- TIÊU DIỆT TÁNH MA
- ĐƯỜNG ĐẠO
- THƠ ĐỐI HỌA
- ĐỐI HOẠ. Đọc nhiều chiều. Ngang-Dọc-Xuôi-Ngược
- NGHE TÔI NÓI
- CŨNG NHƯ TÌNH VÀ NGHIỆP
- NÓ CHÍNH LÀ
- LỜI XUÂN CANH TUẤT
- HỒI CẢM CHUYỆN ÔNG TÚ
- CHÍN KHÚC TRƯỜNG CA
- THÂN KHẨU Ý
- MƯỜI TÁM NĂM QUA...
- TÂM KHÔNG
- BỔN NGUYỆN
- THÂN PHÁP
- CHÁN ĐỜI
- TU LẦM
- BỐ THÍ PHÁP
- NHÂN DUYÊN
- GIỚI HẠNH
- ĐỨC TRÍ
- AI BIẾT TA?
- PHÁP THÂN
- BA HỒI TRỐNG DỨT...
- VÀO RA VẠN PHÁP...
- BẢO PHÁP
- THỦ XẢ...
- CHÂN NGUYÊN PHÁP
- LÀM và NÓI
- THẦN THÔNG
- CẢNH TÌNH...
- NỬA MẢNH TRIỀN MIÊN
- KIẾN TRI
- ÔNG TÔN XỨNG thưa gởi tại SÀI GÒN
- XUÂN ĐẸP của ÔNG NGÔ ĐÌNH HOÈ
- SONG PHÁP
Triền miên hay cứ xuôi dòng...
Càng đi tìm mãi thêm tròng cơn mê.
Vì sao ngọn núi trông kề,
Mảnh đời tuôn chảy tỉ tê nơi lòng.
Cá thỏa tung mình khi gặp nước,
Ve lo bỏ xác lúc mưa non...
So sánh non sông với cánh đồng,
Các loài kiến bọ biết hay không?
Vui đoàn đưa đón đây kia nọ,
Khổ sướng như nhau thể vẫn đồng.
Khen thay khéo vỗ nên khuôn,
Gây chi? sinh cảnh để luồng triền miên.
Phân chi từng kiếp trao duyên,
Nhất Nguyên chẳng chịu, chịu liền tư danh.
Nọ kia đây khác tranh giành,
Lối ngăn bị biệt, bức mành triền miên...
Tìm trong lóng sạch để làm chi,
Đang lúc triền miên có nghĩa gì?
Xuôi ngược lộng hình trong ác đạo,
Múa men gầm hét vẩn cuồng si...
Cứ thế triền miên đến lúc cùng,
Không ai đem lại mối tình chung,
Ngày qua xuôi chảy, nương xuôi chảy,
Trọn kiếp hoang mang vẫn lạnh lùng.
TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN