–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

18. ĐẠO PHẬT CHÍNH THẬT SIÊU ĐẲNG

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 14627)
18. ĐẠO PHẬT CHÍNH THẬT SIÊU ĐẲNG
Thời Pháp này ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ đã khai thị tại Trung Ương ngày 18 tháng 5 năm Giáp Dần, Tức ngày 7 tháng 7 năm 1974 lúc 10 giờ 20. Như thường lệ, tôi về đến Trung Ương bái chào ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ xong, Ngài nhắc lại thời pháp Ngài đã khai thị chủ nhật vừa qua, đồng bảo tôi đem bút giấy chép ghi, giữa sự hiện diện có ông Pháp Tràng, Pháp Khả, Bà Tạng Trình cùng một vài tín chúng.

Ngài dạy:

– Các ông nên biết, Đạo Phật chính là một mối đạo rất siêu đẳng. Vì sao Siêu Đẳng? Vì mục tiêu của Đạo Phật cốt đưa mọi người đến Tri Kiến Giải Thoát, do lẽ ấy mới là Siêu Đẳng. Bởi bậc tu hành chưa hiểu biết được đường tu, hai là đang còn lầm lẫn nghi chấp lưng chừng mà an trụ. Nhưng Đạo Phật đối với bậc nào tu cũng có lợi cả. Bậc có lợi tạo nên Phước Đức, người có lợi tạo hiền lành, bậc có lợi tu tập học hỏi giải được sự lầm lẫn mê chấp nơi mình mà chính mình chưa được biết. Bậc Đại Trí tu tỏ rõ rốt ráo Tri kiến Giải Thoát, như thế đủ biết Đạo Phật đem lại sự ích lợi toàn diện.

Thế nào là giải sự lầm lẫn nơi mình? Chính ở đời mỗi người đều có một cá tánh xấu xa mà mình không đặng biết, khi đã không biết thì gọi là lầm lẫn, vì lầm lẫn nên chống trả nhau, thù ghét nhau sinh ra nghiệp. Khi bước vào tu Phật buổi ban đầu là sửa tánh, suy ngẫm bãi bỏ những đố tật mà mọi người không ưa thích, để tạo nên Đức Tánh làm cho tất cả những người chung quanh mình mến kính, thì Tâm của mình Thường Lạc An Vui. Bằng bậc tu chẳng sửa tánh, không bãi bỏ Đố Tật thì chẳng bao giờ tiến bộ, không bao giờ Tâm mở mang Trí Tuệ, cũng chẳng có được Đức Tánh tốt, Tu như thế dù có tu một trăm kiếp cũng không lấy được một ngày tu vậy.

Ví như có kẻ cá tánh ngang tàng tự cao, đối với mọi người thảy đều không ưa thích, đối với tất cả tự cho mình khôn ngoan đâm ra khinh khi chống báng. Lẽ dĩ nhiên kẻ ấy bị cô lẻ mức sống cô đơn, tầm thường, sanh buồn khổ, đó chính là sự lầm lẫn cá tánh ngang tàng, tự cao mà nó phải như thế. Nếu kẻ kia biết thì liền bãi bỏ cá tánh đó đi, đương nhiên nhiều người mến yêu, sống với lối sống đầy đủ khôn ngoan tiến bộ.

Lúc bấy giờ ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ ngưng một chốc, Ngài dạy tiếp:

– Lại nữa, có người cá tánh hay dòm ngó để chỉ trích, vặc mắc, xâm xỉa, đem công việc kẻ kia nói cho kẻ nọ nghe. Chính những đố tật, cá tánh nguy hại họ đã tự tạo sự lầm lẫn, họ nào có hay biết họ tự làm cho tất cả những người chung quanh phải xa lánh, họ làm cho những bậc biết đối xử với họ phải ghê sợ. Đương nhiên người ấy một thời gian sinh ra phiền trách mọi người, phát tâm buồn khổ chán chê, đã không ích lợi chi mà chính tự buộc lấy phiền não. Nếu người ấy biết cá tánh xâm xỉa vặt mắc xấu xa thương tổn cho họ, họ liền lìa bỏ, tự nhiên họ sống đầy đủ thoải mái vui tươi.

Hai thời pháp trên Tôi đã nói, thời các ông suy ngẫm cá tánh, đố tật có tổn hại đến con đường tu và thân của các ông chăng?

Chúng tôi đồng thưa: – Thật tổn hại vô kể.

Ngài dạy tiếp:

– Bậc bước vào ngưỡng cửa nhà Phật để tu, vì chưa biết cá tánh xấu xa làm tổn hại đến thân tâm, lại làm cho mỗi ngày thêm mang nghiệp, đó chính là bậc chẳng biết bãi bỏ đố tật cá tánh nơi mình. Vì nó nguy hại như thế nên Phật Đạo mới khuyên can giải trừ những con rắn độc trót lầm mang để tạo lấy Đức. Bậc biết tạo lấy Đạo Đức chính là bậc biết tu đúng, đi đúng trên con đường Phật-Đạo. Đức chính nó là một nền tảng làm cho mọi người ái kính, thân tâm mình nhẹ nhàng vui đẹp. Vì vậy nên nhiều bậc tu hành thường đem những điều lành ra giảng giải, đem những tiền bạc lụa là để bố thí, cốt gây tạo cho thân tâm mình tròn Đức Trí.

Khi bậc tu hành đã biết giá trị sửa tánh, tạo Đức, liền củng cố tu tập làm thế nào cho Đức Trí kia trọn vẹn, trùm khắp bất diệt, lại biết sử dụng Trí bảo tồn Đức nơi mình giúp cho tất cả được hưởng Đức Trí bao dung. Vì lẽ ấy nên mới phát Nguyện làm phẩm Công Đức cúng dường để Công Đức ấy đến chân thành Đức Trí.

Này các ông nên biết, hiện tình ngày nay bậc chưa biết tu, chưa biết xem kinh, thường xem kinh dùng Lý Trí, hãy còn chứa đựng tham vọng nơi mình cho rằng mình đã hiểu biết kinh sách, lời Phật dạy mà thụ chấp mỗi một đoạn kinh nào để tu, chớ chẳng sửa tánh tu tập, Thiện căn, tạo lấy Đức, độ lầm mê, Trí Đức song đồng đặng căn bản Trực Giác. Nên chi trên con đường tu thường vướng vào lời kinh để chấp tự, vô tình hay cố ý chính mình đem lời Tối Thượng kia đặt vào pháp giới ngộ nhận, làm cho Đạo Phật kém Siêu Đẳng.

Đối với Tôi, chủ yếu giảng giải những điểm sai lạc đặng đưa các ông tu hành Tâm Thông Trực Chứng, đó là đúng với Chân Truyền Giác Ngộ phá mê lầm vậy.

ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ dạy đến đây thì vừa có ông Pháp Bang đến lễ bái, xong đồng ngồi lại một bên, Ngài dạy tiếp:

Này các ông, đối với sự Sửa Tánh nó rất cần thiết cho kẻ tu, vì sao? Vì khỏi va chạm, khỏi chống báng nhau, tu Lục Hòa tạo Đạo Đức. Khi có sẵn Đạo Đức, Đức ấy dung thông liền có trí tuệ để phát Bồ Đề Tâm Nguyện tu Phẩm Công Đức. Công Đức có nghĩa là dùng Công Năng tu tập nơi mình, đem sự lợi ích hiểu biết của mình cứu giúp hoặc giúp đở cho mọi người, lúc xảy đến những chuyện trái ngang, Tâm không phiền trách, đó chính là Công Đức. Lại nữa, từ cử chỉ đến lời nói phải thanh nhã tốn từ để khỏi tổn Đức, để Bảo Trì quả vị, Bảo Trì Phẩm Công Đức gọi là ĐỨC TRÍ SONG TU. Khi Trí Đức biết xử dụng giúp đỡ cho mọ người cổi giải đố tật, cá tánh thời Đức Trí kia được Dung Thông, Tỏ Tánh Giác Ngộ, Từ Hành Dụng đứng đắn, Diệu Dụng Siêu Đẳng, đó chính là Bậc Siêu Đẳng vậy.

