–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

20. PHÁP TÁNH VIÊN DUNG BÌNH ĐẲNG

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 16632)
20. PHÁP TÁNH VIÊN DUNG BÌNH ĐẲNG
TẤT cả PHÁP cùng PHÁP TÁNH vốn Bình Đẳng Viên Dung Bất Nhị. Vì Bất Nhị nên không chỗ chỉ hay thêm bớt, tăng giảm nó đặng. Duy dụng Tâm Thức nhận định nơi: NGHE THẤY BIẾT để quan sát Bản Năng nó THƯỜNG CÒN BẤT BIẾN mà thôi.

Bởi Pháp tròn khắp viên dung và Bình Đẳng như vậy nên chi một chúng sanh đặng CÁI NGHE, thời vạn chúng sanh đồng có CÁI NGHE. Một chúng sanh đặng CÁI THẤY BIẾT, thời vạn chúng sanh đồng có CÁI THẤY BIẾT chẳng sai khác.

LẠI NỮA: TÁNH PHÁP thì Vô Ngại, Tùy Thuận không phân biệt. Nó CÓ SẴN từ lâu, nó vẫn: VÔ THỦY VÔ CHUNG VÔ LƯỢNG cùng VÔ BIÊN XỨ, nó BẤT ĐỘNG.

CHỚ NÊN CHỈ CÁC PHÁP LÀ: NĂM, THÁNG, NGÀY, GIỜ, hoặc HẠN LƯỢNG cho nó để kiểm điểm nó bao nhiêu. Vì sao? Vì nó VIÊN TỊCH, không thể dùng Văn Tự hay Ngôn Thuyết, hoặc Khởi hay Nói mà BIẾT nó đặng. Nó vượt tầm lý luận như vậy khó mà thấu. Dù cho có Bậc dùng ĐẠI TRÍ TUỆ cũng chẳng đặng chi, bất quá là PHƯƠNG TIỆN chơi thôi. Duy nhất SỞ ĐẮC rốt ráo tận cùng mới khen tặng tán thán nó đặng.

Các Pháp đã viên dung còn cung đốn cho tất cả bậc tu hành chẳng thiếu sót. Giữa thời nào cũng vậy, miễn là bậc ấy có Chí Nguyện cùng TIN vào Tu PHẬT là con đường TRI KIẾN GIẢI THOÁT liền đặng toại nguyện vẹn vừa. Vì sao? Vì Pháp Tánh nó bất chấp TỊNH hay BẤT TỊNH, nó không ngăn ngại tất cả các Tông Phái hay Pháp Môn nào, nó lại không phân biệt Tà Chánh, Nội Ngoại, chẳng kể Thời Gian và Không Gian. Nó chỉ nương theo SỞ NGUYỆN mà cung đốn vẹn vừa chẳng thiếu sót. Do vậy mà thời nào tu cũng đặng như ý nguyện.

Pháp Tánh nó có đặc điểm Tự đưa nhiều Bậc để TỎ BIẾT Tánh nó. Lại không từ chối nâng chiều từng ly từng tí theo ý muốn của mọi kẻ để họ đặng thích thú vẹn vừa. Vì vậy nên mới tự sanh ra nhiều Pháp chung và riêng, nên gọi là: PHÁP GIỚI.

Pháp Tánh rộng rãi cùng khắp tất cả TAM THIÊN ĐẠI THIÊN THẾ GIỚI, nó tùy theo mỗi Giới mà cung cấp mỗi Cảnh, gọi là CẢNH GIỚI. Nó cũng tùy theo sự nhu cầu lớn, nhỏ, thanh, thô, tế nhị mà THỊ HIỆN in tuồng CÓ để cho vẹn vừa theo sở cầu như thật. Tánh Pháp thật tuyệt mỹ sự Thị Hiện ban cho từng lớp, từng Trí Tuệ, từng Hiểu Biết, nó cứ theo trình độ mà cung đốn vừa theo ý muốn chẳng sai mảy may nào cả.

