- 1. MINH ĐỊNH VỀ NHƯ LAI THIỀN
- 2. THẾ NÀO KHÔNG TÀ NIỆM?
- 3. THẾ NÀO CHẲNG KHỞI VỌNG?
- 4. THẾ NÀO LÀ HÀNH DỤNG NHƯ LAI?
- 5. THẾ NÀO LẬP CHỈ KHÔNG TRỤ?
- 6. THẾ NÀO LÀ LẬP THỂ GIÁC?
- 7. TẠI SAO PHẬT THUYẾT PHÁP ĐƯỢC GỌI LÀ BẢO PHÁP?
- 8. THẾ NÀO LÀ SÁU CỬA THIỀN MÔN?
- 9. THẾ NÀO LÀ BỐN TƯỚNG GIẢI THOÁT?
- 10. MINH ĐỊNH VỀ THỂ TÁNH CỦA THIỀN
- 11. TẠI SAO THIỀN TÔNG TÂM TRUYỀN TÂM LIỄU NGỘ
- 12. TỨ THỜI THIỀN TỌA
- 13. TỌA THIỀN
- 14. THẾ NÀO LÀ NHẬP THIỀN?
- 15. TẠI SAO TỌA THIỀN KHI THĂNG, LÚC TRẦM KHI THOẢI MÁI, LÚC UỂ OẢI?
- 16. PHƯƠNG THỨC KHÍ HẬU
- 17. PHƯƠNG THỨC THỜI CÁC CHƯ TỔ LẬP THIỀN TÔNG
- 18. LỐI CHỈ ĐẠO
- 19. PHƯƠNG THỨC THIỀN TỌA
- 20. VỀ MẬT TÔN
SƠ KHAI TRIỀN MIÊN ĐỊNH
TRUNG THỜI RÕ RÕ SOI
HẠ LAI THU NHIẾP CHỈNH
HOÀN TẤT KHẢI KHẢI MINH.
Tu Thiền có bốn cấp bậc tu đạt. Từ Sơ Thiền qua Nhị Thiền. Tam Thiền đến Tứ Không Thiền, bốn cấp này Kinh Pháp của Đức Chí Tôn đã dạy nơi cơ chỉ Tọa Thiền, còn về Thiền Trí vốn có Tứ Cấp nhận thức cùng khai hoang nơi Chân Lý Thực Tiễn đến toàn diện Sở Đắc như sau:
1. SƠ THIỀN:
Những bậc Sơ Thiền cấp nương nơi Công Năng Đức Độ hóa giải hay dùng lý trí mà nhận chân nơi: Phật Pháp bất ly thế gian giác Thấy Rõ, Biết Rõ, Nghe Rõ những điều mà nhân sinh chưa nhận chân đặng thế gian, bậc sơ thiền nhìn nhận chu đáo hơn. Như: Ta bị nghiệp kéo lôi biếng trễ. Ta vướng vào hoàn cảnh trói buộc mong thoát sanh, Ta mong thoát nó ra nó mãi đeo đuổi. Ta bị vạn pháp hữu hóa trăm phương nghìn cách. Ta phải vươn mình để Khỏi bị sanh tu qua các trở lực điều Ngự Vạn Pháp mà chứng tri Phật Đạo. Ngược lại lúc công năng Đức Độ Sơ Thiền tiến hóa hơn liền nhìn nhận Chu Đáo hơn như: Chính Thân Tâm mình hữu hóa vạn pháp, tất cả các nghiệp chính mình tự tạo còn phiền trách ai. Mình trói buộc mình lại kêu nài thoát sanh. Những bậc biết nhìn nhận như thế mới, tiến qua cấp bậc Nhị Thiền Khỏi sai lạc Thiền Tôn.
2. NHỊ THIỀN:
Mục Điều Ngự là một giới Thiền quan trọng, điều ngự cho Thân Kín Nhiệm, Khẩu Kín Nhiệm cùng ý Kín Nhiệm. Thân Khẩu ý này có Kín Nhiệm thời Thiền mới có thể điều ngự vạn pháp di chuyển. Vì sao? Vì Thân đang Tọa Thiền, di chuyển biến hóa, khi thân nhỏ, lúc thân to. Mắt nhìn thấy cây cảnh núi sông tai nghe tiếng nhạc trời, ý chẳng mừng rỡ, Khẩu Không nói ra khi mình tọa Thiền diễn biến mà vướng nơi năng sở chấp.
Những bậc Nhị Thiền đều nhìn nhận: Đa số bị lầm nhau, do nơi cảnh sanh tình, bất đồng nên gây ra hoàn cảnh, mỗi con người bảo thủ nhận lấy cái phải nơi mình mà tự sanh lắm nổi bất hòa nhau, dù muốn hay không muốn chăng, nông nổi bất hòa luôn luôn xảy đến. Hàng Nhị Thiền thật tỏ rõ đó chính là Tai nạn Hữu Hóa mà ra. Nơi Hữu Hóa này tự nơi Tâm ý của mỗi người ấy. Hai Nữa: Trình Độ giai cấp Thứ Vị ấy mà hữu hóa. Có Từng Phần ảnh hưởng nghề nghiệp từng lớp con người hữu hóa. Hữu Hóa nó có hai cơ sở. Một là thuận hữu hóa mến thương, hai là Nghịch hữu hóa bất hòa thù ghét. Chỉ vì hữu hóa từng con người cho đến lớp người mới phát sanh cạnh tranh hơn thiệt nhau, thành ra mới có:
Đời muôn mặt. Đất trăm phương.