Nói đến Siêu Đẳng, duy chỉ có Bậc Đại Giác mới công nhận hay hiểu thấu phần nào, ngoài ra những bậc tập tò sửa Tánh, tập tò tạo Đạo Đức không thể nào hiểu đặng Diệu Dụng Siêu Đẳng. Vì sao? Vì Bậc Siêu Đẳng chẳng khác mấy với vị Đại Lương Y, biết cách chữa bệnh, biết cách cho thuốc, biết từng tánh dược của mỗi vị thuốc, chữa đúng với căn bệnh lầm lẫn của Chúng sanh. Còn bậc đang tu tâm sửa tánh hãy còn vướng mắc nơi bệnh thì làm sao biết được các vị thuốc ngọt bùi, hương vị tánh chất, do lẽ ấy nên không thể nào chỉ nói hoặc nghĩ bàn đến Bậc Siêu Đẳng đặng.

Vì khó nói, khó chỉ nên Phật đã ví dụ như sau đây để các bậc tu hành cố tiến hơn là để nghi chấp.

Phật nói: Trí phàm phu chỉ biết nơi phàm phu, Trí Thinh văn hay Duyên Giác, A La Hán chỉ biết nơi Thinh Văn Duyên Giác, A La Hán, Trí Bồ Tát biết với hàng Bồ Tát. Còn Phật mới biết Phật mà thôi. Do sự hiểu biết Trí Tuệ lầm lẫn Nghiệp Thức khác nhau thì làm sao hiểu nổi Hành Dụng của Bậc Siêu Đẳng? Bậc tu hành duy nhất Tin Vâng đặng lần theo gót chân tu tập mà sở Đắc đến vẹn toàn Siêu Đẳng


Các ông thử nghĩ xem, mỗi một người, một bậc, một kẻ thảy đều có Cá Tánh khác nhau, nên sự lầm lẫn Ý Trí sai nhau. Bằng nói trăm vạn người, trăm vạn kẻ, đến trăm vạn bậc, cứ mỗi cấp bậc như thế thì có trăm vạn kẻ, đồng với trăm vạn người cá tánh chẳng giống nhau thì làm thế nào kể cho hết được những sự lầm lẫn cá tánh của chúng sanh giới? Thế mà bậc Siêu Đẳng chỉ bày dìu dắt đến Tri Kiến tất cả không thiếu sót, vì có như thế nên có câu: Chúng sanh đa bệnh thời Phật Đa Hành.

Vì có Siêu Đẳng tuyệt mỹ vi diệu như thế nên ĐỨC QUÁN THẾ ÂM NHƯ LAI mới Diệu Dụng hóa thể trùm khắp gọi là TỐ NÔ ĐÀ LA NI PHẬT, bởi hộ trì giúp đỡ chúng sanh như thế nên Quán Thế âm Bồ Tát mới hóa thân ra từng người, từng kẻ, từng Bậc để chỉ dạy và thuyết pháp.


ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ dạy xong, Ngài khuyên:

– Tôi khuyên các ông. Trên con đường tu Phật rất Siêu Đẳng khó nghĩ bàn, các ông nên yên phận bảo trì Đức Tánh để mà tu, khi các ông khởi sinh nghi chấp, liền phá nghi chấp. Các ông chớ nên dèm pha nói xấu bạn, nói xấu người, cùng nói xấu các Tôn Giáo bạn, dù cho các ông có bị kẻ nói xấu các ông, các ông nên Hỷ Xả để bảo trì Đạo Đức, hôm nay các ông có mang xấu thì ngày mai các ông đặng tốt, ngày nay các ông có dại nhưng ngày mai các ông có cái khôn Siêu Đẳng, miễn sao Chân Thiện hoàn lai là đặng.

ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ dạy xong, chúng tôi vui mừng vô kể đồng đảnh lễ phụng hành.

Sau thời Giáo Ngôn khai thị của Ngài, thân tâm chúng tôi cảm thấy nhẹ nhàng lạ thường, như vừa giải bỏ những Nghiệp Lậu trói buộc từ bấy lâu nay. Những lời vàng ngọc của Đức Ngài khai thị thật quý giá vô kể, như những liều thuốc thần dược trị lành các bệnh nghi chấp lầm lẫn, giúp cho các bậc tu thời này cùng thời sau nương nhờ soi tỏ tu tập đặng vào con đường Siêu Đẳng của Phật Đạo mà Tri kiến Giải Thoát toàn vẹn.

LONG HOA HỘI THƯỢNG

Chân Phật Tử: Nguyễn Hữu Lịnh
Pháp Danh: Tạng Nguyên“Phụng lệnh ghi chép"
ĐỨC TĂNG CHỦ điểm sửa để cho phổ truyền”
Ngày 18 tháng 5 Năm Giáp Dần