–“PHẬT ra đời có thẩm quyền độc lập chứng minh vũ trụ. BỒ TÁT có quyền chứng minh chúng sanh cấp bậc tu chứng.″

10. KHỞI TÍN

16 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 15990)
10. KHỞI TÍN
KHỞI TÍN tức là Khởi Tín Nhiệm, chẳng khác nào có kẻ Khởi Tín ở Hiền gặp Lành hay có người Khởi Tín làm Phúc Đức để lại cho Con, hoặc tu để nhờ Kiếp sau. Khởi Tín nó là mối dây quan hệ để bước vào NHỨT TÂM TIN CẨN.

Vì Khởi Tín nó có đặc tánh trưởng thành giữa Đời và Hành Đạo. Về Đời thì nói: NHƠN VÔ TÍN BẤT LẬP. Về Đạo PHẬT có TÍN mới HẠNH NGUYỆN, còn chẳng Tín không lập nên Hạnh Nguyện. Vì sao? Vì từ Thế Gian hay Xuất Thế Gian hoặc Tam Thiên, tất cả mỗi một người hay vạn vạn kẻ đều Sẵn có đặc điểm Khởi Tín đến Tin Cẩn. Do vậy nên PHẬT chỉ bày cho các Chân Tử một thời gian lúc đã thuần túy hiểu biết Trọn Tin Ngài mới dạy qua: TÍN - HẠNH - NGUYỆN ĐỘ SANH, chớ nào có bảo Hạnh Nguyện không mà đặng Độ Sanh ? Đó chính là yếu điểm cũng có ít nhiều Bậc tu hành chưa quan sát kịp.

Trong thời Đức THÍCH CA còn tại thế, Ngài nói: TA LÀ PHẬT. Ngài liền bảo đảm câu nói của Ngài để cho tất cả Khởi Tín và sau Tin Ngài là PHẬT. Nên chi Ngài mới lập Đạo Tràng và các Phẩm Hạnh: Đi - Đứng Nằm - Ngồi mỗi mỗi để gây tạo cho họ đặng nơi Khởi Tín đến TIN VÂNG mà tu hành.

Tuy nhiên Ngài là PHẬT. Ngài đã đặng VÔ THƯỢNG CHÁNH GIÁC trong thời ấy. Nhưng ngược lại có Bậc Khởi Tín, còn có kẻ không tin mà xâm xỉa ngờ vực Ngài thay. Đến nay trên HAI NGÀN NĂM qua họ mới công nhận Ngài là PHẬT, chớ họ chưa tín theo, có một số TIN CẨN tu hành theo Di Truyền Kinh Sách để vào Tri Kiến Giải Thoát vậy.

Trong thời nầy chẳng khác trước, vẫn có Bậc Khởi Tín đến TIN CẨN tu hành Phật Đạo, vì sự tu ấy nên kẻ hiểu ít, bậc biết nhiều, tùy ở nơi Chơn Tín mà thành tựu. Cũng có Bậc Biết Đạo hay đã Thông Đạo từng ra Giáo Pháp dùng Khởi Tín căn bản để làm cho tất cả đặng Tín đến Tin Vâng gìn giữ Đạo Tràng khỏi đoạn. Những Bậc ấy dù hay hoặc dỡ vẫn là Bậc BIẾT LÀM ĐẠO.

Còn có Bậc Biết Đạo hay Thông Đạo từng ra Giáo Pháp chưa trọn Phẩm Hạnh làm cho mất Tác Phong, từng lời nói thô, từng cử chỉ Phi Pháp làm cho tất cả Bất Tín. Những Bậc ấy dù là PHẬT vẫn chưa biết làm Đạo.

