Chiều chúng tôi đồng đến, được Thiền Sư mời ra bờ suối cạn, có nhiều phiến đá trông thanh nhã yên tĩnh, gió mát nhờ tiết trời giữa mùa thu. Vị Thiền Sư ngồi, giữa chúng tôi thứ lớp ngồi chung quanh,
Thiền Sư nói: “Cuộc sống của Nhân Loài do Vũ Trụ và trái Đất điều hành cấp dưỡng, lấy đâu để chứng từ lời nói trên? Các ông cứ quan sát trên trái Đất có nhiều Nhà Nước, mỗi nhà nước THỔ NGỮ khác nhau. Đến như trong một nước, mỗi tỉnh Hạt, mỗi Địa Phương, tánh tình vẫn theo nơi tập
quán của địa phương tỉnh hạt nơi mình ăn ở, giọng nói cứng mềm khác nhau, từ phương thức ăn uống đến sự đối xử vẫn khác nhau, tuy là một nước, theo như thế gọi là PHONG THỔ mỗi nơi.
Nhân Loài sống trên Lòng Đất Mẹ nhiều hơn hết, nơi nào hoặc xứ sở nào lòng đất êm ả phì nhiêu cây cối thạnh mậu thì dân tình nơi xứ sở ấy được ấm no lành mạnh. Bằng nơi nào hay xứ sở nào lòng đất khô khan, cây cối cằn cỗi thì dân tình nơi đó đói khổ, hung bạo khô khan tình cảm. So như trên để biết rõ ràng Nhân Loài cuộc sống do Vũ Trụ điều hành, còn trái Đất trợ cấp các CHẤT PHẨM.
Căn cứ những điều nói trên mới biết được sự ấm no an nhàn của Nhân Loại do Vũ Trụ và trái Đất quyết định. Từ hàng triệu triệu năm về trước Vũ Trụ cùng trái Đất Đảm Nhiệm hóa sinh, bổn phận nuôi dưỡng nhân loài vạn vật, nhưng mãi sau lần sự đảm nhiệm không còn nữa, chính nhân loài phải tự sanh đẻ lấy, vạn vật cũng phải tuần tự đảm trách việc sanh sản với nhau, cho đến Hoa Quả cũng tự lập gieo giống ương trồng phát triển, đối với nhân loài vạn vật biết được chính mình đang nương nhờ Vũ Trụ và trái Đất dưỡng nuôi thì trái Đất nầy chậm HOẠI, bằng tự hào rằng mình đào tạo ra cái sống, thời mình cứ đào tạo xem thử có phải càng đào tạo bao nhiêu lại càng đem cho Nhân Loài cam khổ bấy nhiêu chăng? Rồi đây trái Đất chóng HOẠI.
Đứng trước bối cảnh HOẠI-KHÔNG làm sao tránh được? Đứng trong giai đoạn tự lực mới có ăn, tự cường mới giàu mạnh, lại thêm vào đó Nhân Loài phát triển KHÔN HOANG gấp triệu lần thời trước do sự Khôn Hoang ấy mà những sự nào nghĩ thì cứ làm lấy Có, lấy Được chớ chưa hề suy nghĩ trước sau ngoan ngoãn tiến hành tìm ra lẽ sống cho Nhân Loại. Khi trái Đất RẠN, lòng đất RÊM thì Cơ Giới và Khoa Học ra đời cốt giúp cho Nhân Lực đỡ sức, nhưng cơ giới càng tiến hóa bao nhiêu thì KHÍ GIỚI càng thịnh hành bấy nhiêu, vì sao? Vì cơ giới quật khai các HẦM MỎ dưới lòng đất, để tự cường giàu mạnh tài nguyên trong nước, cứ một nước khai thác thì tất cả thi nhau khai thác, từ lý sự Khôn Hoang đến mánh lới mưu mẹo của một nước thì trăm nước cũng đều khôn hoang mánh lới mưu mẹo, nó có như thế nên KHÍ GIỚI nước nào không muốn tạo cũng phải tạo, không có ý chí phòng ngừa cũng phải phòng ngừa xâm chiếm. Đứng trước thời HOẠI-KHÔNG chẳng khác nào đứng trước cơn bão tố, nó chỉ biết lợi trước mặt chớ chưa biết đến sự nguy hại về tương lai, nó cứ tiến triển giàu mạnh bao nhiêu thì khí giới càng hùng hậu bấy nhiêu, trái Đất kia bị tàn phá bấy nhiêu, nhưng Nhân Loài và các nước nào có biết.
Còn về KHOA HỌC mục đích giúp cho Nhân Loài, từ vật chất đến tinh thần sung mãn, nền văn hóa văn minh mở mang trí hóa, nhờ nơi tích cực nghiên cứu thực nghiệm, Khoa Học mới tiến đến Siêu Đẳng Hư Không Vũ Trụ, khám phá các Hành Tinh từ nơi khởi điểm, mục đích của khoa học rất cao đẹp, nhưng kết chung khoa học vẫn theo chiều hướng KHOA HỌC và KHÍ GIỚI TỐI TÂN, vẫn cạnh tranh cải tiến, chẳng hơn kém chi với cơ khí thành KHÍ GIỚI, đến mức độ ngày hôm nay phát triển các LÒ HẠCH TÂM NGUYÊN TỬ cùng khắp.