VÍ NHƯ: Kẻ muốn cầu lấy điạ vị hay danh giá thì tự học một thời gian đặng địa vị cùng danh giá tùy mức vẹn vừa. Nhưng kẻ ấy vì quá đà tham muốn, bị Pháp Tánh chướng đối để cho TỰ BIẾT nơi tham muốn ấy, dạy cho rõ Pháp mà kinh nghiệm Tỏ Tánh, đó là Tánh Pháp chịu cho soi biết. Nhưng kẻ ấy vì vô minh che mờ, lại than phiền khổ sở, trách móc số phận Trời Đất, Tánh Pháp vẫn nương chiều trong sự than phiền trách móc ấy in tuồng như thực. Đến khi kẻ ấy hết buồn phiền, tự cho đó là MA phiền não, Pháp Tánh liền chịu là MA phiền não.

NHƯ: Kẻ muốn cầu trong SÁT ĐẠO DÂM, trong một thời gian hành sự Sát Đạo Dâm cũng đặng thú vị vẹn vừa. Nhưng kẻ ấy chìm đắm quá tham muốn, bị Pháp Tánh chướng đối để cho vì Sát-Đạo-Dâm quá đà tham muốn ấy, dạy cho rõ Pháp mà kinh nghiệm Tỏ Tánh, đó là Pháp Tánh chịu cho Soi Biết. Nhưng kẻ ấy vì vô minh che, lại than phiền khổ sở trách móc số phận Trời Đất, Pháp Tánh vẫn nương chiều trong sự than phiền trách móc ấy in tuồng như thực, đến khi kẻ ấy hết buồn phiền tự cho là NGHIỆP Pháp Tánh liền chịu là NGHIỆP.

NHƯ: Có bậc muốn cầu ưa thích về THIỆN CĂN, lập Đạo Đức làm căn bản sửa đổi để tu hành, tùy theo Sở Nguyện tu tại gia hay xuất gia, hoặc xây cất AM-CHÙA-MIẾU-VÕ để cầu Phước hay cầu TRI KIẾN GIẢI THOÁT chẳng hạn, thời Pháp tánh thảy đều nương theo tất cả sở cầu mà cung đốn chẳng thiếu sót, vẹn vừa. Nhưng quá đà cũng vẫn bị chướng đối của Pháp tánh để cho tự biết vì tham muốn, dạy cho rõ Pháp mà kinh nghiệm Tỏ Tánh Tỏ Biết cùng Soi Biết. Nhưng vì vô minh che mờ chẳng hiểu biết, lại than phiền mơ màng trách móc, Pháp Tánh vẫn phải chịu và cũng in tuồng có thực. Đến khi bậc ấy hết phiền trách thì tùy theo các Bậc ấy nói chi, Pháp Tánh liền chịu như vậy chẳng sai.

Đó, Tánh Pháp nó như vậy, nên chi Bậc tu hành theo Pháp Môn TRI KIẾN thảy đều dung hòa chẳng nặng nhẹ trên đường đạo, gìn giữ mức quân bình mà tu. Chớ vì Thuận thương Nghịch ghét, chớ vì Thiện cảm Ác thù, nên bình đẳng TÁNH thời Trí Tuệ sáng soi tỏ tánh Giác Ngộ. Lại nên xuôi dòng bắt chước y theo Tánh Pháp để cầu Thậm Thâm Vi Diệu Pháp.

PHÁP TÁNH CÓ SẴN TÁNH NHƯ SAU:

- Pháp Tánh: Không bao giờ có Cái Muốn riêng cho nó. Ta nên tu học y như vậy.

- Pháp Tánh: Nương cái Muốn của trăm nghìn kẻ khác Muốn, liền sẵn sàng giúp đở theo cái muốn vẹn vừa của họ, ta nên tu học y như vậy.

- Pháp Tánh: Không nên phân biệt Tà Chánh, Nội Ngoại, Khinh Khi, Thương Ghét, Thuận Nghịch, Bỏ Lấy. Bình Đẳng Viên Dung. Ta nên tu học y như vậy.

Những lối tu như vậy là tu TỰ TÁNH soi biết để tỏ Pháp Tánh mà là Hạnh Nguyện Độ Sanh rốt ráo vậy. Bằng chẳng xuôi dòng cứ cố chấp tu theo TỰ MUỐN cho mình là phải, dù vô tình hay cố ý đã đi ngược lại TRI KIẾN, chạy theo SANH TỬ. Vì sao? Vì các Pháp Bình Đẳng, Phật Tánh Bình Đẳng, do không đảo vọng mà Bình Đẳng Tánh Trí. Đặng Bình Đẳng Tánh Trí thời mới đặng tỏ thông các pháp khỏi lầm lạc Sanh Tử. Nếu theo ý mê mờ của mình mà tu thì ý muốn bất Bình Đẳng, đã bất bình đẳng thời vọng loạn vậy.

Pháp tánh nó Bình Đẳng Viên Dung độ lượng thù thắng vô kể, nó có thể đưa từ phàm phu lên ngang hàng với BỒ TÁT, PHẬT. Cũng có thể đem BỒ TÁT, PHẬT vòng quanh theo Lục Đạo để TRÒN NGUYỆN ĐỘ SANH. Vì sao? Vì còn Tập Khí Sanh Tử, chưa rốt ráo.

Pháp Tánh nó rất tế nhị tuyệt mỹ, khả thượng, khả hạ. Nó có thể làm THẦY diễn hành xuôi ngược cho kẻ nhiều ước vọng xa xuôi ảo tưởng mà chìm đắm sanh tử, chịu làm chúng sanh nơi các Cảnh Giới gọi là Chúng Sanh Giới.

Khi nó làm TRÒ nhưng bậc tu biết bình tĩnh thuận dòng tìm hiểu dò xét tánh diễn hành của nó mà tỏ biết đặng Pháp Tánh rốt ráo CHÁNH GIÁC thời Điều Ngự nó, gọi là PHÁP VƯƠNG hay PHẬT chẳng hạn.

LẠI NỮA: CÁI MUỐN nó chẳng phải là không có hẵn đâu. Nó vẫn Sẵn Có Cái Muốn chung cùng tròn khắp Bất Nhị. Nhưng bởi do Lầm Muốn, cái muốn riêng biệt gọi là TỰ MUỐN, cho mình là phải. Nó cứ từ một đến vạn kẻ, mỗi người mỗi kẻ đều có TỪNG CÁI MUỐN của cá tánh nên trở thành ĐẢO MUỐN. Còn Pháp tánh vẫn tùy thuận Cái Muốn cho mỗi kẻ như: Một người Tự Muốn nhận là Phải, thời Pháp Tánh nương theo Sự Muốn ấy in tuồng có LẼ PHẢI. Đến vạn ức triệu kẻ đều dùng TỰ MUỐN cố chấp cho là PHẢI, thời Pháp Tánh đồng nương chiều tất cả, đồng cung cấp tất cả, thảy đều in tuồng có LẼ PHẢI. Do vậy nên dễ lầm mê mà TỰ NHẬN vậy.

Ban đầu khởi sanh cái TỰ MUỐN, sau tự sanh cái THAM MUỐN, rồi cố thủ tham muốn về phần mình mà sân hận lẫn nhau, si mê theo Dục Vọng gọi là NGHIỆP. Từ Nghiệp nầy sang nghiệp nọ mà Pháp Tánh bị Bất Bình Đẳng nên có thanh thô, cao thấp, hơn kém, thành thử cái NGHE-THẤY-BIẾT bất đồng, tạo ra muôn trùng giới hạn, gọi là PHÁP GIỚI, cùng CẢNH GIỚI đến THỤ BÁO hay CHÁNH BÁO vậy.