LẠI NỮA: Khi Đức THÍCH CA hãy còn là THÁI TỬ TẤT ĐẠT ĐA, Ngài có vợ con. Lúc Ngài SỞ ĐẮC CHÂN LÝ VÔ THƯỢNG, Ngài vì tình DUY NHỨT dìu dắt chúng sanh đặng Giác Ngộ Ngài mới làm Đạo Tràng để chỉ bày tu tập. Ngài còn biết rõ Chúng Sanh tuy lầm mê phải chạy theo Sanh Tử như vậy, nhưng Có Sẵn đầy đủ các pháp Tự Lập để sau đặng Chánh Giác làm chủ, nên chi mỗi Bậc đều có đủ quyền tự Khởi Tín đến TIN VÂNG tu tập chớ chẳng ai bắt buộc đặng.

Ngài THẬT BIẾT trong giai đoạn đầu của Chúng Sanh là Khởi Tín nó rất quan hệ cho việc tu hành đặng Giải Thoát. Ngài vì tất cả chúng sanh Đoạn Tín nên Ngài không trở về với Vợ Con. Chớ chẳng phải Ngài trở về với Vợ Con mà mất Chánh Giác của Ngài đâu. Đó chính là một cử chỉ cao đẹp, tình thương cao quý khó nghĩ bàn.

Ngài lại làm tất cả Phẩm Hạnh:Đi Đứng Nằm Ngồi để chữa bệnh Nghi Chấp cho chúng sanh. Ngài vì Chúng Sanh để Khởi Tín hơn là vì Ngài, tìm đủ các biện pháp thích nghi đặng thuyết pháp chẳng thiếu sót trong thời còn Ngài, và cũng ngăn đón đời sau.

NHƯ: Có một số lãnh đạo để dìu dắt chúng sanh Tự Kỷ mình hơn là nương cho Chúng Sanh Khởi Tín đến TIN VÂNG tu hành.

- Dùng Đạo để buôn người hơn là tìm biện pháp thích nghi chỉ dạy Pháp Môn TRI KIẾN.

- Phá Phẩm Hạnh tác phong Phật Đạo rồi tự tác là: Phá Chấp cho chúng sanh tiến bộ. Đi trong SÁT để làm Đạo gọi là: Xây Dựng Chánh Pháp. Đi trong DÂM để làm Đạo gọi là : Độ Ba đường Ác. Đi trong Bí Thuật cho chúng sanh Cuồng Tín gọi là CỨU ĐỘ. Những lối lãnh đạo như thế Ngài ĐÃ BIẾT nên Ngài nói để kìm hãm ngăn đón các Bậc lãnh đạo về sau như :

PHẬT NÓI: Các Ông cũng nên biết rằng: Đời sau Chúng Sanh chẳng khác nào NỒI ĐẤT MỎNG, các Ông nên tùy thuận nương theo họ mà thuyết pháp dạy dỗ, chớ nên làm cho họ Đoạn Duyên hay Bất Tín bỏ tu hành. Đó chính là lời HUẤN TỪ của TA vậy.

Lại còn nhắc nhở Phẩm Hạnh bị mất, tức nhiên Tự Cao Thượng Mạng mà Phật nói: Các Ông cũng nên biết rằng:Thời sau có Ba thứ MA. Nhưng Ma Dân và Ma Nữ thịnh hành, nó vẫn có đủ đồ chúng, cũng tự xưng Đạo Vô Thượng thuyết pháp in như PHẬT. Duy chỉ có sai khác hơn là chúng nhai nuốt lẫn nhau, đảm phá Phẩm Hạnh. Lấy SÁT làm Đạo, hoặc lấy DÂM làm Đạo. Chúng làm cho Đạo Bồ Đề lu mờ để đưa Chúng Sanh vào hồ nghi khó khăn Khởi Tín vậy.

Lời PHẬT nói trên để nhắc cho Bậc Giáo Pháp làm tấm gương vừa chỉ dạy cho kẻ khác nghe mà cũng chính mình nghe. Hoặc đi trên con đường lãnh đạo chưa vẹn vừa và thích hợp Căn của mọi từng lớp nên kiểm điểm sửa chữa. Nếu kẻ khác có quyền Khởi Tín hay chưa Tín, chớ vội cho họ là : Nghiệp Nặng hay Nồi Đất Mỏng để tự xâm xĩa thù ghét. Mà chính mình tự phát ra những thứ ấy, lại tự lãnh lấy không hay biết vậy.

