–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

21. QUYỀN HẠN QUYỀN LỢI CỦA BẬC TU

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 14427)
21. QUYỀN HẠN QUYỀN LỢI CỦA BẬC TU
Lúc bấy giờ, vào khoảng 10 giờ 30 ngày mồng một tháng 7 năm Giáp Dần, tức ngày 18-8-74 nhằm hôm chủ nhật. Tại Trung ương, Tín Chúng cùng hàng Giáo Phẩm vắng mặt, vì bận đi hành Đạo hoặc hướng dẫn sinh hoạt các Pháp Bảo trong Tỉnh Thị Hội.

Tôi về đến Trung ương Hội Thượng, vấn an ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ theo thường lệ, sự hiện diện có bà Pháp Tùng đang thắp hương lễ Phật. Khi ấy ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ cũng vừa nhập Chánh Định xong, Ngài từ Tịnh Thất bước ra Chánh Điện, an tọa trên chiếc chõng, chúng tôi lễ bái xong đồng ngồi lại một bên. Ngài liền dạy:

Này ông Pháp Khả, đáng lẽ hôm nay, giờ phút này, Tôi ngồi tại Tỉnh Thị Hội Bình Định Qui Nhơn để nói thời Pháp mà Tôi sắp nói với ông. Vậy tiện đây Tôi nói ra ông ghi chép đầy đủ gởi đến các Pháp Bảo để Tứ Chúng nương theo lời của Tôi mà vững tâm tu tập, nếu Tứ Chúng có một trình độ thường tiếp nhận Giáo Ngôn của Tôi mà thật biết được mỗi thời Giáo Ngôn là mỗi lần Tôi đã đến gần Tứ Chúng thì sự tu hành tiến bộ khó nghĩ bàn.

ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ dạy xong Ngài ngồi trầm ngâm giây lát, Ngài dạy tiếp:

– Ông cũng nên biết, nói về Quyền Hạn và Quyền Lợi của bậc tu hành, Tôi vẫn thường nói nhưng rất hiếm hoi bậc tu hành hiểu nổi. Vì sao? Vì vô minh chẳng cho bậc tu nhận Chân được nó, nếu nhận được đương nhiên biết được giá trị vô kể, chẳng còn mến tiếc chi thế nhân liền đánh đổi lề lối sống nhỏ nhen thèm khát dục vọng đặng tu đến Tri Kiến Giải Thoát.

Đối với riêng tôi, tôi chẳng bao giờ phiền trách các bậc tu vì chưa nhận được, về bổn phận của Tôi, Tôi phải làm thế nào cho Tứ Chúng tín tâm nhận được Chân giá trị của nó. Khi nhận được giá trị Quyền Hạn đồng Quyền Lợi thì bậc tu hành, tránh nổi Nghiệp Thức thờ ơ hoặc lững lờ, mộng đảo tu đến đích Giải Thoát hoàn toàn.

● THẾ NÀO LÀ QUYỀN HẠN, QUYỀN LỢI CỦA BẬC TU?

Bậc tu duy nhất có một Quyền Hạn đáng kể là: Tự mình tạo công năng tu đến Tri Kiến Giải Thoát, tự nơi mình tìm Chơn Tánh để tu Tỏ Tánh, tự chính mình có Trí Tuệ quan sát phá chấp, tự mình nâng cao Đạo Hạnh Đức Trí, cũng tự mình nâng mình, Đức tánh bằng Chư Thiên, Đức Tánh ngang Chư Tiên, Chư Thần, Chư Thánh và Chư Bồ Tát tu rốt ráo thành Phật. Bậc tu có Quyền Hạn rộng rãi, có Quyền Hạn tu Phật thành Phật, tu Tiên thành Tiên, tu Thần, Thánh thảy đều thành như sở nguyện. Bậc tu rất cần biết Quyền Hạn nơi mình thời phải nung đúc lấy quả vị, khi nung đúc quả vị cấu tạo công năng đến nơi Sở Đắc thì quyền lợi kia cũng chính mình trọn hưởng.


Ông cũng nên biết, Quyền Lợi hưởng được nó phải có Quyền Hạn Tha Thiết Tâm, Thành Thật Tâm đòi hỏi Chân Thiện hoàn lai. Cũng như bậc tu có quyền hạn tu cầu đến làm chủ vũ trụ, làm chủ Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, nhưng phải thật tỏ biết Quyền Hạn nơi mình mới tu chứng rốt ráo, chừng ấy Quyền Lợi trọn hưởng trùm khắp Tam Thiên Thế Giới. Ông nghĩ xem Quyền Hạn đòi hỏi, Quyền lợi được hưởng của bậc tu có rộng rãi to lớn chăng?

