiều vùng trải khắp Vũ Trụ sống động tự dung dưỡng, tự quản lý củng cố, phát hiện củng cố, trở thành có lớn có nhỏ, rộng hẹp khác nhau nơi vùng.

Không khác con người đang sống chung với con người trong xã hội. Mỗi một con người đều củng cố tự ngã, tự ý phát triển về trình độ tư cách, khó mà giao tế cảm thông đồng định hướng nhau. Trừ trường hợp có người ưa ngó ngang, ngó dọc, liền hợp tác những kẻ ngó ngang ngó dọc giao cảm để giao tế nhau. Có bậc thích ngó trên đầu hay ngó xuống từng lớp con người, để cười, kiên sợ bị chê, họ ưa nghe những cái mê liền thông qua cùng nhau giao cảm với nhau, mới giao tế nhau hành sự động tác với nhau. Trở thành xã hội lớp nầy đồng nhau, lớp nọ bất đồng nên chưa mấy ai hiểu biết chung nhau xây dựng thực tế để mà vui sống cả. Chỉ có Thiền Sư đã từng giao cảm giao tế với tất cả lớp con người. Thiền Sư biết từng tâm tánh để giúp đỡ, hành sự giúp đỡ, cốt rõ biết đến thật biết, do nơi đó Thiền Sư nói, chưa chắc họ cho Thiền Sư nói dối hay thật mà họ vẫn tin lời Thiền Sư nói để tất cả chật vật cố tu. Nhờ như thế nên chi Thiền Sư mới Thông Đạt Tận Thành, rõ tỏ tất cả mỗi một Cõi, hoặc cảnh giới nào, nó phẩm chi, chất gì, Thiền Sư hiện hóa nơi đồng phẩm mà xuất định vào thăm chơi cõi ấy, cảnh giới nọ, rất tự tại vô ngại. Còn đa số nói xuất định xuất hồn đi chỗ này nơi kia, chưa chắc đã làm như thế nổi. Vì sao? Vì do nơi tự ngã củng cố nên chưa thực hành đặng.

Từ một vùng Thái Dương Hệ đem so sánh với quả địa cầu chẳng khác nào mỗi một con người đem ra so với mỗi một nước, thời quả địa cầu chưa thấm vào đâu trong vùng Thái Dương Hệ. Dù cho con người ấy mất hoặc giả quả địa cầu tan rã thời chưa chắc trong vùng đã biết được ta mất một địa cầu.

Ta nên căn cứ vào một chỗ nhỏ để hiểu biết nơi rộng rãi bao la. Những kẻ ưa thích bao la lung lạc hiếu kỳ là kẻ điên.

Từ một nước ta đang ở cho đến hàng triệu con người. Trong nước con người hợp tác tạo thành cơ xưởng sản xuất mặt hàng, liền có nhiều mặt hàng đã sản xuất, do nhiều cơ xưởng nên đặng nhiều mặt hàng. Từ từ mỗi một hành tinh động tác như một mặt hàng, nhiều hành tinh trở thành nhiều phẩm hợp chất, có phải như nhau chăng?

Mỗi một nước vẫn tùy nơi năng lượng tài nguyên phẩm chất phong phú hay chưa đặng dồi dào phong phú mà phát triển cơ xưởng sản xuất mặt hàng nặng nhẹ, bằng dư ra thời bán, nếu thiếu lại mua thêm, chẳng khác các hành tinh thu nhận cùng buông tỏa sản phẩm. Từ mỗi một nước nhỏ lớn cho đến hàng trăm nước trên quả địa cầu trở thành hoàn cầu thế giới, đối với Thái Dương Hệ bao gồm vẫn như nhau.