Phật Vương, Chư Phật một nguồn Giác Nguyên.
Diễn hành Hữu Hóa chân thường.
Lòng không chìm đắm, đâu Vương mạch sầu?
Bậc Nhị Thiền Tọa Đạt Thiền Tánh, do Tâm Ý mong cầu mà Thiền Pháp Ứng Hiện, Tâm Ý mong Thần, Cầu Thánh, Thiền Pháp đồng hiện Thần Thánh, có khi không mong cầu vẫn gặp nơi Ứng Hiện, không lầm lạc, vì sao? Vì Thiền là Môn Chân Lý Thực Tiễn tu đạt Thiền Trí, ngoài Thiền Trí thảy đều Danh Ngã Giả Tướng, do đó không lầm.
Từ hàng nghìn xưa cho đến nay. Đương Lai nơi thời này, Lạc Pháp chỉ vì: Nó muốn như thế nào nó tu theo nó muốn, không còn cơ bản ấn quyết hướng dẫn. Vì sao? Vì theo ấn quyết bị giáo điều, theo cái muốn lạc hướng thành thử Thiền Môn, hiếm bậc thực hiện đúng theo thời Thiền tọa để tu đạt đến hàng Tứ Không Thiền đặng. Dù có bậc tu đạt đến Tứ Không Thiền vẫn trực thuộc về Tiên Đạo Thiền, chớ chưa hoàn mỹ mức Như Lai Thiền đặng.
Hôm nay Ta minh thuyết, con đường trọng yếu về Thiền Môn là một Long Mạch Chân Lý Thực Tiễn Thiền Trí. Còn phương diện Thiền Tọa là kiến tạo Công Năng Đức Độ, bồi dưỡng Thiền Trí phát huy. Không hẳn dùng Sắc Thiền mà Giác, chẳng phải dụng âm thanh nơi các Cõi Trời mà Ngộ, duy nhất có Thiền Trí, Giác Trí về Như Trí nơi Nhất Thiết Trí, tỏ rõ từng chủng trí hoàn toàn Chánh Giác.
Sự việc nơi thời Hạ Lai đối với Thiền Tông thảy đều là con số không căn bản Liễu Ngộ, toàn diện hay đa số Hành Giả tu Thiền thảy đều công dụng Thiền Quán Sắc Thinh ứng Hiện cho đó là mục tiêu chính trở thành sai lệch với Chính Tông nên chi mới có, phát huy Thiền Thần Giao Cách Cảm. Thiền xuất hồn, Thiền chữa Bệnh, Thiền nghiên cứu tu đạt Thánh Thần. Những điều này đối với hàng Nhị Thiền thảy đều tỏ rõ, vì sao? Vì Thiền Tánh di chuyển hữu hóa, tùy thuận theo vọng tâm, ý muốn tu cầu, rất hiếm Bậc Chủ Đích về Trí Tuệ, thâm nhập trưởng thành Thiền Trí.
Bậc Nhị Thiền nhờ Điều Ngự Thân Khẩu Ý, từ nơi ý thức kiểm chứng nhỏ nhen trở thành, chốn hỷ xả viên đạt rộng rãi. Từ nơi Khẩu kín Nhiệm lúc nào cần diễn đạt mới diễn đạt. Khi nào chưa phải lúc phải hồi diễn nói liền lặng thinh sáng soi thật tế đúng lúc, đúng hồi mới diễn nói. Thân Tâm trưởng thành bình dị mà tận thấu tu đạt Thiền Tánh, được như thế,đĩnh đạt như vậy mới vẹn tuyền Pháp Giới mà thâm nhập từng Pháp Giới, được gọi là Điều Ngự Trượng Phu, tiến qua bậc cấp Tam Thiền khỏi sai lạc.
3. TAM THIỀN:
Mục đề Thiên Nhân Sư. Hàng Tam Thiền không nhiễm trước. Trí tuệ đã từng qua giai đoạn cứu cánh, nên chi không ngưỡng vọng, quá khứ không hoài vọng vị lai, duy nhất hiện tại làm mức tiến, do như thế nên chi tỏ rõ Thiền Tánh, thấy rõ tất cả chúng sanh, sanh sanh hóa hóa, từng lúc từng khi, họ chỉ sống đồng sống, từ nội tâm đến ngoại cảnh, nhìn nhau nói nhau, thân nhau rồi xa nhau. Thân hình sắc mặt thay đổi, đổi thay, trong cơn vui buồn sướng khổ, sự thay đổi này do lầm nên hữu hóa.