Lúc bấy giờ tôi thưa thỉnh: – Bạch ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ, Quyền Hạn rộng rãi, Quyền Lợi thật to lớn khó nghĩ bàn. Ngài gật đầu nói tiếp:

Quyền Lợi của bậc tu hành to trùm khắp như thế nên Phật nói -NƠI BIỂN CẢ NÓ CHẲNG CHỊU NHẬN, LẠI NHẬN LẤY BỌT NƯỚC ĐỂ TRÔI DẠT NƠI SANH TỬ.

ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ nói xong đến đây, Ngài hớp một hơi trà nghỉ ngơi chốc lát và dạy tiếp:

– Này ông Pháp Khả, Quyền Lợi Quyền Hạn Tôi đã nói trên thật quá ư khó bàn, nhưng nào bậc tu hành có chịu đòi hỏi Tự Giác, lại thường chịu van xin, cầu vái, lạy lục ban cho những tấm bé nhỏ nhặt để làm chút ít Phước điền ảo tưởng, trong ảo tượng lầm lẫn đó chính là một điểm chẳng có lợi, lại thêm vào điên đảo cuồng quay, mất cả thời gian của bậc Chỉ Đạo phải phương tiện giảng nói. Vì như thế nên giữa thời ĐỨC THẾ TÔN phải tùy thuận lòng mong cầu tham muốn vọng tưởng điên đảo mà phải giảng nói trên 39 năm (sau 39 năm, ĐỨC THẾ TÔN mới thật giảng nói về Quyền Hạn và Quyền Lợi của bậc tu như thời Giáo Ngôn này, nên Ngài nói: TA LÀ PHẬT ĐÃ THÀNH, CÁC NGƯƠI LÀ PHẬT SẼ THÀNH). Hôm nay Tôi nói rõ bổn phận của bậc tu có Quyền Hạn Tỏ Tánh phá lầm mê, tự giải quyết sanh tử, đó chính là lời nói thiệt, bằng chẳng nghe được lời này thời các ông phải Tâm Niệm và Đọc Tụng để ghi nhớ mà tu.

– Còn đối với bậc Chỉ Đạo có Quyền Hạn gì? Bậc Chỉ Đạo có bổn phận Quyền Hạn: Khai thông lầm chấp đưa tất cả đến giải thoát, dạy Đạo Hạnh Đức Trí viên minh. Chỉ các ông Trí tuệ căn bản, vạch lối biết Quyền Hạn Quyền Lợi của các ông, làm cho trọn hưởng Chánh Báo của các ông ngàn xưa thất lạc Chân Thiện Mỹ hoàn lai. Chớ đối với Bậc Chỉ Đạo không có Quyền Hạn bỏ các ông vào nơi Địa Ngục, Súc Sanh, Ngạ Quỷ. Chỉ các ông có quyền bỏ các ông vào Ngạ Qủy, Súc Sanh hay Địa Ngục thôi.

Từ đời này đến đời sau, nên nghe theo lời minh huấn trên chính là lời kêu gọi Chánh Giác mà Tôi đã nói ra, nếu có bậc Chỉ Đạo nào dùng quá luật Quyền Hạn Chỉ Đạo của bậc ấy, thường đe dọa Thần Quyền bắt bỏ sư ếm, hoặc lập bàn trù hay đặt bàn ếm thảy đều là Ngoại Đạo Tà Thuyết, các ông nên ghi nhớ.

Sau khi được nghe ĐỨC LONG HOA TĂNG CHỦ Giáo Ngôn khai thị, tôi mới nhận rõ được sự tu hành Tự Giác, chính mình phải tự tạo Đức Trí, vì chính nơi mình đã có sẵn một Quyền Hạn đòi hỏi Thiện Chân đến Quyền Lợi Chánh Báo trọn hưởng bất diệt. Thật là một thời Giáo Ngôn trực chỉ làm cho tôi chẳng còn lấy một ảo tưởng cầu mong, mà có thể đưa tôi đến mục đích mong cầu Giải Thoát trong Quyền Hạn của bậc tu hành vậy.

Nay tôi cung kính phụng chép ghi, mong cầu Giáo Ngôn của Minh Sư Bảo Pháp đến tay các ông phổ truyền rộng rãi thức tỉnh vạn phần Tự Giác Giác Tha, chính lời tôi chân thành chúc nguyện.

LONG HOA HỘI THƯỢNG

Chân Phật Tử: Võ Văn Khoa
Pháp Danh: Tôn Giả Pháp Khả
“Phụng ghi để phổ truyền”
Ngày 01 tháng 7 năm Giáp Dần