Nói đến con người, mỗi một người đều có một đặc tánh, ở trong một nước có hàng năm chục triệu hay một trăm triệu người, liền có hàng triệu triệu đặc tánh khác nhau, ngoài ra các khía cạnh đột xuất chưa kể, nên mới xảy ra thuận nghịch, hòa cùng chướng đối, nên chi khi hợp tác phải có kỷ luật bắt buộc mới thành hình, bằng chưa bắt buộc không hình thành đặng. Đối với hành tinh có khác hơn con người về hợp tác sản xuất ở nơi không bắt buộc, tự động nơi đồng hợp đồng hóa không bao giờ bắt buộc, bằng không hợp với phẩm trong thời gian bị phế, gọi là phế phẩm, phải nằm nơi cơ cấu phế phẩm. Do đó nên chi Vũ Trụ toàn vùng hoàn mỹ cơ cấu từ lâu, còn thế giới con người thay qua đổi lại có hàng Thế hệ trong cõi người ta.

Thiền Sư nói: Nếu có ai hiếu kỳ hỏi ta những điều mơ mộng chưa thực thể thì ta lắc đầu cười không giải đáp. Ta vẫn là một con người, con người biết được Cơ hóa phẩm chất đồng đẳng Vũ Trụ. Cơ chế y như Vũ Trụ đã từng cơ chế lớp lang thứ lớp các cảnh giới và các cõi, từ nơi thượng đẳng đến hạ sanh trong huyền cơ Vũ trụ.

Từ nơi một con người cho đến trăm con người đứng với Ta, mỗi một khi con người ấy muốn cho ta cơ chế trở thành Tiên Thần Thánh Hóa, tùy lý trí sở nguyện Ta liền chỉ cho để thực hành, một khi biết nhận định nơi thực hành thì cứ việc làm mà tỏ rõ, do nơi trực giác nhiều ít mới hóa thân hình thành. Bằng những con người lười trễ chưa thực hành làm, chẳng vươn mình thoát sanh ra khỏi nơi lười trễ, đó chính là thân mạng nó đã tê liệt chết mất từ lâu, chính nơi nó chưa bao giờ biết nó đặng.

Đời Ta, chính nơi ta vẫn phải thường làm, làm cốt đoạt đến chỗ, chưa hiểu biết nghi ngờ thực hành giải đáp nơi nghi ngờ đó mà thành đạt. Nơi Ta có mỗi một chí khí hướng thượng mà nên tất cả sự việc, nhờ nơi hướng thượng mới hỷ xả thân tâm, tha thứ các lỗi lầm kẻ khác đã từng gay rắc rối va chạm đến Ta. Có như vậy, biết nó như thế nên chi Ta tận biết đặng thể chất hóa chất nơi con người cùng tất cả bồi dưỡng hay chính tự nơi thân tâm mình phá hoại. Ta thương hại hơn là ghét vơ. Ta xây dựng hơn là vứt bỏ, nên thường nói: Các ông tự xây dựng thân mạng của các ông, không vị nào có quyền bắt các ông vào Địa Ngục, hoặc đưa các ông lên Thiên Đàng hay nâng đỡ các ông trở thành Vị Phật, chỉ nơi Tâm Tánh các ông tự nâng lấy các ông mà thôi.

Từ cảnh giới Tam Thiên đến nơi Tam Giới, những cảnh giới này đều dung dưỡng cho các bậc là con người cao cống quảng đại bao dung tha thứ cho kẻ lỗi lầm không hờn oán, có bộ óc nhẹ nhàng cùng thanh thoát, phải chăng có hợp cảnh, hợp tình mới Thượng Sanh vào Cảnh Giới, đó chính là một lẽ dĩ nhiên không chối cãi, vì nó đồng Phẩm Chất mới hợp hóa nên hình Thiên hay Tiên Thần Thánh, đến các Cõi Tịnh Độ, nơi kinh điển đã từng nêu ra. Bằng chưa kiến tạo chưa thuần thục sửa thay thì cầu vái van xin có đặng hóa để vào các cõi chăng?