KHỞI TÍN tuy là một lần đầu để đến TIN VÂNG tu PHẬT. Khuyên những bậc khi đã Khởi Tín mà Tin Vâng tu hành nên nghe theo lời dạy của Thiện Trí Thức, nên làm tròn bổn phận Đệ Tử mà đào tạo thành Chân Tử của PHẬT. Chớ vì Nghiệp Tự Tánh buông lung hay Ngã Mạng cho mình Đã Biết mà bị vào LÝ CHƯỚNG si mê cùng SỰ CHƯỚNG chẳng tu sửa vẫn sai trong thời tu học.

NHƯ:Trong thời còn PHẬT, Đức THÍCH CA chưa nhập Niết Bàn, Ngài chỉ dạy 1200 vị tu hành, cũng vẫn có tình trạng Nghi Chấp Nghiệp Lực cản ngăn làm cho Lý Chướng và Sự Chướng. Nên chi sự tu cũng không ĐỒNG. Có bậc ĐÃ BIẾT, Có Bậc ĐẶNG BIẾT, CÓ BẬC CHƯA BIẾT. Và chỉ có Bậc TIN VÂNG trọn liền thâm nhập PHÁP BẢO đặng TRI KIẾN GIẢI THOÁT HOÀN TOÀN.

Ngài nhận thấy sự tiến bộ không đồng ngăn cách như vậy, nên NGÀI NÓI: TA thường thuyết pháp DUY NHẤT PHẬT THỪA, chớ chẳng có TAM THỪA. Do Duyên như vậy nên những Bậc tu tập hoặc từ Khởi Tín đến TIN VÂNG đều là Duy Nhất Phật Thừa. Bởi vì Nghi Chấp cùng Căn Cơ của các Ông không Đồng thành thử có Tam Thừa, TA phải nương theo các Ôâng để chỉ dạy.

Nếu đời sau, khi TA nhập Niết Bàn, các ôâng có gặp đặng Bậc Thiện Trí Thức là PHẬT, thì Vị ấy cũng Đồng diễn nói Phật Thừa. Các ông nên TIN VÂNG để trọn lãnh sự chỉ bày thời các ông đặng thành PHẬT.

Bằng gặp Thiện Trí Thức là BỒ TÁT hay A LA HÁN và BÍCH CHI, các ông nên trọn TIN VÂNG mà thọ lãnh, liền thành BỒ TÁT, A LA HÁN, và BÍCH CHI.

Dù các ôâng gặp Bậc Thiện Trí Thức là Ngoại Đạo hoặc Tà Giáo. Các Ông vẫn trọn TIN VÂNG mà thọ lãnh liền thành Ngoại Đạo hay Tà Giáo. Nhưng lỗi ấy chẳng phải của các Ông. Chính là lỗi của Bậc Lãnh Đạo.

Lời PHẬT nói trong Kinh PHÁP HOA và Kinh VIÊN GIÁC. Nên chi Bậc tu hành nào mà Khởi Tín trong thời nào hay gặp Bậc Thiện Trí Thức Sở Đắc chứng minh cho tức thì nơi Khởi Tín đến ngang với mức độ đó như : Gặp PHẬT thời khởi tín PHẬT THỪA. Gặp BỒ TÁT, A LA HÁN hay BÍCH CHI thời khởi tín đến Bậc BỒ TÁT, A LA HÁN và BÍCH CHI. Vẫn đặng Thọ Báo Phước Điền vô kể. Nếu gặp Ngoại Đạo và Tà Giáo thời khởi tín đến bậc Ngoại Đạo hay Tà giáo, vẫn đặng giàu sang. Chớ không thể nào ngang hàng Khởi Tín với PHẬT. Vì sao sự Biết ấy chưa CHÁNH GIÁC mà Khởi Tín cũng chưa.

KHỞI TÍN nó Duy Nhất không Hai. Nhưng vì sự hiểu biết không Đồng do Bờ Ngăn Chấp của ý muốn riêng khác thành thử sự TIN VÂNG chẳng đều mà sự tu hành chia ra nhiều bậc khác nhau, đến sau nầy nẩy nở có nhiều lối tu do bởi lẻ ấy mà thành tựu. Nhưng có một cái là đường lối nào cũng dụng ở NHẤT TÂM TIN VÂNG trọn đặng trở lại DUY NHẤT KHỞI TÍN PHẬT THỪA là then chốt để GIÁC NGỘ, nó chẳng khác nào trăm sông ngòi về một BIỂN CẢ vậy.

Do đó khi nó đã đến thời kỳ Chánh Giác cũng gọi là Căn Cơ được đầy đủ thì các Bậc gặp đặng PHẬT mà tu. Những Bậc ấy họ đã Khởi Tín từ lâu chớ chẳng phải hiện giờ mới Khởi Tín. Nên chi họ tự phát tâm Độ Sanh, phát Bồ Đề Nguyện, biết tìm Chơn Tánh để mà tu, biết lập Phẩm Hạnh Nhân Thiên, biết dùng Thiền Định để soi sáng, biết Nghi Chấp để Phá Chấp đặng Tự Lợi đến Tha Lợi, biết xây dựng Chánh Pháp làm cho tất cả mọi kẻ Tín Nhiệm Đạo để Khởi Tín đến TIN VÂNG. Biết quan hệ Đạo Tràng mà chẳng chìm đắm Vợ chồng Con Cái trong Ái Nịch Ái Dục. Lại TÍN HẠNH NGUYỆN cầu lấy Chánh Giác. Vì vậy mà nghe đặng lời thuyết pháp của PHẬT, lại Rõ Biết sự Kín Nhiệm của NHƯ LAI thọ lãnh Bảo Pháp. Những Bậc ấy khó mà nghĩ bàn đặng.

Lại có Bậc tuy chưa đặng gặp PHẬT, nhưng bậc ấy đã Tự Tín con đường tu PHẬT là Giải Thoát hay Tin vào pháp môn Đại Thừa để tìm Chơn Tánh mà tu. Thời những Bậc ấy đã Khởi Tín từ lâu nên chi mới đặng hiểu biết như vậy.

Có Bậc tin Nhân Quả, tin sự tu hành hơn Tiền Bạc giàu sang, biết cung kính ngôi TAM BẢO, biết kính nhường SA MÔN, biết mến yêu bậc HIỀN ĐỨC, biết Tự Trọng lấy MÌNH, chẳng khinh khi kẻ NGU DẠI NGHÈO KHÓ. Nhưng họ chưa tu. Những bậc ấy cũng có Khởi Tín rồi, hôm nay họ chỉ chờ gặp Thiện Trí Thức theo Sở Cầu của họ để mà tu.

KHỞI TÍN nó quan trọng như vậy, các Bậc Lãnh Đạo nên thịnh trọng gìn giữ cho họ đặng Khởi Tín đến Tin Cẩn, chớ nên lố lăng làm mất Phẩm Hạnh và Tác Phong, khiến cho họ Đoạn Duyên Khởi Tín. Một là chính mình thiếu sót. Hai là tự trái lại lời Phó Chúc của PHẬT. Ba là chẳng chọn TIN VÂNG TAM THẾ.

Các Bậc nên nhớ ghi:
- TRÍ TUỆ để phá Nghi Chấp.
- PHẨM HẠNH để Tín Hạnh Nguyện tròn khắp chẳng làm mất Hạt Giống của NHƯ LAI VẬY.

NAM MÔ KHỞI TÍN TÔN PHẬT