–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

8. SỰ LẦM LẪN DO QUAN NIỆM SAI

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 14901)
8. SỰ LẦM LẪN DO QUAN NIỆM SAI
Hồi 9 giờ ngày mùng 3 tháng 4 năm Giáp Dần, với sự hiện diện của các Chân Phật Tử: ông Pháp Quyên, ông Pháp Hậu, lúc bấy giờ ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ thân hãy còn đang bệnh, từ Tịnh Thất bước ra Chánh Điện ngồi tịnh dưỡng trên chiếc chõng vải, chúng tôi đồng đến lễ bái, xong ngồi một bên. ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ liền bảo tôi lấy giấy bút ghi lại bài Giáo Ngôn với tựa đề:

● SỰ LẦM LẪN DO QUAN NIỆM SAI

Ngài dạy rằng: –Các ông cũng nên biết, do ý chí tư tưởng quan niệm sai thành thử tu không đúng với tinh thần Đạo Phật. Vì lẽ ấy nên tu mãi không tìm được lối thoát mà còn vướng vào căn bệnh Chứng Tu. Thế nào là quan niệm sai? Ngài dạy tiếp:

–Có một Vị thường nghe viên ngọc Bích Thủy, vị ấy mới ngồi suy tư để tìm ra căn nguyên sự cấu tạo của viên ngọc, bèn suy đoán chắc có lẽ ở vũ trụ này do khối nước đồng hợp Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ âm-dương tương cấu lâu ngày kết nạp thành viên ngọc Bích Thủy, nghĩ như thế xong vị nọ mới ra khu rừng lấy một bát nước đặt trên đỉnh đồi rồi ngồi cách chỗ bát nước độ 50 thước mắt đăm đăm nhìn vào bát nước để định thần suốt cả ban ngày lẫn ban đêm, khi ban ngày thời yên trí rằng mặt trời chiếu vào khí dương làm căn, đến lúc ban đêm thời lấy mặt trăng và ngôi sao lập bổn để luyện thành viên ngọc Bích Thủy.

Bát nước lâu ngày khi vừa mới múc, ngày tháng khô dần vì bởi thời gian, vị ấy mới nghĩ rằng đó là cố tinh của thủy để thành Ngọc. Sau một thời gian, bát nước cạn lần đến một ngày nào đó trở lại không còn nước nữa, thì vị kia sanh tâm chán nản vì sự tu luyện của mình không được kết quả, chẳng đoạt đến chí nguyện.

Các ông cũng nên biết, do sự lầm lẫn suy tưởng của vị Đạo Sĩ kia chỉ dùng ảo tưởng để cố tạo thực tưởng, đương nhiên ảo tưởng là của ảo tưởng, chớ không bao giờ ảo tưởng trở thành thực tưởng. Do lẽ ấy mà không thành tựu được, đối với con đường tu Phật chính nó là thực thể Chân Thật tướng, lý sự chung hoàn mới tận hưởng được nó, bằng dùng tư tưởng sai lạc lầm tưởng thì không bao giờ đến kết quả, thế nào gọi là tư tưởng Thật Tướng? Bậc tu tạo nhân cách cho huy hoàng, dụng đạo hạnh cho đúng đắn, từ nhân cách và đạo hạnh hoàn mỹ, đương nhiên Đời và Đạo sẽ suy tôn lên bậc Thiên Nhơn Sư, đó gọi là cấu tạo Đạo Đức.

Còn về phần Trí Tuệ là phá mê chấp, mỗi ngày kiểm điểm lại nghiệp của mình, mỗi lúc lại so mình cùng chúng bạn có những điểm gì tốt xấu cần phải chỉnh trang bổ túc, lìa Tự Ngã Bảo Thủ để được Dung Thông, dẹp gay cấn ganh tị liền được thoải mái, giải sân hận liền được viên dung mà sở đắc THA TÂM THÔNG, LẬU TẬN THÔNG, THẦN TÚC THÔNG, TÚC MẠNG THÔNG làm ĐẠO HẠNH, như vậy được sự ích lợi vô kể.

Đối với các ông phải nghe theo lời Tôi để mỗi vị xây dựng một nền Chánh Pháp trong tâm khảm bất diệt. Trong thời này là thời Hạ Pháp, các ông sống vào nhân cách phàm phu, trí tuệ kém cỏi, sự lầm lẫn dẫy đầy. Tôi không giận các ông lại càng đem tình thương tràn ngập để giúp các ông trên con đường Tri Kiến, theo tôi tự nghĩ: Bậc Chư Thiên còn lầm lẫn huống chi các ông là kẻ phàm phu nhân cách, làm sao không lầm lẫn cho được. Các ông hãy nghe câu chuyện dưới đây mới biết các Chư Thiên hãy còn lầm lạc mà tu hàng 800 năm vẫn chưa thấy Chân lý nổi, huống chi các ông.