Thật khéo thay! Vũ Trụ điều khiển cơ chế, con người cùng Tứ loài chạy theo hoài vọng nên bị sanh, Vũ Trụ cân đối năng lượng phẩm chất nặng nhẹ mà bổ sung luân chuyển Tam Thiên Thế Giới để lục đạo cuồng sanh. Con người chưa bao giờ đặng biết chính nơi mình bưng ly độc dược tự uống rồi than thở số mạng nơi mình, ngờ đâu chỉ hơn nhau, thua nhau mỗi một tý đỉnh phải chịu hạ sanh thượng kiếp mà làm thân trâu ngựa. Bởi nhân sanh chưa biết, Chư Tiên hoặc Thiên đâu ngờ, từ phân lượng chất phẩm, hơn thua nơi căn nghiệp để phải bị Vũ Trụ bổ sung thành hình trong các cõi.

Đối với Bản Thân Ta, Ta chưa hơn gì nhân thế, Ta chưa bao giờ mong mỏi trở thành Phật Thánh Tiên, Ta chỉ cầu nơi Ta hiểu biết đặng tỏ tường, lấy nơi ấy làm chỗ thường sống, đặng sống nơi Ta. Đời Ta rất kiên sợ thân hình hóa ra ông Phật, hóa đặng ông Tiên, nên Ta thường gìn giữ nhân nghĩa, nhờ vậy mới hòa đồng bình dị, bãi bỏ Tánh kiêu kỳ, cho nên bạn bè thân cận thân hữu không bao giờ hay biết, làm sao nhân thế hay Ta thị hiện.

Ta thường căn dặn những bậc Tin Ta tu hành, các ông tu hành phải thực hành, Thân Kín Nhiệm, Tâm Kín Nhiệm, Ý Kín Nhiệm, chớ khoe khoang, làm như thế Thánh nào hay Phàm đâu biết đặng Chân Giác hiện tiền, chớ nên xưng Thánh rườm rà, Phật nhắm mắt, thật vô ích. Nhưng quái đản, thật quái đản, có kẻ chẳng nghe đặng, họ ưa nhìn tượng Phật để suy tôn chiêm ngưỡng, nhưng Tướng Phật hình dung nào đâu có, chỉ ở nơi Giác Tướng, làm thế nào nhìn trông? Họ liền sanh tâm đồ chúng đảm phá giáo môn, phần Ta thì Ta chỉ cười không nói đặng. Còn có bậc Tín Tâm Nghiêm Túc, nhưng nơi Tín Tâm nghiêm túc nọ chưa có lý trí thoát sanh, chưa đặng hòa đồng Trực Giác, họ tu từng món, họ rõ từng tông, họ không khoát đạt, họ lại vào toàn Pháp Giới, họ chưa thật biết nơi ra hòa đều tận giác.

Đứng nơi tư thế của nhân sanh tứ chúng cho đến toàn thể tứ loài, khó phân định cho đặng thế nào là Tri Kiến. Vì sao? Vì vốn Tứ loài tất cả đều Thấy Biết, còn Thấy Biết nào mới đặng Tri Kiến? Từ nơi một câu tự hỏi cho đến triệu câu tự lòng mình tự hỏi. Có lắm bậc hình thành mường tượng các Giác là Tri Kiến, thì cái Giác nó như thế nào? Tất cả sự việc lý trí tài năng, khả năng đối với Tứ Loài đều có, nên mới phát triển nhịp nhàng đồng đẳng thực hành chung với Vũ Trụ, vẫn từ nơi chưa biết đến hoàn mỹ đặng biết, hiện hành phát triển như thế có phải là Cái Giác chăng?

Những câu tự hỏi cùng những bậc đã từng tu học, đã từng nghiên cứu thoát sanh vươn mình nhưng họ nào có hay biết đặng họ đang bị trị quyền hành bổ sung điều khiển của Vũ Trụ sai khiến trong vòng đai pháp giới mà sanh tử. Họ vẫn khôn, họ vẫn Giác, họ đủ lý trí tài năng cùng khả năng, nhưng tài năng khả năng ấy họ còn đang nằm trong hố sâu Pháp Giới, thì làm sao thoát khỏi quyền bị trị để tự chủ. Vì như thế nên chi nơi thấy biết thảy đều Thấy Biết bị Thấy chớ nào Tỏ Thấy đâu?