Bậc Tam Thiền nói: Tâm Tánh Nó Như Thế Nào Nó Hay Hóa Như Thế Ấy. Tất cả Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới mỗi nơi, mỗi cảnh giới từng hàng Chư Thiên đến Rồng Người, cho đến Ma Vương, Quái Tặc loài chim loài chóc Thượng Cầm hạ thú, mỗi một cho đến bá thiên vạn triệu vô số, vô biên, không thể nói không thể nào kể hết, Thảy đều có Tâm Tánh duy nhất nơi nó, Một là nó hành động đi đứng, nằm ngồi cử chỉ của một giống nòi thảy đều đến cử chỉ giống nòi nó mà hành sự nói năng hay gầm hét, hoặc giả ầm ừ dùng làm hiểu biết nhau, thân cận nhau cảm mến nhau sống với nhau thỏa thích ưa chuộng, không khác nào thế giới loài người sống chung trong đô thị, vui vẻ nhảy múa ca hát cùng nhau hưởng thụ, cùng nhau xô xát, cùng nhau tranh cãi, khi hòa cho là phải, lúc bất hòa cho là quấy. Sự nghe thấy của từng các Cõi, các cảnh giới đồng với bất đồng, đối bậc Nhị Thiền thảy đều trái ngược nhau, do nơi hàng Tam Thiền dùng Giác thấy Tướng. Còn tất cả dùng Tướng thấy Tướng nên chi khó nhận đặng Giác Tướng vậy.
Hàng Tam Thiền, thật chứng cùng kiểm chứng Thân Mạng nơi cơ sở bồi dưỡng Thiền Trí, trao đổi sáng soi Tâm Tánh lầm lạc nơi chốn Hữu Hóa mới nói: Hay thay Đức Độ Lầm Mê thật tuyệt tác thay, giờ đây Ta mới thấu, Nếu đem thân mạng Ta, đứng trước con người, đứng nơi quần chúng, Họ thảy đều tán thán Ta, gọi Ta là Vị tu. Nhưng nào tận thấu Tâm Tánh Ta, đang lúc ấy, đang khi ấy toàn thân ta đang Hóa ra Hung Thần, đang diễn tuồng Qủy Tặc Ma Vương, hay Càng Cát nào ai đặng thấy, mấy ai đã hay để mà tường tận?
Bậc Tam Thiền tiếp nói: Ta nói thật hữu hóa đã tường tận. Khi Ta làm Phật hóa Ta không mừng, giai đoạn làm qủy ma Hóa Ta nào có sợ. Ta thường hóa, hay hóa Tâm Tánh nơi Ta thuần túy, cho nơi hóa là một món ăn đầy đủ phương thức, thành thử Tâm không quái ngại ý chẳng vương mang thức đặng Tự Tại mà tận thấu tất cả, vì chính Ta đã từng Hóa tất cả.
Ta chưa bao giờ ưa thích xuất Định. Như Ta thường Hóa thành thử Xuất Định. Ta Không thừa nhận nơi chốn Nhập Định, như Ta sáng soi Thường Tịch Quang trở thành Nhập Định. Ta chưa hề cho nơi chốn nào là Chánh hay Tà, vì đã từng ra vào các Cõi, nơi này Có thì nơi nọ Không, chốn này đồng thời chốn kia thiếu, thành ra chỗ này một môn chốn kia một khóa. Do đó mà tất cả chưa hề nghĩ đến tu cầu. Ta chỉ tu sợ vấp chấp, Bậc Tam Thiền chính bậc đã gần như hoàn tất Bát Nhã Trí qua tầm số siêu đẳng Thiền Trí, nương nhờ cung kính Như Lai Thề Nguyện Sự mà trọn lành như thế, nên được gọi là Thiên Nhân Sư.
4. TỨ KHÔNG THIỀN:
Thứ Bậc Tứ Không Thiền nầy, đương thời Đức Bổn Sư còn tại thế, tất cả những vị tu Thiền Tọa hiếm bậc đã tu đạt. Chỉ trừ ra Đức Thế Tôn Tu Đạt mà thôi, do đó nên chi có một số tu sai lệch phải qua nơi phi phi tưởng, Chỉ lầm nơi Chốn Không mà tai hại. Chốn không nầy là chốn Viên Minh Thường Tịch, sạch sẽ từ Sơ Thiền đến Tứ Không Viên Minh Chánh Giác, được gọi là Tứ Không.
Người Cư Sĩ, nào cầu danh giả
Lòng nhủ lòng, đồng hóa nhân sinh
Dụng Đời để Chỉ Viên Minh
Biết chăng, chăng biết lộ trình thế thôi.
Người Cư Sĩ, khúc nôi tường tận
Đâu nào đâu vướng bận non sông?
Chung vui vui với nhịp đồng
Đạo tràng dung khắp, nói không bến bờ.
Kỷ niệm 14 - 2 âm Lịch
TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN