–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

24. ĐẠO PHẬT TU TÂM CỐT GIÁC TÂM

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 15918)
24. ĐẠO PHẬT TU TÂM CỐT GIÁC TÂM
Lúc bấy giờ vào khoảng 21 giờ ngày 25 tháng 8 năm Giáp Dần, tức là ngày 10.10.1974. Sự hiện diện giữa chúng tôi gồm có: Ông Pháp Tràng, Tạng Nguyên, Pháp Hậu, Bà Pháp Tùng, Tạng Trình và một số Tín Chúng ngồi chung quanh ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ. Ngài bảo tôi lấy bút để ghi chép Giáo Ngôn. Ngài dạy:

– Các ông cũng nên biết ĐẠO PHẬT chính là một mối ĐẠO lấy TÂM làm gốc để Tu gọi là TU TÂM đến GIÁC TÂM mà GIÁC NGỘ, đó là cơ bản mục đích của Đạo Phật. Nhưng tất cả trót lầm lẫn bị NGŨ ĐỘC đang chìm đắm trong Sanh Tử lầm mê, dù cho bậc Tu muốn lấy TÂM để TU TÂM thì Tâm ấy chính là Tâm Vọng làm thế nào Tu được Tâm? Cũng như kẻ đang ngủ trong giấc ngủ làm sao mà trở thành thức được? Đó chính là một yếu điểm của cuộc giải Mê. Cho nên nói đến đã Mê, khi bậc Tu dù có phá Chấp-Mê chăng nữa cũng chỉ loanh quanh phá Mê để mà Mê chứ không bao giờ đến Giác. Dù cho có bậc Chân Thành Kính Bái để mà Tu thì đương nhiên sự Chân Thành Kính Bái kia vẫn còn nằm trong mê man lầm lẫn của Kính Bái Chân Thành, chẳng đi vào đâu cả, chỉ được Phước Báo Nhân Thiên thôi, trừ ra gặp THIỆN-TRÍ-THỨC Ấn Chứng Chỉ Điểm, lúc bấy giờ mới Giác Ngộ Viên Minh.

Trường hợp gặp bậc THIỆN-TRÍ-THỨC chỉ điểm mà trái lại bậc Tu kém TIN VÂNG cũng khó thành tựu. Thật là một then chốt của nghìn xưa đến ngày hôm nay vẫn còn đang tái diễn giữa sự hợp hóa tương sanh.

Ngài nói xong trầm ngâm một lát, trên Chánh Điện hương tỏa ngào ngạt. Tứ Chúng lặng yên tịch tịnh, bỗng nhiên Ngài dạy:

– Hôm nay tôi khai thị cho các ông, để các ông được tỏ rõ trên sự Tu Tâm chủ yếu Giác Tâm để Giác Ngộ.

Các ông cũng nên biết, nếu các ông lấy Tâm Giác để mà soi đó chính là các ông đã Tu Tâm. Lấy Tâm Giác để mà biết, mà nghe, mà thấy đó mới gọi là Tu Tâm. Bằng chẳng vậy thì dù cho các ông có Tu hàng vạn Tâm, triệu Tâm cũng không bước vào được một tia sáng đến TÂM GIÁC để soi.

Thế nào là dụng TÂM GIÁC để soi?


Các ông soi trong hoàn cảnh, đứng giữa hoàn cảnh, vấp phải hoàn cảnh ngặt nghèo, đói khổ, sướng vui, chết sống, nếu các ông soi dùng Tâm Tín Thành tu cầu thoát khỏi trần lao khổ sở trong mọi hoàn cảnh để Xuất Ly, mặc dầu sự Tu cầu soi ấy có thành tâm sở nguyện Tri Kiến Giải Thoát chăng, cũng chẳng phải các ông dùng Tâm để Tu Tâm đặng đến sở nguyện của các ông. Vì sao? Vì các ông đang đứng tư thế Hữu Vi Sắc Phần làm mục tiêu sở cầu đều bị Vọng Tâm, không thể nào thấy Tâm cầu chứng, đã không thấy Tâm làm sao Tu Tâm? đã không Tu Tâm thì làm sao Chứng Tâm?

Bằng các ông cứ dùng Tâm Giác cố thủ để soi trong thời đang có hoàn cảnh nói trên. Nếu các ông chẳng soi vào hoàn cảnh trên, lại soi công năng Tu Tập, Phước Báo, giúp kẻ đang bị hoàn cảnh như các ông, sự Tu hành Hạnh Nguyện của các ông mỗi ngày thảy đều tăng trưởng từ Trí Tuệ đến Phước Vân Điền. Chừng ấy, các ông mới nhận thấy chính mình giàu quá kể. Đó là các ông đã dùng Tâm Soi Tâm đến Giác Tâm.

Hai nữa, các ông đang mong tìm nhận định Chánh Báo hiện tại theo nguyện vọng sắc phần của các ông, hoặc giả các ông mong tài phép danh giả làm nguồn an vui hiện hữu đến cho các ông, những điểm ấy thảy đều là cái Vọng Tâm Sắc Phần Tướng Pháp, chẳng bao giờ tu đến Chân Tâm Tròn Giác.

Chỉ trừ ra các ông dùng TÂM GIÁC để nhận biết hiện tại các ông đang ở nơi TÒA BẢO PHÁP, cùng chung với một mục đích của Chư Phật đồng Chư Bồ Tát Nguyện, xây đắp Chánh Báo, được xem Kinh Pháp, được nghe Giáo Ngôn, trí tuệ tăng trưởng, phước điền bồi dưỡng, thời các ông mới nhận thấy Chánh Báo hiện tại đã có hưởng, vị lai sẽ trọn hưởng, đó là nguồn an vui đứng nhất, đó cũng là Tu Tâm biết khai Tâm đến Tâm Giác trọn vẹn Giác Tâm.


Ba nữa, ví như các ông muốn tìm xem Ông Tri Huyện có Đạo Đức, hoặc vị Học Giả có phải nhân tài hay bậc Thiện Trí Thức có Giác Ngộ chăng? Lúc bấy giờ các ông đến xem xét châu thân của các bậc ấy để tìm nơi Đạo Đức, tìm tư cánh nhân tài hoặc tìm cái Giác Ngộ của mấy bậc kia thì chẳng bao giờ nhận thấy mà trái lại phải bị nơi lầm lẫn si mê vọng loạn của Tâm. Bằng các ông đến Công Đường để nhận biết khi ông Tri Huyện đang phân xử, các ông phải có Tâm Giác để nhận biết, chừng đó mới thật biết được ông Tri Huyện Đạo Đức. Còn vị Học Giả hay bậc Thiện Trí Thức có phải là nhân tài hay Giác Ngộ chăng? Ít ra các ông cũng có một đôi chút về Tâm Giác Nhân Tài hay Tâm Giác phần nào về Giác mới nhận được, bằng chẳng như thế khó biết Tài, Giác của hai vị.

Nếu các ông Tu Tâm thì các ông phải nên quán xuyến bằng Tâm Giác để soi biết, chớ chẳng nên dùng Sắc Pháp Tướng Phần phải bị trong vòng Vọng Tâm khó mà đến nơi thật NGHE THẤY BIẾT. Cũng như: khi tôi nói các ông NGHE, chẳng nhận nghe trong mục đích chính, thì các ông BỊ NGHE nơi THINH PHÁP. Bằng tôi CHỈ để biện minh Giác Tâm của các ông, các ông chưa nhận thấy, thì cái Thấy BỊ THẤY nơi SẮC PHÁP. Nếu tôi bày để các ông BIẾT nhưng các ông chưa rõ biết thì cái biết kia nó phải nằm nơi BỊ BIẾT chớ chẳng bao giờ được Biết. Do lẽ trên nên Phật thường nói: Xem Kinh Pháp để nhận biết, chính là bậc biết xem Kinh, Bằng xem Kinh để xem Kinh, đọc Kinh đặng có đọc Kinh thảy đều trong vòng Sắc Pháp Tướng Phần bị biết hay bị thuộc Kinh thôi. Vì sao lại phải như thế?

Vì Sắc Pháp Tướng Phần thuộc về Đạo Hạnh Sắc Tướng, còn Tâm thuộc về Chân Giác. Khi Tâm bị Vọng Giác nọ bèn đảo điên tạo Vô Minh che Chân Tâm Trực Giác, bởi nó như thế nên Bậc Tu thiếu sự nhận biết để Thọ Lãnh Kinh Pháp.

ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ Ngài dạy đến đây Ngài bảo ông Tạng Nguyên châm trà, Ngài dùng tách trà xong, Ngài dạy tiếp:

Các ông cũng nên biết, Đạo Phật luôn luôn Tu Tâm cốt Giác Tâm, từ thời quá khứ ĐỨC THẾ TÔN cùng Chư Tổ đã khai thị đầy đủ các khía cạnh, nếu thiếu sót thời vị sau nầy kế tiếp bổ túc thêm cho dễ hiểu đặng dễ nhận lãnh mà Tu. Tuy nhiên sai khác lời lẽ, chung lại chỉ một mục đích mà thôi. Các ông mặc dù có Tín Tâm Tu Phật, có Chí Nguyện đến Công Năng, nhưng chưa hiểu thông đường lối thì dù có Tu đến vạn kiếp sở cầu cũng khó mà đạt đến BẢN THỂ TÂM, ít nhất phải có sự chỉ điểm cho các ông, lần đưa các ông tu tập mới đến đích. Khi đã có Bậc Ấn Chỉ Khai Thị trái lại các ông chưa Phát Tâm, chưa Thật Hành cầu Đạo Tối Thượng thì chẳng bao giờ kết quả đặng, các ông nên ghi nhớ.

Bài Giáo Ngôn hôm nay là một cây kim chỉ nam, các ông nên xem kỹ, nhớ kỹ thi hành tu tập, lúc chưa hiểu sau được hiểu, khi chưa biết lần đến tự biết, đem đến cho các ông thật NGHE THẤY BIẾT, chẳng khác nào Chư Bồ Tát thời trước đã phụng hành bài nầy, đến lúc khai thông sở đắc mới tán thán đồng thưa thỉnh với ĐỨC THẾ TÔN rằng:

Bạch ĐỨC THẾ TÔN, chúng con chưa đặng Nghe, hôm nay được Nghe. Chúng con chưa đặng Thấy, hôm nay được Thấy, chúng con chưa đặng Biết, hôm nay được Biết. Chỉ vì nhận được Nghe mà biết Nghe. Nhận được Thấy mà Biết Thấy. Nhận được Biết mà trọn Biết. Nhận đặng TÂM GIÁC mà đến Giác Tâm vậy.


ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ Ngài vừa khai thị xong, chúng tôi được thọ lãnh, mới hay Tu nơi Hữu Lậu Tướng Phần dù cho có công dụng Tâm chăng cũng chỉ là Tâm Tín Ngưỡng, Tâm Duyên Lự, Tâm Tu Cầu Chánh Báo Nhân Thiên chớ chưa hẳn Tu Tâm để đến Giác Tâm bất diệt.

Thật Ngài đã Từ Bi tỏa ánh Từ Quang soi sáng Vô Minh để cho chúng con nhận tỏ rõ Tâm Giác tu đến Giác Tâm, xa lìa vọng thức đảo điên, cứu cánh Giải Thoát.

Chỉ vì chúng con tập nhiễm Tướng phần nên mới bị Tướng phần cầu đảo mộng tưởng cứu cánh Niết Bàn, đòi hỏi Chánh Báo, thọ chủng tử sanh.

Chúng con nguyện phụng hành phổ truyền giúp ích cho những bậc tu, từ đời này đến đời sau Tâm Niệm.

VIỆN HỘ ĐẠO LONG HOA HỘI THƯỢNG

"Phụng Ghi Để Phổ Truyền"
Ngày 25 tháng 8 năm Giáp Dần