Còn như Ta tỏ thấy, nên Ta thấy quân minh đồng đẳng Thâm Tâm đồng đẳng đặng cái biết đồng đẳng, như thế nên mới tận giác Đồng Đẳng gọi là Vô Thượng. Vì nơi đồng đẳng nên mới Vô Thượng, không có nơi nào gọi là cái Thấy cao hơn Ta đã thấy mà chánh giác.

2. THẾ NÀO LÀ CÁI THẤY QUÂN MINH ĐỒNG ĐẲNG?

Thấy Quân Minh Đồng Đẳng mới Tận thấy Tận giác. Tất cả vạn chất đều quân minh, các pháp đều bình đẳng. Không lấy chẳng bỏ, Thị Chứng tận Giác.

- Tánh nó mới thấy tánh, Ta chưa bao giờ thấy, Thị Chứng mới thấy.
- Nghiệp nó giải nghiệp, nó thấy nghiệp, Ta chưa bao giờ thấy, Thị Chứng mới thấy.
- Thiện nó huân tập thiện nó thấy thiện, Ta chưa bao giờ thấy, Thị Chứng mới thấy.
- Ác tương đối Thiện, liền phản chiếu, nó thấy nó, Ta chưa bao giờ thấy nó, Thị Chứng mới thấy.


Lại Nữa: Nơi Tánh nó huân tập kết nạp vạn chất, vạn chất thảy đều vạn pháp bao vây diễn hóa trở thành pháp giới của Tánh, nó biết nó đồng thời thấy nó, Chớ Ta Nào Phải Nó. Thị Chứng mới thấy.

Nghiệp nó cố chấp dừng trụ, trở thành nghiệp. Nó lại ngại ngùng giải nghiệp, nó thấy nó, chớ Ta nào phải nó, Thị Chứng mới thấy.

Thiện nó cầu lấy Thiện, nó làm phước thiện, nó huân tập Thiện đặng an toàn thanh thoát, nó thấy nó, chớ Ta nào phải nó, Thị Chứng mới thấy.

Ác tương đối phản ảnh của vạn chất Thiện, lòng nó kiên sợ, nó đặng thấy nó. Bằng chưa kiên sợ nó vẫn kết nạp vạn Chất ác làm căn, dung dưỡng cá tánh, xuôi theo tự mãn, thời nó vẫn chưa thấy nó, lúc nó đặng thấy nó, chính khi nó phản chiếu nó, nó thấy nó, chớ Ta nào có phải nó. Thị Chứng mới thấy.

Tất cả trong vạn chất vạn pháp, từ nơi Thiện Ác, tốt xấu, lấy bỏ, được mất, có không đều là cơ cấu vòng đai pháp giới. Sự Thấy Biết lầm ở trong Pháp Giới, cao thấp thăng trầm đều nằm nơi hố sâu Pháp Giới. Nếu nhân sanh tứ loài cùng các bậc tu hành bị lầm trong Pháp Giới, ở nơi hố sâu thì làm sao tận thấy Minh Quân để bình đẳng quân minh thoát khỏi Pháp Giới.

Sự lầm này chung khắp Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới rồng người đều phải lầm, dù trí tuệ siêu đẳng cao cống đến đâu vẫn phải lầm. Chỉ trừ công năng mới lần thấu, công đức đầy đủ mà thị chứng. Bằng chính nơi con người hoặc giả bậc Thiên Tiên cho đến hàng Bồ Tát, khi chưa đầy đủ ngỡ chính mình đã Giải Giới thoát sanh, vẫn còn trong vòng sanh tử. Vì sao? Vì Chim Phượng Hoàng kia sanh đẻ ra trứng Phượng Hoàng khi trứng Phượng Hoàng chưa ấp ủ, hoặc giả ấp ủ chưa đúng với chỗ hóa hình hay đã hóa hình chưa đúng thời nở, thời làm sao chim con Phượng Hoàng thoát sanh ra đặng? Đối với nơi thoát sanh vẫn như thế.

Khi bấy giờ Phật Đạo có trọng trách đưa con người nhân sanh tứ loài nên mới khai hóa con người và Tứ loài đặng rõ biết, sự ràng buộc sanh tử, lần hồi tu hành, cốt thoát sanh khỏi Vũ Trụ, làm chủ vạn pháp nên mới nói “Tâm Kinh Bát Nhã” cứu giúp các bậc tu hành thị chứng như sau:

BÁT NHÃ TÂM KINH ẤN CHỈ.

Thấy Tự Tại Bồ Tát, Thời Pháp Giới Tự Tại Bồ Tát chớ chưa phải Bồ Tát. Bằng cho mình Bồ Tát, phải hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa trong một thời. Sáng thấy Ngũ Uẩn giai không, chỉ thị chứng vạn pháp giới khổ ách, liền độ tất cả khổ ách.

Xá Lợi tử! nơi sắc chớ nên bác bỏ dị không, nơi không chớ bác bỏ lại sắc. Vì sắc thị chứng nên mới không. Thị Chứng quân minh đều là sắc. Từ thọ tưởng hành thức thảy đều nằm nơi Thị Chứng.

Xá lợi tử! Thị Chứng pháp liền không tướng mà Giác Tướng. Nơi Giác Tướng nó Bất Sanh, Bất Diệt, Bất Cấu, Bất Tịnh, Bất Tăng, Bất Giảm. Thị cố tựa như không trung, vào nơi Sắc, nơi Thọ Tưởng Hành Thức, cho đến vào Nhãn Nhĩ Tỹ Thiệt Thân Ý, vào Sắc Thinh Hương Vị Xúc Pháp: Vào Nhãn là Giới, nãi chí vào ý thức đều giới, cứ vào Vô Minh vô minh Diệt, vào Vô Minh cốt tận vô minh, có chí vào Lão hoặc Tử, chưa diệt Lão hay Tử vẫn tận, vào Khổ Tập Diệt Đạo vào Trí Diệt Trí. Vào Đắc giải Đắc, tất cả không nên cố trụ. Bồ Đề Tát Đỏa Y Bát Nhã Ba La Mật Đa Cố, Tâm Vô Quái Ngại, vô hữu khủng bố (Tâm đừng quái ngại, nếu quái ngại liền củng cố, bị vạn pháp khủng bố). Hãy dẹp mộng tưởng Niết Bàn, điên đảo cứu cánh Niết Bàn đến quân minh Thị Chứng, Pháp Giới chính Niết Bàn. Tam thế Chư Phật Y Bát Nhã Ba La Mật Đa, Sở đắc Tam Miệu Tam Bồ Đề.

Những bậc cố tri thực hiện Bát Nhã Ba La Mật Đa, Thị Chứng Đại Thần Chú đến Đại Minh Chú vào Thượng Chú liền Thị Chứng Đồng Đẳng, Chú trừ tất cả khổ, lời chân thiết không dối.

Lành thay! lành thay! Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh là Cố Tri duyên lành, cẩm nang chỉ đạo quân minh cho các bậc tu hành thọ trì tận giác.

Đến nay Ta chỉ thẳng cái thấy quân minh Đồng Đẳng được gọi là Vô Thượng Đẳng. Tất cả các bậc tu hành phải nương nơi Bát Nhã Ba La Mật Đa mới hoàn mỹ.

Khi các bậc tu thâm tâm chưa thoải mái, còn nghi, còn chấp, chính còn tu. Chớ nên không còn chỗ mà chấp không, chớ đừng không chấp mãi đi nơi Kiến Dục Tăng Thượng.

Dưới mắt Ta, Lý Sự thường hợp hay hóa là Như Nhiên vận chuyển vạn pháp Vũ Trụ với con người, hoặc giả Bổn Lai Diện Mục Như Lai Phật hành dụng. Các bậc lầm lạc thường trú, hay trụ Pháp Giới, bị trụ là nghiệp giới sa đọa luân hồi pháp giới. Bằng nương nơi pháp giới tường tận, không vướng mắc, đó là con đường duy nhất tu Tri Kiến Giải Thoát./-

ĐỨC DI LẠC TÔN PHẬT
Khai Thị năm 1983,
Thiền Sư Bồ Tát Di Như ghi chép lại.