Lúc bấy giờ, ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ suy tư, hớp một chung trà, hương thơm bốc lên ngào ngạt, Ngài dạy tiếp:

– Tôi còn nhớ, một thuở khi tôi Giáng Lâm tại Tỉnh Thị Hội Bình Định Qui Nhơn khoảng trung tuần tháng 8 năm 1973, Tôi đến tại Quận Hội An Nhơn an trú vào gia đình của ông Pháp Hạnh, Tứ Chúng An Nhơn cung thỉnh đủ nghi lễ, từ y áo ẩm thực không thiếu sót, đêm đến Tôi nhập vào Chánh Định có một Chư Thiên uy nghi giáp vàng hực hỡ đến nghiêng mình đảnh lễ xong đứng lại một bên Tôi, nhìn qua dung nhan hình thù trẻ đẹp trang nghiêm, đôi mắt hiền lành và đầy tin tưởng, vị Chư Thiên thưa thỉnh: Kính bạch ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ, Ngài Giáng Lâm Bình Lâm Bình Định có khỏe khoắn chăng? Ngài vui vẻ và an nhàn chăng? Tôi gật đầu và hỏi: Chư Thiên từ đâu đến?

Chư Thiên đáp: Con từ hướng Đông đến, phận sự con lo cai quản việc gió, mưa, sấm, sét, con gìn giữ sự an lành cho nhân sinh trong vũ trụ, đem thuận hòa khắp mười phương, và lấy đó làm con đường tu tập, con mãi tu kể ra trên 800 năm nhưng chưa đoạt đến cơ bản, thì làm thế nào được đi vào con đường Chân Lý để Giải Thoát?

Kính nhờ Ngài chỉ bày cho con tu tập để con được lãnh hội lấy đó làm chứng từ của Đạo Phật. Tôi mỉm cười, nhìn vị Chư Thiên và nói: –Ông chớ lầm tưởng mà sai lạc với chỗ tu của ông, hôm nay tôi nói thiệt để cho ông được biết trong 800 năm qua của ông, chưa lấy được một phút tu.

Vì sao? Vì ông đang chữa bệnh thương, ghét, tốt, xấu, được, mất, thử hỏi bậc đang chữa bệnh thì có một phút nào tu chăng? Khi mà đã bước vào tu thì liền đến cũng như lúc đã lành bệnh thì mới có thể trang trải được đường tu, còn lúc đang có bệnh thì lo âu chữa bệnh nào có phải tu đâu mà ông lầm lẫn như thế. Vừa nghe Tôi nói, vị Chư Thiên mừng rở, tán thán và thưa thỉnh: –Kính Bạch Đức Ngài thật con lầm lẫn quá kể, con tự hào mình là bậc tu, ngày hôm nay nhờ Đức Ngài khai thị con mới biết con là kẻ đang chữa bệnh, khi nào hết bệnh mới gọi là Tu, Chư Thiên đảnh lễ và lui gót.

Câu chuyện trên như thế, các ông cũng nên biết giữa thời Hạ Pháp, Tôi là Đại Lương Y chế thuốc chữa bệnh cho mọi người, họ lại không lo tròn bổn phận và trách nhiệm để khai trừ quật khởi nghiệp căn, cứ dùng tư tưởng cá tánh sự lầm lẫn của cá tánh điên loạn ganh tị, kình cãi đạp lên nhân cách lẫn nhau để cho loài Ma Ba Tuần tàn phá Chánh Pháp.

Ngài trầm ngâm hít một hơi thuốc rồi dạy:

–Thật ra có nhiều khi Tôi đắng miệng, lắm lúc Tôi nhàm chê những kẻ bước vào con đường tu Phật không lo Tự Giác, Giác Tha mà chỉ lo ham quyền tước vị, cũng có đôi kẻ đòi hỏi Tôi truy phong làm quan, lấy quyền Phật Đạo để mà vụ lợi, nhưng kẻ ấy bất tài kém đức, vọng đảo tham lam, bệnh hãy còn dẫy đầy thì dù Tôi có truy phong cho họ làm quan chăng nữa, họ chỉ nhận được cái quan đàng Địa Ngục, chỉ lãnh lấy cái ảo tưởng viễn vông không bao giờ đến Tri kiến Giải Thoát được. Tôi nói ra đây để đánh thức Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới hãy cùng các vị tu cầu trên con đường Tri Kiến Giải Thoát nên Tự Giác, Giác Tha, Tự Lợi, Lợi Tha làm sao cho tất cả mọi người có lợi để chính mình được lợi, cho nên Tôi có câu giáng từ Trung Ương đến các Tỉnh Thị Hội rằng:

KẺ XUẨN DÙNG BẢN NGÃ ĐỂ NÂNG MÌNH ĐẾN MÀ CHẲNG ĐẾN
BẬC TRÍ DÙNG ĐẠO ĐỨC ĐỂ NÂNG MÌNH CHẲNG ĐẾN MÀ ĐẾN

Sau khi nghe qua lời khai thị vàng ngọc của ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ, tôi sực tỉnh nhận thấy được sự lầm mê, vọng cầu điên đảo nơi bản thân mình, cùng tất cả mọi người, tôi nhận chân giá trị vô kể của thời Giáo Ngôn trên, liền phụng ghi để phổ truyền cho nhân sinh trong đời này đồng với đời sau làm phương tiện tu tập đến Tri kiến Giải Thoát.

LONG HOA HỘI THƯỢNG

Chân Phật Tử Nguyễn Văn Dây
Pháp Danh: Tôn Giả Pháp Bang
“Phụng ghi để phổ truyền”
Ngày 3 tháng 4 năm Giáp Dần