Thật chua chát thay nhân loài trong thời HOẠI, tất cả trên Thế Giới đồng một định hướng xây dựng nếp sống cho Nhân Loài an lành cùng sung sướng, nhưng thời Hoại-Không nó nào có để mục tiêu của Thế Giới thành tựu, Thế Giới tính một đường thì nó lái đi một nẻo, càng cải tiến bao nhiêu thì dân lành chịu cơ cực bấy nhiêu, có phải chăng CUỘC SỐNG NHÂN LOÀI DO VŨ TRỤ ĐIỀU HÀNH, trái Đất cấp dưỡng. Tình trạng cạnh tranh cải tiến của khoa học, các Nước phải lên tiếng nhiều lần, đồng thời kêu gọi hạn chế HẠCH TÂM, như thế đủ biết, chính họ cũng đang lo về sự DIỆT VONG. Nhân Loại hay tàn sát nhân sanh, trong hai mục tiêu đó chắc hẳn có một.
Các ông nên biết. Tất cả Nhân Loài sống phải nương nhờ theo trái Đất cùng Vũ Trụ, nó nhịp nhàng theo TỨ THỜI di chuyển. Khi trái Đất trong thời THÀNH-TRỤ chính là thời kết nạp của trái Đất nó rất liên hệ đến Nhân Loài. Nhân Loài sống trong lúc thời Thành- Trụ dù muốn hay không tâm ý thảy đều ưa chuộng Thân Hữu với tất cả mọi người, họ rất sợ thù hận nhau mích lòng làm mất Thâm Tình với nhau. Họ cùng tất cả mọi người chung quanh thường sum hiệp, trìu mến tình của Nhân Loài không bao giờ làm sứt mẻ nhau. Họ chưa biết đến sự giành giựt từng miếng ăn manh áo chi cả, họ cũng chưa thấy có bệnh tật gì, mỗi một lời nói hoặc cử chỉ chi thảy đều kết nạp.
Đến Hoa Quả Cây Trái đầy đủ phẩm chất sung túc, thành thử bồi dưỡng cho Nhân Loài mạnh khỏe tuổi thọ được tăng cường. Sau lần qua thời HOẠI-KHÔNG hoa quả cây trái thiếu kém, phần thì Lòng Đất mất tất cả Phẩm Chất vì trái Đất cứng đồng thời khô khan. Thực Phẩm thời THÀNH-TRỤ kết nạp đến thời HOẠI-KHÔNG yếu kém thu hẹp lại lần cho đến chừng nào Nhân Loài chẳng còn đồ Thực Phẩm của thiên nhiên thì chừng đó nhân loài phải biến chất tự chế ra thực phẩm để tiêu dùng, trái Đất này cũng hóa ra như Đá. Tôi nói như thế cho các Ông nhận rõ, một khi Vũ Trụ và trái Đất đảm nhiệm bổn phận thì nuôi dưỡng nhân loài, đến lúc Nhân Loài tự cường tự lực tăng bao nhiêu thì nhiệm vụ của trái Đất giảm xuống bấy nhiêu, đến hết trách nhiệm Nhân Loài phải Tự Túc lấy. Nếu Nhân Loài hóa sanh trong thời THÀNH-TRỤ mà Tâm Ý mong muốn cho mất tình cảm, hành vi phá tan để cho HOẠI-KHÔNG cũng không thể đặng. Bằng Nhân Loài sinh vào thời kỳ HOẠI-KHÔNG mong mỏi cho kết nạp thành tựu y như thời Thành-Trụ cũng chẳng được nào, đây chính là lời Tôi nói rất thành thật, không phải Tôi nói ra xuôi Nhân Loài Tiêu Cực, nói ra để cho Nhân Loài Thế Giới giảm bớt cạnh tranh, dụng Cơ Giới phục vụ đời sống thừa của Nhân Loài, dụng Lý Trí khôn ngoan cốt thương tình Nhân Loại, chớ nên dùng Lý Trí, nuôi dưỡng trăm sự NGHI NGỜ làm cho nhau phải khổ”.
Thiền Sư nói đến đây, nhìn đám mây đang long lờ bay trước Thảo Trang, gió nhẹ đưa qua từng cành lá, suối trãng chùa nghèo lòng chúng tôi man mác giữa thời Hoại-Không nhân loại, hôm ấy trời thanh, Thiền Sư nói tiếp: “Nhân Sinh thế cuộc đang nằm trong bài toán khó giải, chỉ vì cái khôn chưa đúng chỗ nên mới xảy ra thế sự Ý THỨC HỆ thi đua, khi mà có một bên được thì thử hỏi họ đã được những gì? Hiện tình ngày nay có đa số muốn ngừng, nhưng chưa được, mong đứng thì đứng chẳng yên, bởi do thời HOẠI-KHÔNG diễn đạt.
ĐẠO PHẬT với KHOA HỌC, Đạo Phật biết dùng đúng chỗ, biết chính mình bị khổ đau, nên không dám làm cho bất cứ một ai đau khổ. Biết mình cùng chung quanh mọi người thảy đều có Bản Chất như nhau Bình Đẳng do bởi Tướng bất bình đẳng trở thành giai cấp khắc biệt. Biết mỗi Nhân Loài đều sẵn có đầy đủ CHẤT không sai khác với VŨ TRỤ nhân loài đứng trong Vũ Trụ nhân loài nhỏ nhất, nếu nhân loài giải tỏa ĐẶC CHẤT. ĐẶC TƯỚNG tỏ thông thì làm chủ vũ trụ. Cho nên mới nói: Vật chi nhỏ nhất, biết sử dụng nó sẽ lớn nhất, cứ kể những hạt Hư Không đến Nguyên Tử Chất, chính ta nhìn chưa thấy nó, thế mà Hư Không Hóa Sinh ra Vũ Trụ, nguyên tử tàn phá cơ đồ. Từ ngày Nhân Loài KHOA HỌC tìm đặng chất Nguyên Tử, chỉ biết nó có sức mạnh tàn phá một vùng rộng lớn, hoặc giả biết nó chính là một chất làm cho các chất cấu kết phải vỡ ra. Chớ nào có biết đương thời Hoại Diệt của trái Đất nó ra đời để chỉ điểm nhân loài đến nơi HOẠI-KHÔNG Tận Thế.
ĐẠO PHẬT nhìn xa thấy rộng chung kết của Vũ Trụ Nhân Loài mà chính Đạo Phật xây thành đắp lũy Bản Thân của Nhân Loài căn bản đầy đủ TRÍ GIÁC, Đạo Phật đưa cho Nhân Loài TỒN SANH vì nhân loài đang bị HÓA SANH, Đạo Phật làm cho Nhân Loài THÂN HỮU vì nhân loài lầm nơi Cá Tánh Cá Nhơn, cạnh tranh Nghi Ngờ xa cách.
Đạo Phật biết rất rõ những vật vô tri đang nằm dưới LÒNG ĐẤT MẸ như các hầm mỏ còn dùng các chất, chất than, chất đồng, chất sắt để hòa theo hư không tạo thành không khí bồi dưỡng cho nhân loài khỏe mạnh thay, huống chi Đạo Phật chẳng giúp cho nhân loài? Đạo Phật đã từng thấy rõ các loài THẢO MỘC cây cối tại rừng hoang, nó vẫn phụng sự cho nhân loài, cứ mỗi buổi sáng tỏa ra hơi thở đầy đủ các chất hòa với hư không tạo thành Không Khí, trong chất không khí của cây rừng chính là một thang thuốc trường sanh cứu nhân loài khỏi có bệnh, huống chi Đạo Phật lý thuyết suông không giúp cho nhân loài?
Các Ông cũng nên biết: Nếu như Nhân Loài thực hành đúng theo chương trình của Đạo Phật thì nhân loài được Thoát Sanh hiện tại, khỏi cần chi đi lên cung trăng hoặc các Hành Tinh để tìm một THẾ GIỚI mới? Đối với Khoa Học đã từng biết trái Đất sẽ HOẠI- KHÔNG, Khoa Học vẫn tin tưởng ngày mai TẬN THẾ, dù cho khoa học tìm được thế giới trên các hành tinh đưa nhân loài lên thế giới mới chăng nữa, thì chưa chắc nhân loài đã hợp với Khí Hậu mà đặng sống trên thế giới ấy. Vì sao? Vì mỗi Hành tinh có mỗi CHẤT KHÍ khác nhau nên chi khó sống được.”
Lúc bấy giờ chúng tôi thảy đều nhìn được, thấy được sự HOẠI-KHÔNG, đương thời nhân sinh sống trên hoại không, nó chẳng khác nào tất cả nhân sinh đi trên chiếc thuyền sắp tan rã, nhưng họ nào có hay biết, họ vẫn nhảy múa, hò hét đánh vã với nhau, họ càng nhảy bao nhiêu thì chiếc thuyền kia bị rạn nứt bấy nhiêu, chính chúng tôi cũng chẳng biết nói sao hơn, chỉ mong mỏi cho nhân loài AN LÀNH thôi ngừng múa hát. Chúng tôi liền bái tạ Thiền Sư đồng ra về, hồi tưởng lại chúng tôi đã gặp đặng Thiền Sư, khi vị Thiền Sư đã nói.
LONG HOA HỘI THƯỢNG
TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN
Viết xong ngày 26-08 Bính Thìn
(19 tháng 09 năm 1976)