- 1. LÀM THẾ NÀO GIÁO MÔN KHỎI BỊ DIỆT VONG
- 2. MƯỜI DANH HIỆU PHẬT
- 3. ĐẮP XÂY TƯỢNG ĐÔNG ĐỘ
- 4. ĐẠO PHẬT
- 5. VỀ VẤN ĐỀ THAM SÂN SI
- 6. VỀ VẤN ĐỀ TỶ DỤ
- 7. SỰ TU HÀNH
- 8. SỰ LẦM LẪN DO QUAN NIỆM SAI
- 9. TỈ DỤ: VỀ CÂU CHUYỆN THẰNG CHĂN TRÂU
- 10. SỰ MÊ CHẤP, LẦM LẪN DO BẢO THỦ CÁ TÁNH
- 11. TỰ HOAN HỶ TÁN THÁN
- 12. VỀ VẤN ĐỀ NGỒI THIỀN TỰ CHỦ
- 13. THƯỜNG NHIỄM
- 14. LẦM MÊ CHỊU PHÁP TRIỀN MIÊN...
- 15. Ý TRÍ và LÝ TRÍ
- 16. NẾU BIẾT TUỒNG ĐỜI LÀ NHƯ THẾ...
- 17. TỪ TÍN NGƯỠNG ĐẾN THÀNH TÂM
- 18. ĐẠO PHẬT CHÍNH THẬT SIÊU ĐẲNG
- 19. NÓI VỀ VẤN ĐỀ PHÁP GIỚI
- 20. HUẤN TỪ CẦU ĐẠO
- 21. QUYỀN HẠN QUYỀN LỢI CỦA BẬC TU
- 22. ĐẠO PHẬT BẢO PHÁP BẤT DIỆT
- 23. CÁI MÊ CHÍNH NÓ KHÔNG GỐC
- 24. ĐẠO PHẬT TU TÂM CỐT GIÁC TÂM
- 25. VỀ PHẨM TU TÂM, trích từ BẢO PHẨM XUẤT THẾ CHƠN KINH
- 26. LỤC-BA-LA MẬT-ĐA NHIẾP ĐỘ LỤC-ĐẠO
- 27. SỰ TU HÀNH KHÓ MÀ KHÔNG KHÓ...
- 28. ĐẠO PHẨM
- 29. CHẤP TRƯỚC ĐƯƠNG SINH THỌ NGÃ
Sự Tu Hành Không Đem Đến Hiểu Biết Để Phá Mê Chấp Thì Đương Nhiên Tu Ngàn Năm Cũng Không Lấy Được Một Ngày Tu. –T.V.
|
Tôi được nghe vào ngày 18 tháng 3 âm lịch năm Giáp Dần, lúc bấy giờ có sự hiện diện của đạo chúng cùng ông Tôn giả Pháp Thuần, Pháp Hậu đang quay quần bên ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ. Tôi bước vào lễ bái, xong ngồi lại một bên. ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ bảo tôi lấy viết ghi chép lại thời Giáo Ngôn với tựa đề:
“SỰ TU HÀNH KHÔNG ĐEM ĐẾN HIỂU BIẾT ĐỂ PHÁ MÊ CHẤP THÌ ĐƯƠNG NHIÊN TU NGÀN NĂM CŨNG KHÔNG LẤY ĐƯỢC MỘT NGÀY TU”
Đức Ngài dạy: Thuở quá khứ, thời hiện pháp của ĐỨC THẾ TÔN, lúc bấy giờ có một Giáo Môn Thượng Sĩ đến đảnh lễ xong thưa gởi:
– Hôm nay con đến để diện kiến Đức Ngài con cũng xin thưa gởi một vài điều, kính nhờ Đức Ngài minh định cho con.
ĐỨC THẾ TÔN gật đầu. Vị Thượng Sĩ Giáo môn thưa:
– Con đã từng nghe dư âm rằng ĐỨC THẾ TÔN đã chê bai, nguyền rủa Giáo Môn của con là tạo lấy nghiệp chướng, tạo lấy vô minh nhưng con chưa tỏ rõ có phải Đức Ngài đã nói xấu, đã nguyền rủa chúng con chăng? Nay con xin diện kiến Đức Ngài để được Đức Ngài truyền rõ cho con, có phải những lời con vừa nói là một bằng chứng xác thật hay không xác thật? Đối với Đức Ngài đã thương con hay không thương con đặng lòng con khỏi vướng mắc sân hận, nghi ngờ.
Thưa gởi xong Thượng Sĩ Giáo môn ngồi lại một bên.
ĐỨC THẾ TÔN dạy rằng:
– Ông cũng nên biết, TA nhìn thấy những bậc tu hành theo Giáo Môn của ông là phơi nắng, đánh đập hành xác để cầu quả Vô Thượng, thì thử hỏi đương nhiên lại tạo cái phơi nắng, tạo cái đánh đập để lấy đó làm đề mục mà đi đến nơi Địa Ngục, nơi này cũng bị ép xác, bị nghiền xác rải rác khắp nơi. TA thấy hành động như vậy không ích lợi, TA nói như thế thì thử hỏi TA thương hay TA nguyền rủa?
Lúc bấy giờ Thượng Sĩ Giáo Môn thưa:
– Thật Đức Ngài đã thương chúng con mà nói chứ không phải nguyền rủa, phỉ báng chúng con.
ĐỨC THẾ TÔN Ngài lại dạy tiếp:
– Ông cũng nên biết, có kẻ tu nhìn mặt trời, trần truồng dầm mình dưới nước, lấy đá lăn vào đầu, lăn vào thân thể để cầu đạo Vô Thượng, thì thử hỏi mặt trời kia đã thuyết diễn cho kẻ ấy được những gì? Đá đập vào đầu, vào thân thể nó đem lại sự hiểu biết chi chăng? Ta nhận thấy tu tập mà hành động như vậy, nó sẽ không đem lại sự hữu ích nào, trái lại nó còn tạo thêm sự mê lầm. Những kẻ tự hành xác như trên đương nhiên tự tạo sự lầm lẫn phải chịu báo nơi Hỏa Ngục, rồi bị thiêu đốt từ đầu đến chân hoặc những kẻ kia phải chịu báo nơi Địa Ngục luân chuyển xoay chiều của Thủy Hồng Ngục, những kẻ kia cũng lại tự tạo lấy nơi rừng rú âm u, mây dồn gió cuốn thì thử hỏi TA thương hay TA nguyền rủa Giáo Môn của các Ông?
Đối với sự tu, sự hành có đặc điểm ích lợi vô kể một khi bậc tu làm đúng với nó, bằng đối với sự tu hành theo vọng cầu ý muốn nhưng không hiểu vọng cầu đó là cái gì, ý muốn nó sẽ đưa ta về đâu khi mà ta đã bị vô minh che lấp thì ta hãy tu sửa hành giác mới có thể đem ta đến ích lợi, bằng tu sửa mà đánh đập thân mạng, lăn lóc trên ba đường khổ để đi đến chỗ hành xác diệt vong thì còn thua cả con cừu, con lợn người ta thiêu đốt mà còn có thể dùng được.
Bậc tu lại chạy theo sự mê lầm để thiêu đốt thân mạng thì không thể dùng được mà lại còn bị diệt vong nữa là khác.
Vị Thượng Sĩ Giáo Môn nghe qua mừng rỡ tán thán, đồng thưa lên ĐỨC THẾ TÔN những lời nói hết lời tôn kính “Đức Ngài chính là một bậc Quân minh soi sáng vạch rõ muôn điều để từ đời này đến đời sau chúng sanh biết rõ con đường tu mà sửa sai lầm lẫn. Hành là Hành Thâm Pháp Giới để thật Giác”.
ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ Ngài nói đến đây, thư thả dạy tiếp với Tứ Chúng:
Các Ông cũng nên biết, tu không phải là tạo lấy đói khát khổ sở mà thành, chẳng phải tạo lấy lâu đài, sung nhũ mà đặng, cũng không phải hành hạ đến khô xương mà đến, cũng chẳng phải dung dưỡng Thân Tâm mà được, Vạn Pháp nó không khứ, không lai, không trụ, không đến, duy chỉ có tình DUY NHẤT TỐI THẮNG DIỆU ÂM, TIN VÂNG KÍNH là trọn.
Tôi cùng Tứ Chúng cung kính đảnh lễ và Cung Tiễn ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ trở về Tịnh Thất.
LONG HOA HỘI THƯỢNG
Chân Phật Tử: Võ Văn Khoa
Pháp Danh: Tôn Giả Pháp Khả
“Phụng ghi để phổ truyền”
Ngày 18 tháng 3 năm Giáp Dần