–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

6. KHỞI SANH TÂM TU TỎ TÁNH

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 17131)
6. KHỞI SANH TÂM TU TỎ TÁNH
KHỞI SANH TÂM tu đặng Tỏ Tánh gọi là TÂM THÔNG, điều ngự Tâm đặng thì GIÁC NGỘ. Bằng bị Tâm Sanh mê lầm gọi là TÂM THỨC. Tâm Thức hay đảo loạn, biệt phân mà sanh PHÁP. Các Pháp cũng do TÂM khởi sanh.

Vì mê lầm nên bị Tâm Sanh, Tâm điều khiển nhận chịu làm chúng sanh. Khi đã là chúng sanh có bên TRONG và bên NGOÀI. Bên trong là TÂM PHÁP, còn bên ngoài thì TƯỚNG PHÁP, bởi phân biệt mà thành.

Tâm khởi sanh muôn trùng pháp, ngược lại khởi Diệt tận cùng thì Không Pháp, đó gọi là SANH DIỆT. Nơi Sanh hay Diệt chính TÂM điều động IN TUỒNG thực.

Chúng sanh vì trót mê lầm nơi các pháp di chuyển linh động vì đã lỡ nương nhờ nơi pháp thành thử nó thuyên diễn động vọng theo Tâm Thức trở nên đảo loạn không ngừng trong Sanh Tử Luân Hồi.

Khi đã chạy theo Pháp để cầu Pháp trong sự sướng khổ, vui buồn, được mất của pháp diễn ảo. Lúc vì hoàn cảnh nào Tự Biết mà chán nản liền khởi sanh Tâm nhất quyết tu hành để tránh khỏi Tâm Sanh, cầu GIÁC NGỘ, chẳng còn Tập Khí Sanh Tử Luân Hồi.

Vì vậy mà nơi KHỞI của bậc tu hành buổi ban đầu rất quý vô cùng, khó nghĩ, khó bàn đặng. Vì sao?

-Vì Khởi Sanh Tâm gọi là PHÁT BỒ ĐỀ TÂM.

CHẲNG KHÁC NÀO:Kẻ kia bởi lầm theo bọn giặc cướp, bị bọn chúng sai khiến bóc lột cho chúng, còn hành hạ thân xác của kẻ nọ. Ngày hôm nay cương quyết bỏ chúng, chẳng chịu làm nô lệ nữa, tự lập, tự tạo để đặng TỰ TẠI không còn sự ràng buộc của chúng. Đó những bậc Khởi Sanh Tâm cũng thế.

Nhưng ngược lại nào có yên cho mà đặng tu hành. Vì sao? Vì những bậc ấy tu trong một thời gian nếu sơ khởi lại bị Tâm sanh. Nó cũng vẫn nương theo trong con đường tu tập mà điều khiển bậc ấy nào có hay biết, vẫn ngỡ là mình làm chủ tu tập chân chính.

VÍ NHƯ: Bậc TIN PHẬT thì nó làm cho Bậc ấy tin hơn trở thành MÊ TÍN, nếu kẻ nào động đến sự tu hay đến PHẬT thì sân hận ghét bỏ.

NHƯ: Tu Thiện Căn thì nó Từ Bi quá độ, đến nổi BI không TRÍ, thành thử thấy ai khổ sở thời Bậc ấy thâm tâm lại khổ sở hơn Họ, chỉ vì nặng về Thiện nên CHẤP TRƯỚC cho là con đường tu PHẬT phải như vậy. Do chấp nên gặp làm ÁC hay nói lời thô vội xa lìa chán ghét, cho những kẻ ấy là Địa Ngục hoặc Quỷ Quái, sanh ra ngăn chấp TÀ CHÁNH chẳng chịu nghe ai, cứ theo ý mình Tự Tu, khi mình suy thích lối nào thì tu theo lối ấy, thành thử con đường TU PHẬT có MỘT, nhưng nó cứ bậc thích thì tu một lối, tự sanh ra nhiều lối riêng tư mà có nhiều lối vậy.

Do chổ nhiều lối ấy nên bậc này nhìn kẻ kia vừa ý hay không vừa ý, sanh ra xâm xĩa soi bói lẫn nhau, cùng nhau phải chịu lấy THUẬN NGHỊCH trên đường tu Phật, chẳng hơn kém thế gian. Vì sao? Vì bị Tâm Sanh, Tâm điều khiển nơi đường tu. Do đó, dù các bậc tu không tìm ra lối thoát của TÂM SANH, nên chi càng tu chừng nào lại càng lúng túng chừng ấy là vậy. Vì thế nên PHẬT mới nói Pháp Lục Hòa.

Sự tu hành rất cần đến THIỆN TRÍ THỨC đã GIÁC NGỘ. Nếu kẻ nào gặp đặng thì rất quý, bằng không thời Bậc chỉ bày tu tập phải ĐẠO ĐỨC THIÊN THỪA vững vàng cũng đỡ cho kẻ tu. Lúc tu hành chớ Tự cho mình Biết mà sanh: LÝ CHƯỚNG SỰ CHƯỚNG, một mực phải TIN VÂNG.

Con đường Khởi Sanh Tâm tu Tỏ Tánh là một con đường mà các bậc tu đã từng ở nơi Đạo Tràng theo BỒ TÁT HẠNH, đến hôm nay mới có TÂM quyết định tu GIẢI THOÁT. Lại TỰ TÍN vào pháp Môn, sự tu Phật tuyệt mỹ cứu cánh CHƠN GIÁC, nên mới TỰ NGUYỆN ĐỘ SANH để tỏ ra THƯƠNG MÌNH và THƯƠNG CẢ KẺ MÊ LẦM.

Lại dùng theo lời PHẬT dạy để làm món lợi mà tu như: BI CHÍ DŨNG, GIỚI ĐỊNH TUỆ, LỤC BA LA. Khi đã có nơi lợi thì vẫn để cho Tâm Khởi Sanh NGHI tột cùng, liền PHÁ NGHI CHẤP ấy, cứ như thế đến không còn một NGHI CHẤP nào cả.

CŨNG NHƯ: Khi ra khỏi nhà bọn cướp đã tạo đặng lợi khí vững, lại biết bọn cướp mưu mẹo theo mình. Bậc ấy giả in tuồng không hay biết để cho bọn cướp TRỖ HẾT tất cả hành vi điêu xảo đến lúc thừa cơ tan dẹp. Cứ như thế mà hàng phục lần. Khi đã hàng phục trọn đặng bọn cướp thời chẳng sợ bọn cướp xâm lấn thân mạng nữa, mới thật là bậc tu tự Sanh Tâm chẳng còn bị Tâm Sanh vậy.

Khi Bậc tu đã tỏ Tâm tức là biết tất cả những Hành Dụng của Tâm, sự thuyên diễn của nó, khỏi lầm nó, lại đặng Điều Ngự nó, gọi là đoạt được BẢN THỂ TÂM hoặc TÂM THÔNG mà Tự Sanh, chẳng còn Bị Sanh nữa, gọi là GIẢI THOÁT, chớ chẳng có chi là GIẢI THOÁT.

NAM MÔ THƯỜNG TINH TẤN BỒ TÁT MA HA TÁT