Khi kẻ Mê bị chìm đắm vào cảnh giới do cái muốn tạo để pháp tánh thị hiện gọi là TƯỚNG PHÁP. Lại đi phân biệt TƯỚNG và TÁNH không đồng mà sai chạy, chớ thật nào ngờ TƯỚNG-TÁNH đều Bất Nhị (không Hai), nó chẳng khác nào: Hạt giống kia có Sẵn cây và Lá cây nơi hạt giống, chớ chẳng phải đem cây và lá cây ở đâu đến.

Vì vậy nên chi Tướng Pháp nó vẫn viên dung đồng bình đẳng, nó cũng đặng sự nương chiều theo chúng sanh muốn mà thị hiện không phân biệt, y như Tánh Pháp cung đốn cho tất cả đặng vẹn vừa. Sự cung đốn nó có thể ban cho tất cả các vật dụng quý báu như: Lưu ly, pha lê, xa cừ, xích châu cùng mã não. Sự cung cấp của nó vô kể đặng. Vì từ trên đến dưới, từ trong ra ngoài, từ Địa Ngục đến Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới cùng với QUỐC ĐỘ và PHẬT QUỐC không thiếu sót mảy may nào cả. Nó là một THÁP BẢO khó nghĩ bàn đặng. Nó lại tùy theo Trí Tuệ cùng với sự Hiểu Biết mà Thị Hiện thành hình. Vì vậy nên có Cảnh Giới phải làm mới có. Có Cảnh Giới phải Tọa Định hay Định mới thành. Vì do CĂN NGHIỆP nặng nhẹ thanh thô vậy.

Cái Ý Muốn mà đến hay cái Sự Làm mà đặng như: Có bậc muốn tu TIÊN THẦN hay THÁNH PHẬT thì phải làm theo phương pháp đúng theo vừa hợp mà thành tựu Sở Đắc TIÊN THẦN THÁNH PHẬT. Khi đã đặng thì Pháp Tướng liền Thị Hiện y như chỗ Sở Đắc mà có Cảnh Giới hay Quốc Độ vẹn vừa chẳng thiếu sót.

Bằng kẻ hung bạo tà dâm, vọng ngữ, chém giết, hận dành thảy thảy đều có Cảnh Giới mà phải Chịu Báo khổ đau như: Ngạ Qủy, Súc Sanh, Địa Ngục chẳng hạn, không thiếu sót vẫn vẹn vừa.

Có sự Thị Hiện của TÁNH TƯỚNG PHÁP đồng song như thế nên Chư Bồ Tát Ngài biết tỏ rõ sự nguy hại của CÁI MUỐN riêng biệt mà Thọ Báo cùng Chánh Báo, lại biết rõ sự tùy thuận của Tướng Tánh Pháp sự độ lượng dung thông của nó ích lợi vô kể mà các chúng sanh lại TỰ MUỐN tư riêng thành thử Sanh Tử.

NÊN CHƯ BỒ TÁT VĂN THÙ NGÀI NÓI:

“Tất cả nguồn gốc mê mờ do TỰ NGÃ của Tánh chấp nhận cho mình là PHẢI sinh đua vạy trong CÁI PHẢI hơn thua mà đảo loạn".

Vì như vậy CHƯ BỒ TÁT vì BI mà NGUYỆN ĐỘ SANH, dùng phương tiện VÔ NGÃ (tức là mình không có CÁI MUỐN), nương theo CÁI MUỐN của tất cả chúng sanh để cứu giúp làm cho chúng sanh tiêu giảm NGHIỆP MUỐN mà TRI KIẾN GIẢI THOÁT TỬ SANH, đoạt đến Tỏ Tánh Pháp Viên Dung Bình Đẳng, không dính mắc đặng nơi SỞ ĐẮC tận cùng rốt ráo Điều Ngự các Pháp vậy.

NAM MÔ PHÁP TẠNG
ĐẠI HẢI CHÚNG BỒ TÁT MA HA TÁT
TỊNH VƯƠNG